Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-08-2025] Tôi may mắn bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Sau khi xem video các bài giảng của Sư phụ, bệnh tim của tôi đã khỏi một cách kỳ diệu, và ngay sau đó, bệnh viêm phế quản nặng và các bệnh khác của tôi cũng biến mất. Tôi không còn đau ốm gì nữa, cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng và thư thái. Hiện nay tôi đã 77 tuổi. Từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi không phải uống một viên thuốc hay tiêm một mũi nào. Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai.

Vào tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công. Do tôi không chịu từ bỏ tu luyện Đại Pháp nên đã bị buộc phải thôi việc ở công ty, tôi phải làm những công việc lặt vặt để kiếm sống. Tôi muốn chia sẻ một vài trải nghiệm của mình với các bạn đồng tu.

“Tôi tin những gì chị nói”

Vào năm 2000, tôi tìm được công việc chăm sóc cho một bệnh nhân nguy kịch ngoài 80 tuổi. Ngày đầu tiên tôi đến nhà họ, vợ ông ấy cũng ngoài 80 tuổi, đang giặt chiếc chăn bẩn của chồng. Tôi liền đến giúp bà giặt chăn, bà ấy đã cao tuổi và mắt kém, còn chiếc chăn thì dính đầy phân. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy mình phải cố gắng hết sức để làm cho tốt, nên tôi đối xử với hai ông bà như người nhà của mình. Do đã nằm liệt giường nhiều năm, ông cụ rất đau đớn vì bị viêm loét vùng thân dưới. Tôi tắm rửa cho ông cẩn thận hàng ngày và chỉ sau vài ngày là ông hồi phục. Cả hai ông bà đều rất hài lòng.

Ông lão từng là cán bộ chính quyền xã, chịu ảnh hưởng nặng nề của văn hóa Đảng và bị đầu độc bởi chủ nghĩa vô thần. Ông ấy cũng tin vào những lời dối trá và tuyên truyền về Pháp Luân Đại Pháp trên truyền hình. Vợ và con gái ông đều là học viên, nhưng ông không nghe bất kỳ nỗ lực giảng chân tướng nào từ họ, ông cực kỳ cứng đầu và không có niềm tin vào bất cứ điều gì. Tuy nhiên, lòng tốt của các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã gợi mở trái tim ông. Khi tôi nói về chân tướng, về vẻ đẹp của Đại Pháp và trải nghiệm kỳ diệu của tôi khi mọi bệnh tật đều khỏi ngay sau khi bước vào tu luyện, cuối cùng ông đã tin vào sự thật và chân thành nói: “Tôi tin tất cả những gì chị nói.” Bệnh nhân và gia đình rất hài lòng với công việc của tôi và họ muốn tăng lương cho tôi. Nhưng tôi đã từ chối vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi cảm thấy mình nên được trả đúng số tiền đã thỏa thuận ban đầu.

“Tìm đâu ra người tốt như vậy?”

Cũng trong năm 2000, tôi chuyển sang làm việc tại một trường mẫu giáo. Có một thời gian, hiệu trưởng giao cho tôi quản lý thực phẩm và mua sắm đồ dùng cho căng-tin. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết mình cần phải làm thật tốt.

Tôi không quan tâm đến lợi ích cá nhân, chỉ làm việc siêng năng và trung thực. Sau khi mua đồ ở cửa hàng tạp hóa, người bán hàng đề nghị giao hàng cho tôi bằng xe ba bánh và nói rằng họ sẽ không tính tiền phí và tôi có thể giữ lại phần tiền này cho bản thân. Tôi trả lời: “Tôi không nhận phí giao hàng, tôi sẽ trả số tiền phí cho bạn”. Khi tôi mua một chai nước tương, chủ cửa hàng muốn giảm giá cho tôi nhưng tôi từ chối. Khi tôi mua cơm và mì, tôi đạp xe chở hàng lên lầu thay vì thuê người khác để giúp hiệu trưởng tiết kiệm phí giao hàng. Có một lần, tôi đi chợ về và khi đếm tiền, tôi thấy thiếu năm nhân dân tệ, tôi đã tự bỏ tiền túi để bù vào. Ngày hôm sau, người bán hàng nhìn thấy tôi và nói: “Tôi còn thiếu của chị năm tệ”, rồi đưa tiền cho tôi. Tôi luôn ghi chép sổ sách chi tiêu cẩn thận nhưng hiệu trưởng không bao giờ kiểm tra sổ sách giao dịch. Sau này tôi mới biết cô ấy đã hỏi những người bán hàng xem họ nghĩ gì về tôi. Họ nói: “Tìm đâu ra người tốt như thế, người không muốn nhận tiền ngay cả khi được người khác cho?”

Cha của hiệu trưởng bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sau khi ông làm phẫu thuật hai năm thì căn bệnh tái phát. Tôi khuyên ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Ông lão không tin và nói rằng nhiều người trong làng ông, tất cả bạn bè thời thơ ấu của ông đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và dù họ có nói gì đi nữa ông cũng không tin. Vì vậy, tôi đã kể cho ông nghe về vẻ đẹp của Đại Pháp và việc tôi từng có sức khỏe rất kém và mắc nhiều bệnh tật nhưng tôi đã hoàn toàn bình phục sau khi tu luyện Đại Pháp. Ông cụ đã nghe về công việc của tôi từ hiệu trưởng trường mẫu giáo, cuối cùng ông đã tin Pháp Luân Đại Pháp là tốt và thậm chí còn xem các video bài giảng Pháp của Sư phụ. Khi cơ thể đau nhức, ông đã ngồi thiền và niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, nhờ đó mà những đau đớn trên thân thể ông đã giảm rất nhiều.

Sau đó, có một số lý do khiến tôi phải xin nghỉ việc ở trường mẫu giáo, vị hiệu trưởng nói: “Xin hãy giúp tôi tìm một học viên Pháp Luân Đại Pháp thay thế chị vì các học viên Đại Pháp rất đáng tin cậy”. Hiệu trưởng trường mẫu giáo trước đây có một công trình xây dựng nhưng không để em trai mình quản lý tài chính. Thay vào đó, cô ấy nhờ người anh họ là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, quản lý.

Tôi đã bị ĐCSTQ kết án bất hợp pháp ba năm lao động cưỡng bức vì treo biểu ngữ có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Sau khi được thả, tôi tình cờ gặp đồng tu A, người làm việc tại trường mẫu giáo. Cô ấy nói: “Hiệu trưởng đã chuyển đến thành phố khác để mở công ty. Cô ấy đã trở về vài ngày trước và đang tìm chị. Bệnh ung thư dạ dày của cha cô ấy tái phát lần hai và nghe nói là rất đau đớn. Hầu hết bệnh nhân đều dựa vào thuốc giảm đau demerol nhưng cha cô ấy vẫn kiên trì niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Ông ấy không bị đau đớn nhiều và đã ra đi trong thanh thản. Vì vậy, hiệu trưởng đặc biệt biết ơn chị và muốn mời chị đi ăn để nói lời cảm ơn”. Tôi trả lời: “Không cần cảm ơn tôi, chúng ta là học viên Pháp Luân Đại Pháp và đây là điều chúng ta nên làm.”

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/3/496158.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/11/229776.html