[MINH HUỆ 13-06-2013] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 17 năm. Có rất nhiều trải nghiệm tôi muốn chia sẻ cùng các đồng tu, nhưng điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi đó là: Đại Pháp thật tuyệt vời.
Viêm ruột kết mãn tính biến mất trong ba tháng
Khi tốt nghiệp cao đẳng vào năm 1992, tôi rất khỏe mạnh. Nhưng sau một ca phẫu thuật ruột thừa vào năm 1993, sức khỏe của tôi đã bắt đầu có vấn đề. Tôi không chắc được rằng đó có phải là tác dụng phụ từ ca phẫu thuật [ruột thừa] hay không, nhưng tôi đã cảm thấy rất yếu. Tôi thường bị đau ở vùng bụng dưới, rối loạn tiêu hóa và tiêu chảy hàng ngày. Cuối cùng tôi được chẩn đoán là đã bị viêm ruột kết mãn tính và phải điều trị theo đơn thuốc của bác sỹ trong một thời gian dài, tuy nhiên việc dùng thuốc đã không giúp gì cho tôi. Tôi đã tìm đến một vị bác sĩ Đông y cổ truyền Trung Quốc để kiểm tra xem liệu tôi có bị chuẩn đoán nhầm [theo Tây y] hay không, nhưng tôi vẫn được chẩn đoán là bị viêm ruột kết mãn tính. Tôi đã được kê cho dùng các loại thảo dược của Trung Quốc trong nhiều tháng, nhưng các loại thảo dược đó cũng chẳng ích gì.
Trong tuyệt vọng tôi đã tìm đến một thầy bói và rồi sau đó là đến một ngôi chùa để cầu xin Đức Phật giúp đỡ. Tôi cũng đã bắt đầu tập luyện theo nhiều trường phái khí công khác nhau. Thậm chí, tôi còn hút cần sa, nhưng nó cũng chỉ giúp dừng căn bệnh tiêu chảy của tôi lại chỉ trong một ngày.
Tháng 04 năm 1995, một đồng nghiệp của tôi đã tặng tôi một cuốn Pháp Luân Công. Tôi đã đọc cuốn sách và thực sự thích nó. Sau đó, người đồng nghiệp này của tôi đã dạy tôi luyện [các bài công pháp] Pháp Luân Công. Theo đó tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Ba tháng sau, tôi phát hiện ra rằng căn bệnh tiêu chảy của tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi bắt đầu cảm thấy [cơ thể mình] tràn đầy năng lượng! Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 17 năm, và tôi luôn có được một cơ thể khỏe mạnh. Trên tất cả là tôi đã vô cùng may mắn [khi đắc được Đại Pháp], đúng là tiền bạc không thể mua được sức khỏe.
Pháp Luân Công đã ngăn chặn ý muốn tự tử của tôi
Hai dấu mốc không thể quên trong cuộc đời của tôi đã xảy ra vào năm 1994. Mẹ tôi qua đời và cô bạn gái của tôi sau năm năm yêu tôi đã rời bỏ tôi. Nếu không có Pháp Luân Công, có lẽ tôi đã tự sát rồi. Sự đau đớn về thể xác vào thời điểm tôi bị viêm ruột kết không là gì cả nếu so sánh với những nỗi đau khổ trong tâm mà tôi chịu đựng. Những người chưa bao giờ yêu có thể sẽ không [cảm nhận được] nỗi đau này, nhưng tôi đã bị trở nên “tàn tạ” khi cô bạn gái của tôi chia tay tôi. Chúng tôi đã ở bên nhau trong suốt năm năm. Làm sao cô ấy lại có thể rời bỏ tôi cơ chứ?
Tôi đã trở thành một cái vỏ trống rỗng khi cô ấy rời bỏ tôi vào mùa hè. Khi chị gái của tôi gọi tôi để báo cho tôi biết rằng mẹ tôi đã qua đời, trời đã chuyển sang mùa đông. Nó giống như việc đổ thêm muối vào một vết thương hở vậy. Người phụ nữ tôi yêu thương nhất đã rời bỏ tôi và người phụ nữ yêu tôi nhất thì đã qua đời. Tại sao? Tôi đã cảm thấy rằng thật là vô nghĩa khi mình tiếp tục sống. Tôi đã muốn chết.
Mãi cho đến khi đọc cuốn sách Pháp Luân Công tôi mới biết được câu trả lời cho câu hỏi “Tại sao?” Tất cả mọi thứ xảy ra với tôi đều có nguyên nhân. Mỗi người đều có số phận riêng của mình. Tôi đã nhận ra được rằng tôi không thể chi phối vận mệnh của người khác được. Tôi đã hiểu rằng mục đích chân chính làm người là để phản bổn quy chân, thông qua tu luyện mà trở về ngôi nhà thực sự của mình.
Trái tim tôi đã tan nát, nhưng thông qua tu luyện chiểu theo những nguyên lý của Đại Pháp, tôi đã phục hồi và lấy lại được động lực để sống. Tôi đã từ bỏ đi tính ích kỷ to lớn của mình, trở thành một người vị tha và chu đáo hơn nhờ những bài giảng của Pháp Luân Công. Tôi muốn để cho mọi người hiểu rằng, nhờ việc chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp trong cuộc sống, tôi đã từ bỏ ý định tự tử và chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp tôi được giải thoát!
Tôi là một người đàn ông hạnh phúc và khỏe mạnh
Cuộc sống quả thực là có đầy những thử thách và khổ nạn. Làm việc tại một công ty nhà nước quả là đặc biệt thử thách. Các mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân tại sở làm của tôi có thể khiến tôi trở nên kiệt sức.
Kể từ khi bắt đầu tu luyện [Đại Pháp], tôi đã tuân theo những lời giảng [của Sư phụ] để trở thành một nhân viên tốt tại sở làm. Tôi làm bất cứ việc gì mà tôi được giao. Tôi không bao giờ từ chối lãnh đạo mỗi khi ông ấy yêu cầu tôi làm thêm giờ. Tôi không đấu tranh cho các cơ hội được cấp nhà miễn phí. Tôi không phàn nàn về những khoản tiền thưởng. Tôi sống hạnh phúc và bao dung. Điều này quả là không thể thực hiện nổi nếu không có những những lời dạy của Pháp Luân Công. Tôi luôn vui vẻ và khỏe mạnh nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Mỗi khi gặp phải một sự việc nào đó khiến tôi bực mình, tôi luôn nghĩ về những lời giảng [của Sư phụ] và quyết định hành xử theo những gì mà một người tu luyện nên làm. Sau đó các vấn đề đều đã được giải quyết.
Thăng tiến trong công việc
Tôi được cấp trên hoàn toàn tin cậy. Thật không hề dễ dàng để có thể thăng tiến ở một công ty nhà nước tại Trung Quốc, nhưng tôi đã nhận được nhiều lời khen ngợi và ghi nhận từ công tác quản lý. Công ty của tôi có đến hơn 1.000 nhân viên. Tôi đã trở thành người quản lý cấp trung trẻ tuổi nhất không gia nhập Đảng Cộng sản cũng như hối lộ bất cứ ai để thăng tiến.
Pháp Luân Công đã cứu tôi thoát khỏi tai nạn xe hơi
Mùa hè năm 1997, khi đang đi xe đạp về ký túc xá, tôi đã bị một chiếc xe hơi đâm vào. Lúc đó trời đã nhá nhem tối. Khi qua đường tôi đã thấy có một chiếc xe hơi với đèn pha chiếu thẳng vào tôi. Điều tôi có thể biết tiếp sau đó là, tôi vẫn ở tại vị trí giữa đường, nhưng chiếc xe đạp của tôi thì đã bị bắn đi xa tới ba bước chân, uốn cong thành hình chữ L. Chiếc xe hơi đã đụng vào tôi thì bị trệch khỏi đường đi của nó đến tám bước chân và mui xe bị móp méo.
Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không hề bị thương.
Tâm trí của tôi trở nên trống rỗng. Không biết sao nhưng tôi chắc chắn rằng đó chính là Đại Pháp đã bảo hộ mình khỏi bị thương. Nếu không, tôi có lẽ đã bị thương tổn rất nặng! Thử nghĩ xem, chiếc xe đạp của tôi làm bằng thép nhưng đã bị làm cho cong thành hình chữ L, còn tôi thì lại hoàn toàn không hề hấn gì!
Lời kết
Đại Pháp quả thực rất tốt! Sau khi đọc xong câu chuyện của tôi, tôi chắc rằng bạn cũng sẽ đồng cảm với tôi. Việc tu luyện Pháp Luân Công hoàn toàn là tự nguyện. Bất cứ ai cũng đều có thể tham gia thực hành và tự ý rời đi nếu họ không muốn [tu luyện nữa]. Tôi muốn chia sẻ bằng chứng cá nhân của tôi để những người khác có thể hiểu được lý do tại sao nhiều người vẫn kiên trì tu luyện Pháp Luân Công bất chấp cuộc đàn áp [tàn bạo] ở Trung Quốc. Khi bạn thực sự được trải nghiệm một điều gì đó tốt như vậy, tự nhiên bạn sẽ muốn chia sẻ điều đó với những người khác. Pháp Luân Công đã cứu mạng tôi, một cách tự nhiên tôi không thể làm ngơ trước việc chế độ Đảng Cộng sản Trung Quốc lan truyền những lời tuyên truyền dối trá của nó được. Đây là lý do tại sao rất nhiều người dân Trung Quốc đã không quản sống chết để nói rõ sự thật về Pháp Luân Công cho mọi người. Tôi hy vọng mọi người sẽ hiểu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/13/明白得失更逍遥-275150.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/8/12/141528.html
Đăng ngày 24-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.