Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Đài Loan
[MINH HUỆ 31-10-2024]
Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Bước ngoặt cuộc đời
Tôi là một đệ tử Đại Pháp tại điểm luyện công Công viên Phúc Sơn ở Bắc Cao Hùng, tôi đắc Pháp đến nay đã được hai năm. Khi lần đầu tiên đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy vô cùng chấn động. Bởi vì trong 50 năm qua, có những hình ảnh liên tục xuất hiện trong đầu tôi như thể đang cố gắng truyền đi thông điệp gì đó, nhưng tôi không biết tại sao chúng lại xuất hiện. Sau này, cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã giúp tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống và chân lý của vũ trụ. Cuốn sách không chỉ chứa đựng kiến thức khoa học hoàn chỉnh, mà còn là một cuốn thiên thư dạy con người tu luyện, phản bổn quy chân.
Từ khi biết nhận thức, tôi thường tự hỏi: “Mục đích tôi sống trên thế gian này là gì?” Sau khi nghĩ một lúc, tôi nhận ra rằng mình ở đây là để tu luyện. Tu luyện chính là tịnh hóa thân thể, thanh lọc tâm trí; và không chỉ có vậy, bạn còn có một sứ mệnh quan trọng là cứu độ chúng sinh.
Thế nhưng tôi mãi không tìm được phương pháp tu luyện phù hợp với mình, và tôi không biết làm cách nào để cứu độ chúng sinh. Sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuối cùng tôi đã tìm được câu trả lời cho mọi thắc mắc của mình. Tôi ngay lập tức nói với một nhóm học viên Thái Cực Quyền mà tôi đã dạy hơn 10 năm: “Từ nay trở đi, tôi sẽ không dạy hay tập Thái Cực Quyền nữa. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp rồi. Cảm ân Sư tôn từ bi vĩ đại đã cho tôi đắc Pháp!”
Chịu khổ để tiêu nghiệp
Vì đắc Pháp khi đã ngoài 50 tuổi nên tôi muốn nhanh chóng bắt kịp tiến trình tu luyện, tôi quyết tâm chịu đựng càng nhiều gian khổ càng tốt và tăng tốc gắng sức đuổi theo.
Khi lần đầu tiên ngồi tư thế đơn bàn luyện bài công pháp thứ năm, tôi thầm nhủ với Sư phụ rằng tôi nhất định sẽ vượt qua quan này, dù chân có đau cỡ nào tôi nhất định sẽ không hạ chân xuống. Sau khi chịu đựng cơn đau thấu tim, cuối cùng tôi đã làm được.
Khi tôi bắt đầu ngồi song bàn, tôi lại hứa với Sư phụ rằng tôi sẽ luyện đủ một tiếng ngay trong lần đầu tiên. Các đồng tu cũng khuyến khích tôi ngồi song bàn càng sớm càng tốt.
Để ngồi được song bàn, tôi phải buộc chân lại bằng dây đai hành lý. Trong quá trình đó, tôi trải qua sự đau đớn mà trước đây chưa bao giờ từng trải qua, đến nỗi toàn thân run lên và mồ hôi túa ra đầm đìa.
Tôi niệm trong đầu:
“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”
(“Chính Niệm Chính Hành”, Hồng Ngâm II)
Tôi tự nhủ rằng sinh tử còn có thể buông bỏ thì cái đau nhỏ nhoi này có đáng gì đâu.
Học Pháp tốt, hướng nội tìm vượt qua nhiều khổ nạn
Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi thường có nhân tâm mạnh mẽ mà không nhận ra. Chỉ khi học Pháp và luyện công, tôi mới phát hiện ra chấp trước của mình. Để sớm đạt đến trạng thái của người tu luyện, ngoài việc học Pháp, tôi cũng hướng nội tìm.
Bất cứ khi nào tâm trạng bất ổn, tôi sẽ cố gắng tìm ra chấp trước, tách chúng ra và bài trừ chúng để tâm trạng bất ổn đó tan biến. Tôi rất biết ơn Sư phụ. Bất cứ khi nào trải qua khổ nạn, tôi đều có Pháp chỉ đạo, đều có Pháp để chiểu theo.
Trước khi đắc Pháp, tôi từng bị trầm cảm suốt 8 năm ròng. Tôi đã thử dùng thuốc Tây y, tư vấn tâm lý, y học cổ truyền Trung Quốc và các bài thuốc dân gian, thậm chí còn đi xem bói. Song, dù thử cách nào đi nữa, tôi chỉ thuyên giảm từ tình trạng trầm cảm nặng sang trầm cảm vừa, chứ không thực sự hồi phục. Tôi luôn cảm thấy như có một vật chất màu đen bám chặt trong lồng ngực của mình, và bất cứ khi nào tâm trạng tôi không tốt, nó sẽ khiến tôi rơi vào vực thẳm của sự trầm cảm cùng cực.
Sau khi đắc Pháp, tôi chỉ tập trung vào việc tu luyện và hướng nội. Một hôm, khoảng ba tháng sau khi tu luyện, tôi vô tình phát hiện ra vật chất màu đen trong ngực mình đã biến mất!
Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, năm nào tôi cũng bị đau mắt hột một đến hai lần. Mỗi lần như vậy, các bác sĩ đều thử các cách như tiêm, uống thuốc, bôi thuốc nhỏ mắt, rửa mắt mà không được. Cuối cùng, họ phải phẫu thuật cắt bỏ cho tôi. Suốt mười mấy năm đều là như vậy. Sáu tháng sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi lại gặp phải vấn đề này. Tôi hướng nội nhưng không tìm được chấp trước nào gây ra điều đó.
Một đêm nọ, tôi mơ thấy mình đang tranh luận trong phòng họp với người đồng sáng lập công ty của chúng tôi. Khi tỉnh dậy, tôi không coi trọng chuyện đó lắm mà nghĩ rằng chỉ là mơ thôi. Nhưng đêm hôm sau, tôi lại nằm mơ tương tự như vậy, tôi cảm thấy chấn động. Mọi chuyện xảy ra với một người tu luyện đều không hề ngẫu nhiên.
Lần này, tôi hướng nội một cách cẩn thận và phát hiện ra rằng tôi không thể chịu đựng được việc bị khiển trách ở nơi công cộng. Thêm vào đó, tôi còn có mối quan hệ thân thiết với người đồng sáng lập công ty suốt hơn 10 năm. Sự gắn bó này rất sâu sắc, khiến những nhân tâm như oán giận và hận thù đều ở trong đó. Khi tôi bài trừ những chấp trước này, chứng đau mắt hột của tôi nhanh chóng biến mất. Tôi cảm ân Sư phụ từ bi vĩ đại đã giúp tôi tiêu nghiệp và tịnh hóa thân thể.
Tu luyện trong công tác
Một hôm ở công ty, một đồng nghiệp công khai chỉ trích tôi trước mặt mọi người. Mặc dù bản thân bị hiểu lầm, nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh. Mỗi lời cô ấy nói ra như mũi tên bắn về phía tôi, nhưng tôi phát hiện ra tâm mình trống rỗng; nên những mũi tên xuyên qua mà không hề có bất kỳ dao động cảm xúc nào. Hóa ra đây mới là buông bỏ thực sự.
Tôi có một người bạn thất nghiệp một thời gian và gặp nhiều khó khăn khi tìm việc. Tôi đã giúp anh ấy thương lượng với sếp của tôi để sắp xếp một công việc phù hợp trong công ty của chúng tôi, và cũng giúp anh ấy thích nghi với môi trường làm việc mới ngay khi có thể. Một tháng sau, sau khi đã nỗ lực hết sức để giúp đỡ anh ấy, bạn tôi nói với tôi rằng công ty cũ của anh ấy muốn anh ấy quay lại, và mặc dù cảm thấy rất tiếc, anh ấy sẽ vẫn đi.
Sau khi biết tin, tôi cảm thấy rối bời, nghĩ rằng mình đã bỏ ra rất nhiều công sức cho anh ấy nhưng lại nhận về kết cục như vậy. Tôi không biết phải giải thích với sếp của mình như thế nào. Tôi học Pháp nhiều hơn, hướng nội và phát hiện ra tôi có chấp trước vào cách mà sếp đối xử với tôi. Mặt khác, tôi vẫn không thể buông được chữ tình với người bạn lâu năm đó. Sau khi loại bỏ các chấp trước này, tôi không còn bất kỳ cảm xúc nào nữa, tôi trở lại trạng thái của một người tu luyện với những suy nghĩ tốt đẹp trong tâm.
Người bạn đó vẫn cảm thấy áy náy về việc mình đã làm, vì vậy tôi đã tìm cách để anh ấy thoát khỏi cảm giác có lỗi: Tôi để anh ấy tổ chức các buổi đào tạo miễn phí cho các nhân viên công ty trong kỳ nghỉ lễ. Mọi người đều vui vẻ – sếp của tôi, các đồng nghiệp của tôi, tôi và bạn tôi. Cảm tạ Sư phụ đã ban cho con trí huệ.
Biến họa thành phúc
Ngày 20 tháng 7 năm nay, con trai lớn của tôi bị tai nạn giao thông nghiêm trọng khi đang tập luyện cho một cuộc đua xe đạp. Cháu va chạm với một chiếc xe tải khiến gan bị dập nặng và tràn khí màng phổi. Khi nhận được cuộc gọi, tôi thầm nghĩ, bất kể kết quả ra sao, tôi sẽ đối đãi với tư cách của một người tu luyện, đây có thể là cơ hội cho cháu đắc Pháp.
Tôi vội vã chạy đến phòng cấp cứu của bệnh viện và nắm lấy tay cháu.
Cháu nói: “Bố ơi, con xin lỗi”.
Tôi nói: “Hãy dũng cảm đối mặt với mọi việc mà con gặp phải. Con không cần phải xin lỗi bố đâu. Đây là một khảo nghiệm đối với cả hai chúng ta. Sư phụ Lý sẽ giúp con nếu con liên tục niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’”.
Cháu nói: “Vâng ạ, bố à, con chắc chắn sẽ vượt qua được chuyện này”.
Do tình trạng thương tổn quá nghiêm trọng, bác sĩ đã nhanh chóng chuyển cháu đến một bệnh viện lớn, và cháu phải phẫu thuật suốt cả ngày. Trong suốt ca phẫu thuật, tôi liên tục phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ.
Sau ca phẫu thuật, bác sĩ nói với chúng tôi rằng mọi thứ đều ổn. Gan của con trai tôi bị vỡ nghiêm trọng, nhưng không có nhiều mạch máu thực sự bị tổn thương, tình huống này hết sức đặc biệt.
Trước khi xảy ra vụ tai nạn, vào mỗi buổi sáng và buổi tối khi cháu ra ngoài luyện tập và thi đấu, cháu thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Một lần trong cuộc thi, một nhóm người đi xe đạp phía trước cháu tông vào nhau, và một chiếc xe đạp bay về phía cháu, nhưng cháu đã kịp xoay người và chỉ bị trầy xước ở ngón út. Lần này, khi đến thăm hiện trường vụ tai nạn ô tô, tôi nhận ra rằng cháu đã thoát được một cơn nguy kịch. Trong thâm tâm tôi biết rằng lúc đó Sư phụ đã quản cháu.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, tôi đưa cho con trai cuốn Chuyển Pháp Luân, dặn cháu thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và cũng khuyên cháu hãy bước vào tu luyện. Sau khi được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, cháu bắt đầu học Pháp chăm chỉ. Khi cháu có thể ra khỏi giường, tôi không giục cháu luyện công ngay vì cháu rất yếu và phải đặt ống ở lồng ngực. Cháu còn có mũi khâu ở hông và nhiều vết thương khác. Nhưng sau đó tôi nghĩ, nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ kiên trì luyện. Vì vậy, tôi gạt bỏ cái tình cha con sang một bên và nói với cháu rằng nếu cháu luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, cháu sẽ sớm bình phục. Cháu chịu đựng cơn đau và bắt đầu luyện.
Sau khi luyện công, con trai tôi hồi phục nhanh chóng. Bác sĩ đã tháo ống ở lồng ngực và thể lực của cháu cũng hồi phục một cách kỳ diệu. Bác sĩ cho hay cháu sẽ vẫn sốt trong quá trình hồi phục. Tôi đã nói với con trai cả của mình rằng: Đệ tử Đại Pháp chúng ta càng sốt, càng đau thì chúng ta càng phải kiên trì học Pháp và luyện công. Sau đó, con trai nói với tôi: “Bố ơi, khi con bị sốt, chỉ cần con học Pháp và luyện công liền hạ sốt”. Thật kỳ diệu, cháu được xuất viện chỉ sau hai tuần. Sau khi xuất viện, cháu tiếp tục luyện công và chỉ hai ngày sau đã có thể bắt đầu tập luyện đạp xe trở lại. Khi quay lại khám, bác sĩ không tin được điều kỳ diệu này.
Khi tôi liên lạc với bên kia trong vụ tai nạn và khi người thân, bạn bè đến bày tỏ sự lo lắng, tôi nói với họ rằng không ai muốn chuyện như thế này xảy ra và tôi sẽ giải quyết vấn đề một cách tốt đẹp. Khi xem đoạn video do camera hành trình của lái xe ghi lại, tôi thấy con trai mình bị hất lên không trung, đập vào hai lan can rồi nằm sõng soài trên mặt đất. Một lúc sau, cháu ngồi dậy, máu chảy dài trên mặt và kêu rên. Cái tình cha con trong tôi bỗng trỗi dậy, và tôi thậm chí còn cảm thấy căm hận trong lòng. Đây không phải là trạng thái mà một người tu luyện nên có. Tôi nhận ra mình vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ, nhưng thật khó để tống khứ nó.
Vì vậy, tôi đã cầm tai nghe lên và lắng nghe các bài giảng của Sư phụ. Trong quá trình nghe Pháp, tôi hiểu thêm rằng các sự việc của người thường đều có quan hệ nhân duyên. Chỉ khi đó, tôi mới một lần nữa buông bỏ chấp trước vào quan niệm, suy nghĩ, tình cảm của người thường để tiếp tục đối diện và xử lý toàn bộ sự việc bằng tâm từ bi. Con trai tôi cũng biến tai họa thành phúc lành khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Lời kết
Tôi đang thực hiện sứ mệnh trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Chỉ bằng cách chân chính tu tốt bản thân, chúng ta mới có thể giúp những chúng sinh có duyên đắc Pháp. Nếu chúng ta không tu luyện được tốt, chúng ta sẽ đẩy họ ra xa Đại Pháp, nhất là những người thân quanh chúng ta, bởi họ có thể thấy rõ nhất chúng ta có tu luyện tốt hay không.
Vậy nên, tôi đã cố gắng tu luyện, chia sẻ những tâm đắc tu luyện và giảng chân tướng cho người thân, đồng nghiệp và đối tác kinh doanh của mình. Họ dần dần hiểu ra chân tướng và một số người trong số họ cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Tôi sẽ nỗ lực làm tốt ba việc, dũng mãnh, tinh tấn hơn trong tu luyện, và bảo trì tâm từ bi để không cô phụ sự khổ độ từ bi của Sư tôn.
Nếu có điều gì tôi viết không chiểu theo Pháp, xin vui lòng chỉnh sửa cho tôi.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài trình bày tại Pháp hội Đài Loan năm 2024)
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/31/484344.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/6/221531.html
Đăng ngày 01-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.