Bài viết bởi Changcun, một học viên đến từ Đông Bắc Trung Quốc.

[Minh Huệ 18-07-2012] Tôi làm việc trong ngành giáo dục, kể từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tôi bắt đầu hành xử theo nguyên lý  “Chân – Thiện – Nhẫn”. Tôi đã tìm được và loại bỏ nhiều suy nghĩ, ý định và hành động xấu, chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp qua lời nói và hành động của mình.

1. Lãnh đạo hãnh diện nói với ban giám khảo: “Cô ấy là một học viên Pháp Luân Công

 Năm ngoái, đơn vị tôi đã đăng ký tham gia cuộc thi về đề tài nghiên cứu giảng dạy cấp thành phố dành cho các lớp cuối cấp. Các giáo viên đều là miễn cưỡng hoặc tìm cách này cách kia từ chối tham gia, không tìm được ai tình nguyện nên cực chẳng đã lãnh đạo phải tìm đến tôi. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi không cho phép mình đặt lợi ích cá nhân trên hết hay thoái chí trước khó khăn. Nhận lời một cách miễn cưỡng, tôi đồng ý với nhiệm vụ tham gia cuộc khảo thí. Tôi không nghĩ ngợi nhiều về kết quả sẽ ra sao, thay vào đó tôi tập trung vào việc giảng dạy và nghiên cứu. Kết quả là tôi đã giành được giải nhất toàn thành phố. Lãnh đạo của tôi hãnh diện nói với ban giám khảo và lãnh đạo các đơn vị khác rằng “Cô ấy là một học viên Pháp Luân Công.”

Lần đầu tổ chức các giáo viên trường tham gia nâng cao phương pháp giảng dạy, không giáo viên nào tình nguyện tham gia. Lãnh đạo lại giao nhiệm vụ cho tôi. Tôi đã kết hợp khoa học và công nghệ mới vào giảng dạy môn học đạo đức. Trong bài học này, học sinh hiểu được mối quan hệ giữa lời nói và việc làm và làm thế nào để trở thành một người tốt. Trong chủ đề này tôi đã được đánh giá là giáo viên xuất sắc. Tôi còn nhận được giải thưởng cấp thành phố và khu vực về khái niệm, thiết kế, video hướng dẫn trong giảng dạy.

Năm 2011, trong cuộc thi ngành giáo dục quốc gia. Lãnh đạo trường không đăng ký, tuy nhiên lại bảo tôi tham gia vào giờ chót. Tôi không có nhiều thời gian để chuẩn bị nên cả ông ấy và tôi cũng không hy vọng gì lắm, tuy nhiên theo yêu cầu tôi đã cố gắng tốt nhất có thể. Bốn tháng sau đó, quên bẵng đi về cuộc thi, tôi nhận được thông báo rằng lớp tôi đã nhận được giải ba trong cuộc thi giáo viên xuất sắc toàn quốc. Lãnh đạo đã vui mừng nhảy cả lên và ôm chầm lấy tôi: “Em thật tuyệt vời! Em làm mọi người thật hãnh diện!”

Đồng nghiệp của tôi nói “Chị may mắn quá! Giải thi nào chị cũng thắng.” Là một học viên Pháp Luân Công, tôi được xem là may mắn, nhưng sự thật là tôi đã không thể giành chiến thắng ở các giải thi nếu không được Đại Pháp thay đổi từ bên trong.

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình và ganh đua thành tích giảng dạy với các giáo viên khác. Tôi chỉ nghĩ đến hiển thị khả năng của mình và theo đuổi truy cầu trong khi dạy. Ngay cả khi tôi đưa các phương pháp sáng tạo vào giảng dạy, cả giáo viên và học sinh điều không thấy thoải mái. Giờ đây, tôi không tranh giành để tham dự các cuộc thi. Tôi chỉ tham gia khi có yêu cầu của lãnh đạo vì không có giáo viên nào hứng thú với nó. Tôi không thích hiển thị bản thân khi đăng ký dự thi. Tu luyện Đại Pháp đã liên tục thanh lọc suy nghĩ của tôi. Khi tâm trí của tôi trong sạch, tôi có thể suy nghĩ vấn đề từ góc độ của một học sinh. Tôi không còn phải khoe khoang hay giả tạo. Tôi nắm chắc vấn đề khi nghiên cứu phương pháp giảng dạy mới và kỹ năng để dạy cho học sinh làm thế nào để trở thành một người tốt hơn. Là một giáo viên, tôi cảm thấy tâm trí mình ngày càng rộng mở và tinh khiết hơn, tôi dễ dàng hơn tìm ra bản chất của sự vật. Đây là lý do vì sao những gì tôi làm và nói có thể cảm động đến những người xung quanh. Thành tích giảng dạy của tôi là một thành công lớn của trường và toàn ngành giáo dục địa phương trong đợt tổng kết cuối năm.

2. Khi tôi đối xử với mọi người một cách chân thành và hòa ái, không có hiểu lầm nào không được giải quyết

Có một lớp tự chọn do một giáo viên được trả lương theo giờ đứng lớp. Lãnh đạo quyết định đưa một giáo viên thiếu kinh nghiệm vào đứng lớp thay thế và lớp tôi được đưa ra thí điểm. Thấy những chi phí mà phụ huynh học sinh trả không xứng với những gì học sinh được học, tâm lý tôi rất sốt ruột, cha mẹ học sinh không hiểu được nội tình. Tôi đã trao đổi với lãnh đạo về vấn đề này. Cuối cùng, ông ấy quyết định trả lại tiền cho phụ huynh học sinh và miễn phí cho lớp nửa học kỳ. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi phụ huynh học sinh được trả lại học phí đã đóng.

Đến khi các giáo viên nhận được hoa hồng dạy các lớp chọn, mà không có tôi, tôi không thấy buồn hay cám dỗ. Ngày nay, người ta làm tổn thương lẫn nhau chỉ vì những ích lợi nhỏ nhặt. Là một học viên Đại Pháp, tôi làm theo những nguyên lý mà Sư phụ dạy, làm gì cũng phải nghĩ cho người khác trước. Tôi không nhẫn tâm thấy phụ huynh học sinh phải gánh thêm chi phi tiền bạc cho bản thân tôi. Tôi không lấy tiền mà không phải do mình làm ra. Tôi chưa bao giờ giải thích điều này cho các phụ huynh học sinh và tự nhiên họ cũng không biết tôi đã làm cho họ những gì. Có rất nhiều học viên Đại Pháp như tôi đang âm thầm cống hiến cho xã hội.

Một ngày nọ có một phụ huynh học sinh có hiểu lầm với trường, bà ấy không nghe những gì tôi cố giải thích và giận dữ đòi gặp lãnh đạo và dọa sẽ chuyển con bà đến học ở một trường khác, nhưng trẻ em không muốn chuyển đi thì cha mẹ cũng phải chiều theo, nhưng bà ấy ngại gặp chúng tôi. Thay vì vậy bà ấy chủ động gọi cho tôi, tôi đã giải thích và khuyên bà ấy không nên chuyển con đi. Bà ấy nói “Tôi không biết là cô lại  nghĩ cho con tôi đến như vậy. Con tôi rất quý cô. Tôi đã hiểu lầm cô.”

Bà ấy mấy lần nài nỉ cho tôi tiền nhưng tôi từ chối. Tôi nói với bà ấy: “Điều quan trọng nhất của một giáo viên là tư cách. Nếu một giáo viên không có đạo đức, chị không thể tin tưởng giao con cho họ ngay cả khi chị cho tiền. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi được yêu cầu trước tiên phải làm người tốt. Chị không cần phải trả thù lao cho một người tu luyện Pháp Luân Công để con mình được đối xử tốt hơn. Đó là nghĩa vụ của tôi.” Bà ấy sau đó không bao giờ hỏi đưa tiền cho tôi nữa.

Một ngày kia có một học sinh chuyển đi trường khác. Lãnh đạo phàn nàn với tôi cha mẹ học sinh này phản ánh tôi đối xử khắc nghiệt với đứa nhỏ. Sau ngày hôm đó tôi đã gặp phụ huynh học sinh để đưa đồ dùng học tập cho cháu. Nhân cơ hội đó tôi xin lỗi bà và trả lại thiệp quà. Tôi giải thích với bà ấy, “Tôi đã nhận thiệp quà này để chị yên tâm rằng tôi đối xử với cháu một cách công bằng. Nếu tôi không nhận nó thì sợ chị sẽ nghĩ tôi không thương cháu. Bây giờ cháu chuyển đi trường khác, tôi sẽ gửi lại chị cái này. Tôi đối xử với các phụ huynh như nhau.” Tôi cũng nhân cơ hội đó để giải thích về Pháp Luân Công cho bà ấy nghe. Tôi nói rằng tôi đã tu luyện không tốt và sẽ luôn cố gắng để sữa chữa bản thân. Bà ấy bị bất ngờ nhìn tôi và nói: “Tôi đã không nhận ra chị là một người tốt. Tôi thật sự bất ngờ, tôi làm công việc hành chính lâu nay và thấy đủ loại người, nhưng chưa từng gặp ai như chị. Thôi được rồi, tôi nhận lại thiệp quà. Chúng mình sẽ gặp lại nhau một ngày nào đó.”

Bà ấy chuyển con về lại trường tôi sau đó sáu tháng. Bà ấy nói với lãnh đạo tôi: “Tôi đã hiểu lầm cô giáo. Cô ấy là một giáo viên tốt. Tôi phải đem cháu trở lại đây, không chuyển đi đâu nữa.” Lãnh đạo ngạc nhiên và hỏi tôi: “Cô đã nói gì với bà ấy thế? Làm cách nào mà cô đã thuyết phục được bà ấy đưa đứa nhỏ trở về lại đây?” Tôi nói: “Nếu tôi dạy cháu không tốt thì dù có nói hay gì nữa cũng không mang cháu nó về lại đây.” Lãnh đạo tôi tâm đắc: “Chính xác, điều này thể hiện qua công việc hàng ngày.”

Đôi khi tôi nhìn những đứa trẻ và tự hỏi: “Tôi đã đối xử với chúng tốt, nhưng phụ huynh học sinh ở nhà thì không hiểu.” Đôi khi một số phụ huynh học sinh không phân biệt trắng đen làm mọi chuyện ầm ĩ cả lên. Có lúc tôi cảm thấy bế tắc. Mặc khác, ngày nay người ta rất thông minh, những cha mẹ đã khiếu nại tôi vẫn để con họ học với tôi. Không phải là họ vẫn tin tôi hay sao? Hiển nhiên họ biết tôi sẽ vẫn đối xử tử tế, chân thành và bao dung đối với con cái họ. Họ vẫn tin tưởng rằng tôi sẽ mang đến sự giáo dục tốt nhất cho con của họ. Tôi sẽ không bao giờ làm họ thất vọng.

3. Là một đệ tử Đại Pháp, thái độ của tôi được mọi người đánh giá cao

Năm ngoái, tôi nhận được danh hiệu “lao động tiên tiến”. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được danh hiệu kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp Pháp Luân Công từ năm 1999. Bởi vì ĐCSTQ đàn áp và tuyên truyền thù ghét đối với Pháp Luân Công, người dân Trung Quốc trở nên phân biệt đối xử đối với những ai luyện Pháp Luân Công. Nơi tôi làm việc cũng không ngoại lệ. Vài năm trước vài người trong ban lãnh đạo thường hay xúc phạm và và nhạo báng tôi, các đồng nghiệp khác thì hùa theo la ó. Kết quả làm tôi cảm thấy lo âu không muốn nói chuyện với ai tại sở làm. Sau đó, tôi bắt đầu hướng nội tìm những thiếu sót của mình trước những lời chế nhạo của lãnh đạo. Dần dần, tôi loại bỏ đi những ác cảm. Khi tiếp xúc với đồng nghiệp, tôi cố gắng gần gũi và quan tâm hơn. Tôi tình nguyện làm các công việc không ai muốn làm. Tôi cũng ngưng không tranh giành quyền lợi cá nhân. Sau đó, lãnh đạo nơi tôi làm việc không thể tìm thấy ở tôi bất cứ lỗi lầm gì. Giờ đây ông ấy luôn vui vẻ khi tiếp xúc với tôi.

Một ngày nọ, chúng tôi có một cuộc thi thể thao ở trường. Ngày hôm đó trời gió lạnh. Một đồng nghiệp bị cảm. Tôi đã cởi áo khoác ngoài và choàng qua vai cô ấy. Tôi bất ngờ thấy cô ấy khóc và nói, “chị cũng đang lạnh mà”. Cái lạnh không có là gì đối với người tu luyện Pháp Luân Công. Chúng ta đã trải qua những thứ còn tệ hơn.

Một ngày kia trường ra thông báo tái cơ cấu. Một giáo viên đã khóc và nói cô ấy không muốn phải tách ra với tôi. Một số giáo viên khác ghen tị với những người được đưa vào làm chung với tôi. Một đồng nghiệp nói: “Chị thật có đức tính tốt, lòng nhân hậu, ai làm chung với chị thật may mắn.” Có một số người tại sở làm có tiếng là ích kỷ và bảo thủ, nhưng khi làm việc với tôi, họ trở nên tích cực và thậm chí tranh để được nhận việc giao cho. Khi nào tôi cần giúp việc cá nhân, họ lại tranh nhau để phụ tôi. Tại sao môi trường làm việc của tôi lại biến đổi? Tôi nghĩ rằng điều này là do tôi học Pháp Luân Đại Pháp. Là Pháp có sức mạnh mang từ bi và hòa ái đến mọi người xung quanh. Đó là lý do vì sao mọi người cảm thấy thoải mái khi gần tôi.

Một ngày khác trường tôi có tổ chức liên hoan, rất nhiều quan chức lãnh đạo các ngành được mời tới tham dự. Tôi được phân công một tiết mục múa cổ trang, trong đó tôi trình bày một nguyên lý cổ xưa rằng con người là một phần gắn liền với vũ trụ. Chương trình được trình bày với nhạc nền và ca khúc Đại Pháp. Khán giả bị thu hút bởi chương trình và vỗ tay không ngớt. Những người xem đã tán thưởng chương trình mang nội dung sáng tạo và có chiều sâu văn hóa truyền thống Trung Hoa. Mặt dù trải qua những năm tháng vận động chính trị ác độc làm tách rời con người khỏi các giá trị truyền thống, sâu thẳm trong tâm hồn khán giả vẫn có thể dễ dàng tiếp thụ nó.

Một đồng nghiệp của tôi có lần bị chẩn đoán mắc phải căn bệnh mà trước kia tôi đã từng bị. Lãnh đạo biết chuyện nên bảo anh ấy tìm gặp tôi hỏi cách chạy chữa. Người đồng nghiệp trả lời: “Tôi biết cô ấy được chữa khỏi vì đã luyện Pháp Luân Công. Tôi cũng muốn luyện Pháp Luân Công.” Kết quả là trong một buổi nói chuyện cởi mở với các đồng nghiệp, nhiều người đã hiểu sự thật về Pháp Luân Công và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Có một hôm tôi đến căng tin để ăn trưa nhưng các ghế đều đã có người. Đột nhiên có nguyên cả hàng giáo viên đứng dậy và mời tôi ngồi. Tôi thực sự không biết phải làm gì lúc đó. Một lãnh đạo lúc đó thấy vậy có nói: “Em thật sự được kính trọng vì nhân cách cao thượng.” Đúng! Điểm này là khẳng định, vì tôi sửa mình và tu luyện trong Đại Pháp.

Ngày nay, sau 13 năm của cuộc đàn áp số người tu luyện trong Đại Pháp không những không giảm, mà còn phát triển mạnh và hồng truyền đến hầu hết các nơi trên thế giới. Hôm nay, kỷ niệm 20 năm Ngày Đại Pháp hồng truyền, trong một xã hội dưới sự cai trị bạo tàn của ĐCSTQ, dưới sự kiểm soát gắt gao và áp lực phỉ báng từ các phương tiện truyền thông, có rất nhiều học viên Đại Pháp như tôi phải hàng ngày đối diện với khủng bố và áp lực từ dư luận, vẫn đang chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp và thầy Lý là bậc thầy tuyệt vời, từ những gì chúng tôi nói và làm. Chúng tôi cố gắng làm thức tỉnh lương tri con người bằng cách giảng sự thật về Pháp Luân Công. Nhiều người trong đó có đồng nghiệp của tôi đã nhìn ra sự lừa dối của ĐCSTQ về Pháp Luân Công và công nhận sự kỳ diệu của môn tập.

(Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm kỷ 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền)

_____________________________

Bản dịch tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/5/【征稿选登】大法弟子风范赢得同事高度尊敬-257928.html

Bản dịch tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/18/134468.html

Đăng ngày: 19-9-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share