Bài viết của một học viên Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-05-2012] Tôi sinh ra trong một gia đình thuộc một nhóm dân tộc thiểu số ở miền nam Trung Quốc và nhận bằng tại trường đại học Thanh Hoa. Tôi được giới thiệu Pháp Luân Công vào mùa đông năm 1993, trong một chuyến đi công tác ở Bắc Kinh. Tôi chỉ tình cờ nhìn thấy cuốn sách Pháp Luân Công mới xuất bản và mua một bản để xem. Sau khitôi đọc xong nó, tôi đã bị chinh phục một cách sâu sắc. Tôi ngưỡng mộ các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn mà Pháp Luân Công đề cập, và vì thế tôi bắt đầu tu luyện. Tính đến nay đã được 19 năm. Tôi không hề biết rằng tôi sẽ bị bức hại vì đức tin của mình. Tuy nhiên, bằng cách sống theo các nguyên lý của Chân-Thiện-Nhẫn, tôi đã có thể vượt qua đau khổ và đạt tới một tầm cao mới trong cuộc sống.

Trở thành một người tu luyện Phật Pháp

Tôi đã được nuôi dưỡng và giáo dục theo văn hóa vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ, và tới khi tôi tốt nghiệp đại học lúc hai mươi tuổi, quan điểm vô thần của tôi đã phát triển mạnh mẽ và chiếm ưu thế. Nếu ai đó nói chuyện về các vị Thần, Phật, ma quỷ, tôi sẽ thực sự coi thường họ và nghĩ rằng họ không biết họ đang nói gì.

Mặc dù vậy, tôi vẫn gặp phải một vấn đề mà tôi không thể tìm một câu trả lời thuyết phục cho niềm tin vô thần của tôi. Cha mẹ tôi đã dạy tôi phải trung thực và tốt bụng. Tuy nhiên, khi tôi phải đối mặt với mâu thuẫn ảnh hưởng đến giá trị và lợi ích cá nhân của mình, tôi tự hỏi tại sao tôi nên tuân theo các nguyên tắc trung thực và tử tế của tôi? Tôi không thể tìm thấy câu trả lời. Tuy nhiên, tôi cũng không sẵn sàng từ bỏ các nguyên tắc của mình. Tôi đã nói chuyện với nhiều người cao tuổi về chủ đề này và đọc một loạt các cuốn sách bao hàm nhiều chủ đề, từ cổ chí kim, Trung Quốc và nước ngoài. Tôi nhận ra rằng có nhiều người am hiểu trên thế giới này, nhưng tôi đã không tìm thấy một người hoặc một cuốn sách nào thực sự có thể giải quyết vấn đề của mình.

Mặc dù tôi vẫn không tìm thấy một câu trả lời thỏa đáng, quá trình ấy đã giúp tôi phá vỡ một số rào cản mà tôi đã vô ý thức tạo dựng nên thông qua niềm tin vô thần của mình. Các electron quay quanh hạt nhân, hành tinh quay quanh các vì sao và hàng ngày mặt trời, mặt trăng, và tất cả các vì sao mọc lên ở một nơi và lặn đi ở một nơi khác. Tôi tin rằng có một lực lượng chung đằng sau tất cả những thứ ấy và có lẽ đây là cái người ta gọi là “Thần.” Sau khi tôi đọc kỹ cuốn Pháp Luân Công một lần, tôi cuối cùng đã ngộ ra. Nó giống như việc thức dậy từ một giấc mơ, hoặc lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời xuất hiện từ đằng sau những đám mây. Cuốn sách giải thích các nguyên lý của con người và về sự tu luyện, tất cả rất rõ ràng và chính xác. Câu hỏi làm tôi bối rối trong rất nhiều năm cuối cùng đã được giải đáp.

Lựa chọn giữa giàu sang và đức tin

Sau khi ra trường, tôi được phân công làm việc tại một viện nghiên cứu địa phương. Tôi bắt đầu làm trợ lý, rồi trở thành một kỹ sư, kỹ sư trưởng, và sau đó là giám đốc. Tôi đã công tác ở đó 20 năm, và thăng tiến qua các cấp bậc. Do những thành tích xuất sắc của mình, tôi được gọi là “Cán bộ kỹ thuật với những đóng góp xuất sắc” của thành phố và “Nhà lãnh đạo học thuật.”

Sau này tôi gặp một người cùng quê cũng làm việc trong cùng lĩnh vực, nhưng ở cấp tỉnh. Ông ấy nói rằng ông đã hỏi thăm về tôi và đã hy vọng rằng tôi sẽ làm việc tại văn phòng tỉnh. Họ đã có rất nhiều dự án, và có nhu cầu rất lớn đối với các nhà nghiên cứu chuyên nghiệp. Tuy nhiên, tôi đã từ chối đề nghị của ông ấy, bởi vì tôi không có nguyện vọng trở thành một quan chức và thích tiếp tục làm công việc thông thường của mình. Ban quản lý tại cơ quan cũng đối xử rất tốt với tôi, vì vậy tôi không muốn ra đi.

Tôi vẫn ở  tuổi ba mươi, và tôi biết rằng vẫn còn cơ hội để tôi thăng tiến nếu tôi thay đổi tư tưởng của mình. Tất cả những gì tôi cần làm là qụy lụy một chút, và việc có được một vị trí trong đội ngũ các quan chức là không khó. Nhưng tôi thích tiếp tục làm công việc của mình. Tôi cảm thấy môi trường chính trị không lành mạnh, với rất nhiều mâu thuẫn, dối trá tràn lan, và phải làm mọi việc trái ngược với ý của mình. Ngày nay có quá nhiều người như thế, và tôi không thể chấp nhận điều này.

Sau đó, tôi đã được thuyên chuyển đến một trụ sở thuộc đại học và trở thành một giáo viên. Khi một người nào đó ở ban cảnh sát trường học nhận ra tôi, ông ta hỏi, “Chẳng phải chị đã phục vụ một nhiệm kỳ với tư cách là một thành viên của Hội nghị cố vấn chính trị của tỉnh?” Tôi trả lời, “Vâng.Tôi đã làm một nhiệm kỳ với tư cách là phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân. Tôi nghĩ anh có thể hiểu rằng tôi không có bất kỳ tham vọng chính trị nào. Tôi trung thành với đức tin của tôi.” Ông ta tỏ vẻ đồng ý với tôi.

Cái bạn cho đi và cái bạn nhận lại

Người giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi ở Bắc Kinh cũng dạy tôi năm bài công Pháp, nhưng tôi rất ngạc nhiên anh ấy không muốn bất cứ thù lao nào cả. Khi tôi đi công tác về và tập các bài công Pháp tại một điểm tập công địa phương, vẫn không có ai hỏi tôi về bất kỳ khoản phí nào. Ngày nay, vì tôi không thể công khai mua các cuốn sách Đại Pháp ở Trung Quốc, tôi chỉ có thể hỏi các bạn học viên có các thiết bị cần thiết để làm các cuốn sách đó cho tôi, nhưng tôi luôn khăng khăng xin trả tiền vật liệu và in ấn. Sư Phụ của chúng ta tình nguyện dạy cho chúng ta các bài công Pháp và các nguyên lý của Pháp. Sau đó các học viên tình nguyện hồng pháp cho những người khác.

Trước khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, tôi bị nhiều bệnh như viêm phế quản, viêm dạ dày và đau nửa đầu, nhưng tất cả các bệnh của tôi nhanh chóng biến mất mà không cần dùng bất cứ một loại thuốc nào. Sư Phụ của chúng tôi đã giảng cho chúng tôi:

Ở đây tôi không giảng trị bệnh; chúng tôi cũng không trị bệnh. Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể. Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính.” (Chuyển Pháp Luân)

Cuộc đời tôi cũng đã cải thiện nhanh chóng. Sư Phụ giảng:

Điều tôi bảo chư vị là ở đâu cũng đều cần làm người tốt, đều cần để người ta nói chư vị là đệ tử Đại Pháp. Các việc gia đình cần xử lý tốt, việc trong hoàn cảnh công tác cũng cần xử lý tốt” (“Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Hoa Kỳ năm 2004”)

Tôi kính trọng và chăm sóc chu đáo cho cha mẹ mình và cha mẹ chồng, mối quan hệ với gia đình của tôi tự nhiên rất tốt. Ở sở làm tôi chủ động nhận trách nhiệm, và nghĩ đến người khác trước khi tôi làm mọi việc. Khi tôi gặp khổ nạn trong cuộc sống, tôi có thể xem xét tình huống một cách bình tĩnh trước khi tiến về phía trước. Đây là trạng thái mà tôi đã đạt được bằng cách dần dần tôi luyện  bản thân trong tu luyện.

Đại Pháp đã hoàn toàn thay đổi quan điểm của tôi đối với cuộc sống. Không chỉ chất lượng cuộc sống đã thay đổi, mà những người xung quanh tôi cũng được hưởng lợi. Những người biết tôi muốn làm việc với tôi và làm bạn với tôi. Cho dù tôi có biết họ hay không, nhiều người đến với tôi để được tư vấn. Bất cứ vấn đề gì tôi gặp phải, tôi liên tục rút ra kinh nghiệm cho bản thân.

Vượt qua khổ nạn

Khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu và những lời dối trá, tuyên truyền được lan rộng qua các phương tiện truyền thông, tôi phải đối mặt với một khổ nạn lớn tại thời điểm ấy. Câu chuyện của các học viên tự thiêu hoặc giết chết các thành viên gia đình của họ khiến tôi nghi ngờ về hành vi của học viên, nghĩ rằng, “hành vi của họ không phù hợp với các yêu cầu của Pháp.” Thậm chí tôi nhìn thấy một số tin tức về Sư Phụ sống trong một căn biệt thự ở thành phố Thẩm Dương. Tôi trở nên rất hoài nghi, và tự hỏi liệu tôi đã tham gia vào môn khí công giả như những gì ĐCSTQ đã tuyên truyền hay không. Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại trong đầu và cuối cùng đi đến kết luận rằng cái mà tôi theo là nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và tôi sẵn sàng sống cuộc đời mình theo tiêu chuẩn này.

Kể từ khi đưa ra quyết định tiếp tục tu luyện này, tôi đã gặp phải rất nhiều khó khăn và trải qua nhiều thất bại. Tuy nhiên dù có vấn đề gì xảy ra, không gì có thể lay động niềm tin của tôi đối với Pháp nữa.

Trở lại chính lộ

Trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi cũng đã xem qua những lời tiên tri cổ xưa và cũng đọc Kinh Thánh. Thông qua học Pháp, dần dần tôi hiểu ra sự thật về cuộc sống. Thật sự đáng lo ngại khi thấy người dân trên thế giới vẫn đang bị lừa dối bởi ĐCSTQ. Ví dụ, các hệ tư tưởng vô thần mà ĐCSTQ đã gieo vào lòng người dân Trung Quốc dám để cho họ làm đủ mọi điều khủng khiếp, mất đi cảm giác hổ thẹn. ĐCSTQ cố tình bóp méo lịch sử, giáo dục hết thế hệ này sang thế hệ khác sai lầm nghĩ rằng lịch sử của nhân loại là lịch sử của đấu tranh giai cấp. Người Trung Quốc đã quên đi giá trị truyền thống và những lời dạy về lòng tốt và công lý.

ĐCSTQ đã dùng hết tất cả các phương tiện để cưỡng đoạt của cải của người dân Trung Quốc, cố gắng đánh cắp đất đai của họ và phá hủy hoàn toàn môi trường. Đó không phải là một cuộc khủng hoảng quốc gia chưa từng có hay sao? Tuy nhiên, rất nhiều người dân chỉ toàn để tâm tới những lợi ích cá nhân nhỏ nhặt và không nhận thức được hết thảy mọi thứ. Khi tôi thấy rằng toàn bộ quốc gia đang trượt xuống vực thẳm, liệu tôi nên đứng nhìn và không làm bất cứ điều gì? Sư Phụ  đã giảng,

“... chúng ta cần phải cứu độ họ, hãy nghĩ cách để cứu họ! Dẫu rằng họ nhất thời hồ đồ, hoặc không thể nhận ra chân lý do một thời gian lâu bị văn hoá đảng gây ra sự biến dị trong tư tưởng, và không thể nhận thức chân tượng, thì chúng ta vẫn cần nghĩ cách cứu họ.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Manhattan năm 2005”)

Giống như các học viên khác, tôi phải bước ra và giảng chân tướng, thức tỉnh lương tâm để phân biệt thiện ác, và mang lại văn hóa Thần truyền. Chẳng phải chúng ta muốn thế hệ tiếp theo có thể sống trong một xã hội tốt hơn hay sao?

Theo thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/24/【征稿选登】修炼大法的十九年-256618.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/11/133904.html

Đăng ngày: 5– 7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share