Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-05-2025] Đôi khi tôi tu luyện tốt, nhưng có lúc lại không tốt. Tôi năm nay 61 tuổi, và từng học tiểu học vào những năm 70 của thế kỷ trước. Vào thời điểm đó, tư tưởng của mọi người tương đối đơn giản. Giáo viên chủ nhiệm tiểu học của tôi rất nghiêm túc. Mỗi lần chúng tôi nộp bài tập về nhà, thầy đều sắp xếp vở của chúng tôi phẳng phiu và ngay ngắn. Trong giờ giải lao, thầy cũng đọc tiểu thuyết cho chúng tôi. Trong giờ học thể dục, thầy đặt vào giỏ của tôi những cây thảo dược hoang dã mà thầy tự trồng. Tôi đã bán chúng để lấy tiền mua sách giáo khoa. Gia đình tôi làm việc chăm chỉ và tiết kiệm, không tiêu xài hoang phí.

Thầy dạy tôi cách quản lý sổ sách, và tôi trở thành kế toán của lớp. Tôi học được cách quản lý thu chi. Thầy là một người nghiêm túc và có trách nhiệm, luôn quan tâm và bảo vệ học sinh. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi muốn giúp thầy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Một hôm, tôi thấy thầy đang dọn dẹp đất bên vệ đường khi đang về quê thăm gia đình. Tôi dừng xe và đi về phía thầy. Sau một hồi trò chuyện, tôi bắt đầu giảng chân tướng. Tôi chia sẻ về sự tham nhũng của ĐCSTQ, về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và về việc hàng triệu người Trung Quốc đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi khuyên thầy nên thoái xuất khỏi đó. Tuy nhiên, thầy lại không muốn thoái. Tôi cảm thấy lo lắng, vừa khóc vừa nói:

“Thầy đã rất tốt với em nhưng em không biết lấy gì báo đáp thầy. Em chỉ muốn khuyên thầy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, để thầy không bị liên đới trước các tội ác của nó. Xin thầy hãy thoái xuất khỏi nó!” Thầy xúc động và nói: “Được rồi!” Thế là có thêm một sinh mệnh được cứu!

Sau đó, tôi gặp chị gái của thầy, cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bác ấy nói rằng dù có giải thích thế nào thì em trai bác vẫn không chịu thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi ngộ ra: khi tôi chân tâm muốn cứu thầy ấy, Sư phụ sẽ gia trì và giúp đỡ tôi. Tôi chỉ cần có cái tâm cứu người này, còn thực sự cứu thầy ấy là Sư phụ.

Không có gì là ngẫu nhiên

Tôi luôn muốn giúp một người bạn học cũ thời trung học thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Khi chúng tôi còn đi học, các bạn khác xa lánh và nói xấu về cô ấy. Tôi đối xử tử tế và thông cảm với cô ấy, nên cô ấy rất biết ơn tôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nghe nói cô ấy giảng dạy tại một trường trung học kỹ thuật ở thủ phủ tỉnh. Lần cuối cùng tôi liên lạc với cô ấy là vào những năm 80, khi tôi kết hôn. Tôi tự hỏi làm thế nào mới có thể tìm thấy cô ấy. Tôi biết ngôi làng mà cô ấy sống, và tôi muốn cứu cô ấy.

Một lần sau khi rời công sở, tôi đi ngang qua ngôi làng đó. Tôi thấy một người bán đậu hũ bên đường, nên tôi đã hỏi ông ấy đường đi. Khi cuối cùng đến nơi, tôi hỏi một người dân xem có biết người bạn cũ của tôi không. Bà ấy nói thật trùng hợp làm sao, vì vào đúng hôm đó bạn tôi dự định rời đi. Tôi đi theo chỉ dẫn của bà, và đã tìm được người bạn học. Chúng tôi đã nhiều năm không gặp, nên đã trò chuyện cùng nhau một lúc. Ngay khi tôi bắt đầu giảng chân tướng và nhắc đến việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ, cô ấy nói: “Tôi muốn thoái từ lâu rồi, nhưng không biết làm thế nào”. Tôi lập tức nhận ra Sư phụ đã an bài mọi việc.

Sau này, khi nhớ lại những gì đã xảy ra, tôi tự hỏi làm thế nào có thể tìm thấy cô ấy. Tôi không biết chính xác làng của cô ấy ở đâu, hoặc tên của người nhà cô ấy. Tôi cũng không có số điện thoại của cô ấy. Cô ấy nói rằng ban đầu cô đã định rời đi vào ngày hôm trước, nhưng đột nhiên lại không muốn đi nữa. Tôi nói: “Nếu bạn rời đi ngày hôm qua, tôi đã không thể gặp bạn. Bạn đang đợi tôi đến để giúp bạn thoái xuất khỏi ĐCSTQ đấy”. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã an bài mọi việc rồi, chúng ta chỉ cần thực hiện thôi.

Một niệm ích kỷ khiến người khác mất đi cơ hội được cứu

Một lần, tôi đi chợ cùng một học viên khác. Giá cả đã tăng chóng mặt và rau củ rất đắt. Nhưng tôi rất vui khi nghe nói đậu đũa đã giảm xuống còn 3 tệ một cân. Khi chúng tôi đi đến trung tâm chợ, chúng tôi thấy một số đậu đũa tươi, và tôi quyết định mua một ít. Nhưng khi biết giá là 4 Nhân dân tệ một cân, tôi không muốn mua nữa.

Người học viên kia nói: “Chúng ta nên mua một ít để giảng chân tướng cho người bán”. Sư phụ đã dùng lời của học viên đó để điểm hóa cho tôi, nhưng lúc đó tôi không ngộ ra. Tôi đã giảng chân tướng cho hai người bán rau khác và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ trước khi quay lại chỗ người bán đậu đũa. Tuy nhiên, khi tôi bắt đầu nói, anh ấy quay đầu đi và bảo tôi đừng nói về điều đó vì anh ấy không muốn nghe. Người học viên kia cũng giảng chân tướng cho anh, nhưng anh ấy vẫn không đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cuối cùng, chúng tôi rời đi.

Khi chúng tôi rời đi, tôi nói: “Tôi hiểu tại sao anh ấy không thoái. Tâm tôi bất chính. Tôi cảm thấy đậu đũa của anh ấy quá đắt nên đã không mua chúng. Tâm cầu lợi của tôi đã cản trở anh ấy, vì vậy anh ấy đã không thoái”. Tôi cảm thấy vô cùng hối hận!

Nghĩ kỹ lại, tại sao tôi có thể cứu được thầy giáo và bạn học cũ của mình? Bởi vì khi ấy tâm tôi rất thuần tịnh, tôi chỉ muốn cứu họ và không nghĩ gì đến bản thân. Tuy nhiên, đối với người bán đậu, tôi lo về việc tiêu quá nhiều tiền (mất và được). Sư phụ cố gắng điểm hóa cho tôi thông qua lời của học viên kia, nhưng tôi không ngộ ra. Tôi đã quá ích kỷ! Chấp trước vào tự ngã đã chi phối tôi!

Sư phụ yêu cầu chúng ta cần “vô tư vô ngã” (“Phật tính vô lậu”, Tinh Tấn Yếu Chỉ ), nhưng tôi lại không nghĩ cho người khác trước. Vì tu luyện không tốt nên tôi không làm tốt việc cứu người. Tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình!

Con xin cảm tạ sự từ bi chỉ dạy của Sư phụ! Pháp của Ngài đã thức tỉnh con. Chỉ thông qua việc học Pháp nhiều hơn, học Pháp tốt, tu luyện bản thân tốt và chân tâm nghĩ đến người khác, chúng ta mới có thể cứu được nhiều người hơn và có thể theo Sư phụ về gia viên chân chính của mình!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/16/488319.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/27/228233.html