Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại đại lục (Tác giả kể, học viên khác giúp ghi lại)

[MINH HUỆ 17-05-2024] Nhân Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 25, tôi muốn viết lại trải nghiệm của mình khi đang làm bảo mẫu để chứng thực sự siêu thường, vĩ đại và vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Hai vợ chồng già chờ chết

Mùa hè năm 2022, vợ chồng ông bà khoảng 70 tuổi ở đối diện nhà tôi bị người nhà đưa vào viện dưỡng lão vì không có ai chăm sóc. Trong thời gian này, bà cụ đột nhiên bị xuất huyết não, sau khi được đưa vào bệnh viện thì bác sỹ bảo gia đình bà hãy chuẩn bị hậu sự cho bà, nên con gái bà bèn đưa bà về nhà. Khi đó, bà cụ được đặt ống thông dạ dày và bà cũng không thể đảo mắt qua lại được nữa. Bác sỹ nói bà cụ chỉ có thể sống nhiều nhất được mười ngày nữa.

Sau khi hay tin tôi liền đến thăm bà ấy, nhìn bộ dạng thì đúng là bà ấy đang cận kề cái chết. Tôi tới gần và ghé sát tại bà ấy thì thầm: “Bác hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ ở trong tâm, bác sẽ có thể sống tiếp được!” Kể từ ngày đó, mỗi ngày tôi đều đến thăm bà ấy và niệm chín chữ chân ngôn cho bà ấy nghe. Tôi nấu đồ ăn ngon và đem cho bà ấy một phần. Lúc đó, người nhà bà đã dùng xi-lanh để đẩy thức ăn lỏng vào dạ dày của bà ấy. Tôi chỉ đơn giản là nghĩ bản thân phải cố gắng hết sức để giúp họ giải quyết một số khó khăn trước mắt.

Chỉ khoảng một tuần sau, một hôm, con gái bà ấy rất kích động và gọi gọi tôi, nói rằng nhãn cầu của bà ấy đã có thể chuyển động được rồi. Tôi tiếp tục nói với bà cụ: “Bác gái, nếu bác biết cháu là ai thì hãy khẽ đảo mắt một chút nhé”. Nhãn cầu của bà ấy thực sự đã chuyển động. Con gái của bà ấy rất xúc động. Tôi bèn bảo con gái bà ấy cùng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cho mẹ cô ấy nghe. Tôi nghĩ điều này cũng sẽ làm tăng thêm tín tâm của bà ấy. Một ngày, con gái của bà ấy hỏi tôi có thể tháo ống thông dạ dày của bà ấy ra được không? Tôi nói: “Chỉ cần cháu tin Đại Pháp là tốt thì sẽ không sao hết”. Chỉ trong khoảng nửa tháng, bà cụ đã có thể nuốt được thức ăn.

Sau đó, tôi đến nhà con tôi ở vùng khác. Trong thời gian này, con gái của bà cụ đã gửi bà cụ đến một trung tâm phục hồi chức năng, tiêu tốn 5.000 nhân dân tệ trong 20 ngày nhưng sức khỏe của bà cụ không có khởi sắc. Vì không có ai chăm sóc, nên cô buộc lòng phải đưa bà cụ vào viện dưỡng lão một lần nữa. Con gái bà cụ nhìn mẹ mình bị xuất huyết não, rồi đến cha cô vốn bị huyết khối não từ trước cũng đang không thể tự chăm sóc bản thân, cô thực sự không biết xoay sở thế nào. Hầu như ngày nào cô ấy cũng gọi điện cho tôi. Cô ấy thấy tôi tốt với bà cụ, lại sạch sẽ, nhanh nhẹn và nhiệt tình nên mong tôi quay lại chăm sóc cho bà cụ. Mà bà cụ cũng đặt cả hy vọng vào tôi, mỗi ngày bà lẩm bẩm tên của tôi với nhân viên ở viện dưỡng lão.

Cuộc sống khi làm bảo mẫu

Sau khi cửa hàng mà tôi mở ngừng hoạt đọng, tôi tính đến nhà con tôi ở vùng khác: “Nếu ở đó tôi có thể tìm được các đồng tu và môi trường tu luyện, tôi sẽ phát triển sự nghiệp của mình tại đó và không quay về quê nữa”. Thế nhưng mãi tôi vẫn không được như ý nguyện. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ không an bài cho tôi như vậy. Cho nên, 25 ngày sau, khi tôi quay trở về nhà, con gái của bà cụ đã lái xe đến tìm tôi và nhờ tôi chăm sóc cho mẹ cô ấy và tôi đã đồng ý.

Tôi vốn là người cá tính và làm gì cũng muốn chu toàn. Hơn nữa, điều quan trọng là tôi là một người tu luyện, tôi phải điều chỉnh cho đúng đắn mối quan hệ của mình với con người thế gian và phải luôn nhớ rằng sứ mệnh của tôi là cứu người.

Trước tiên, tôi tổng vệ sinh ngôi nhà. Phòng ốc rất bẩn vì đã lâu không được quét dọn, ngóc ngách nào cũng đầy bụi và ở trong nhà vệ sinh còn phủ một lớp bụi dày cộp. Tôi cẩn thận dọn dẹp rác rưởi và những chỗ cáu bẩn như thể là đó nhà của mình vậy. Cái gì còn dùng được thì để lại còn cái gì không dùng được thì dọn bỏ hoặc bán được thì bán. Tôi bảo người nhà bà ấy bỏ đi toàn bộ những bài vị thờ phụ thể là cáo, chồn trong nhà. Phải mất hơn mười ngày thì nhà cửa mới sáng sủa, sạch sẽ tinh tươm. Khi về đến nhà, họ không tin nổi đây là nhà của mình!

Từ đó tôi chính thức bắt đầu nhận trông bà cụ. Con gái của bà cụ vốn chỉ cần tôi chăm sóc cho mẹ của cô ấy là được rồi, nhưng nhìn người cha già của mình, cô ấy cảm thấy không đành lòng. Vậy nên cô ấy đã bàn bạc với tôi để đón ông cụ về nhà. Do đó, hai ông bà mỗi người ở trong một phòng và tôi một mình chăm sóc cho cả hai người họ 24/24. Bởi vì ông bà cụ đều bệnh nặng, nằm liệt giường và sinh hoạt thất thường nên việc ăn uống, vệ sinh rất dễ khiến người ta khó bề xoay sở, hao tâm tổn sức cũng chưa chắc đã mang lại kết quả tốt.

Thế nhưng là một đệ tử Đại Pháp lâu năm với 28 năm tu luyện, tôi biết rõ uy đức to lớn của Pháp Luân Đại Pháp, cũng biết rằng mọi sinh mệnh đều đến vì Pháp, đều vô cùng trân quý. Do đó, tôi không đặt vai trò làm bảo mẫu này lên hàng đầu mà trước tiên tôi trân trọng họ, để họ cảm nhận được vẻ đẹp của Chân-Thiện-Nhẫn, để họ biết sự đáng quý của sinh mệnh, để họ hiểu rõ chân tướng, từ đó trở về nơi nguồn cội vĩnh cửu của sinh mệnh! Tôi cũng biết rằng trong tình huống này, chỉ có tin vào Đại Pháp thì họ mới có thể sống tiếp được.

Ông cụ từng là quân nhân, gia nhập Đảng khi đi lính. Do ảnh hưởng của chủ nghĩa vô thần, ông cụ cảm thấy việc sống với tình trạng sức khỏe hiện tại là vô nghĩa, cho nên không còn mong muốn sống tiếp và không muốn ăn uống gì hết. Trước tình hình này, tôi nói với ông ấy chân tướng Đại Pháp, nhưng ông cụ lại nói ra những lời dối trá vốn do tà đảng tiêm nhiễm vào đầu. Có lúc ông cụ tuy thân nằm trên giường nhưng vẫn tranh cãi với tôi. Tôi không so đo và rất thông cảm với ông cụ, tôi biết phải cần thời gian để ông cụ từng bước từng bước minh bạch chân tướng.

Hàng ngày tôi quét dọn nhà cửa và vệ sinh cá nhân cho hai ông bà, kể cả việc lau người cho họ để tránh để họ bị bốc mùi hôi thối và giữ cho không khí trong lành. Khi chuẩn bị bữa ăn cho họ, tôi dùng máy làm nhuyễn cơm và rau riêng ra để họ ăn ngon miệng hơn, mỗi người ăn trong hơn 1 tiếng đồng hồ. Tôi cũng rất chú ý đến ngữ điệu và thiện tâm của mình, chiểu theo yêu cầu của Sư phụ Đại Pháp và kịp thời nhận ra những thiếu sót của bản thân. Mỗi khi thấy ông cụ không ăn được, tôi sẽ kiên nhẫn an ủi, động viên ông cụ. Khi thấy tôi vì việc ông cụ không ăn mà buồn phát khóc, ông cụ sẽ cố gắng ăn.

Tôi thường dùng Pháp lý của Đại Pháp để khuyên giải ông ấy, nói với ông ấy về sự đáng quý của sinh mệnh và rằng sinh mệnh chỉ có quy về Đại Pháp quản mới có thể được bảo vệ, ông ấy thật may mắn khi được biết tới Đại Pháp, chịu tội khổ là điều tốt, là đang tiêu giảm nợ nghiệp. Tôi cũng nói với ông ấy những điều xấu xa mà cái “Đảng” trong lòng ông đã làm trong lịch sử. Đồng thời, tôi dạy ông ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Mặc dù ông ấy nói không rõ ràng, nhưng từ tâm thái và khẩu hình của ông ấy có thể thấy ông ấy đang niệm và rất chân thành. Dần dần, ông ấy đã có thể ngồi được dậy một lúc và rồi ngồi được trên xe lăn. Đến một ngày, ông đã tình nguyện thoái đảng.

Ông cụ ra đi trong thanh thản 11 tháng sau khi trở về nhà, hưởng thọ 73 tuổi. Ông cụ qua đời mà không có bất kỳ thống khổ nào và vào buổi trưa hôm đó, ông cụ còn uống được nửa cân sữa. Người thân và họ hàng của ông cụ đều biết rằng thọ mệnh của ông ấy lẽ ra đã sớm kết thúc rồi, chính là nhờ có ánh sáng của Đại Pháp mà ông ấy mới có thể sống thêm được như vậy.

Dưới đây là phần kể về bà cụ.

Một hôm bà cụ nói với tôi rằng trong thời gian tôi bị bức hại, bà cụ đã khảng khái nói với cảnh sát đến sách nhiễu tôi rằng: “Cô ấy phạm tội gì? Con cô ấy còn nhỏ như vậy thì phải làm thế nào? Các anh làm chút việc tốt đi!“ Trong hoàn cảnh lúc đó, bà đã thể hiện được sự chính nghĩa hiếm có!

Bà cụ có duyên với Đại Pháp. Sau khi bà trở về từ viện dưỡng lão, ngoài việc tận tụy chăm sóc bà cụ, tôi còn cho bà cụ nghe băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ Đại Pháp, cùng các chương trình phát thanh chân tướng, đồng thời bảo bà niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Chiếc giường bà cụ nằm là dạng giường gấp chuyên dành cho bệnh nhân và nó có thể nâng lên hạ xuống, nhưng khi nó được nâng lên một góc khoảng 30 độ thì bà cụ thường bị nôn mửa. Tôi bảo bà cụ hãy cùng tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, vả lại bình thường dù có làm gì cũng hãy thành tâm niệm những chữ này. Điều kỳ diệu đã xảy ra, trong khoảng một tuần, bà cụ đã có thể ngồi ăn và còn có thể ngồi trên một chiếc ghế chuyên dụng để đi vệ sinh. Bà cụ dần dần khắc phục được những khó khăn trong việc ăn uống và đại tiểu tiện tại giường, bắt đầu sinh hoạt trở lại bình thường.

Đôi khi bà bị táo bón và ngay cả uống kaiselu (loại thuốc đặc trị táo bón) thì cũng không giải quyết được, tôi bèn đeo găng tay và móc nó phân ra từng chút một. Con gái bà cụ rất cảm động.

Mỗi ngày bà cụ đều nghe băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ, khá chính niệm và rất muốn theo Sư phụ trở về ngôi nhà chân chính của mình. Dần dần, bà cụ đã có thể đứng dậy và tôi giữ người bà cụ để bà cụ bước đi, đồng thời không ngừng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Chúng tôi cứ cố gắng từng chút một như vậy đồng thời niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Sau đó tôi không ôm người bà cụ nữa mà chỉ đứng bên dìu bà cụ. Bà cụ đã có thể đi từ phòng này sang phòng khác với khoảng cách 15 mét.

Bà cụ ngộ tính tốt và đã từng bước loại bỏ được những quan niệm tiêu cực như việc tắm rửa và ăn đồ ăn quá nóng hoặc quá lạnh, có thể dùng chính niệm để khắc chế lại những tư tưởng phụ diện. Một lần, bà cụ đã được truyền cảm hứng khi nghe một bài chia sẻ của các đệ tử Đại Pháp và đã có chính niệm. Lúc đó, tôi đang nấu ăn trong nhà bếp, bà cụ gọi lớn tên mụ của tôi và nói rằng muốn ăn cơm. Bởi thời gian ấy sức khỏe bà cụ không tốt, thường có cảm xúc tiêu cực và chán ăn, nhưng khi tôi bưng cơm đến thì bà cụ liền ăn ngay và trạng thái không đúng đắn của cơ thể cũng biến mất ngay lập tức.

Trước đây bà cụ bị mắc bệnh tiểu đường và đã phải tiêm insulin vào bụng. Sau khi bà từ viện dưỡng lão về bà, được bà đồng ý, tôi không tiêm cho bà nữa mà cho bà uống các loại thuốc khác theo liều lượng yêu cầu. Nhưng nửa năm trôi qua, tôi thấy bà cụ vẫn không cầm được thìa để xúc ăn. Một hôm, tôi nhìn vào hướng dẫn trên những loại thuốc đó và phát hiện chúng đều là thuốc điều trị bệnh tâm thần. Tôi trao đổi với con gái bà thì cô ấy nói rằng vì sợ mẹ mất ngủ nên mới cho bà uống. Tôi giải thích với cô ấy ưu nhược điểm của loại thuốc đó, cô ấy nhìn thấy mẹ mình đã khỏe hơn nhiều nên đã đồng ý để bà ngừng uống thuốc và bà cụ cũng đồng ý.

Hiện tại, bà cụ da dẻ hồng hào, nói năng rõ ràng, có thể tự đi vệ sinh, cởi quần áo, cài cúc và ăn uống. Bà cụ tự mình có thể đi bộ ba vòng một ngày bằng cách bám vào lan can do con của bà lắp trên các bức tường của căn phòng. Vừa bước đi bà cụ vừa niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Trong khi tắm rửa, bà cụ có thể làm theo yêu cầu của tôi, đứng lên hoặc ngồi xuống. Nào ai có thể tưởng tượng rằng một năm trước thôi, bà ấy còn là một bệnh nhân mắc bệnh tiểu đường và xuất huyết não!

Ở đây tôi xin kể về hai tình tiết nhỏ khác. Có hai lần khi tôi đi vắng, người nhà bà ấy tìm được một người giúp việc tại gia khác để chăm sóc cho hai ông bà cụ. Nhưng chỉ tầm mười ngày thì hai ông bà liền bỏ ăn, người nhà họ vội vã gọi tôi trở về gấp. Còn một lần khác, ông bà được hai người thân chăm sóc, nhưng không hiểu thế nào mà quần bông và giường của hai ông bà cụ đều dính đầy phân và nước tiểu. Mùa đông năm đó, người nhà chạy đôn chạy đáo cũng lo không xong việc chăm sóc cho hai ông bà. Đến khi tôi quay lại, mọi thứ đều trở lại trạng thái bình thường, đâu lại vào đấy. Kỳ thực, họ không biết rằng không phải tôi có năng lực khiến hai ông bà nghe lời tôi mà đây hoàn toàn là uy lực của Pháp Luân Đại Pháp!

Hai ông bà cụ đều tiếp nhận Đại Pháp, nghe Pháp lý của Đại Pháp và đắc được phúc báo lớn như vậy. Điều này hoàn toàn chính xác như những gì Sư phụ Đại Pháp giảng:

“Thiên thể, vũ trụ, sinh mệnh, cũng như vạn sự vạn vật là do Đại Pháp của vũ trụ khai sáng; sinh mệnh nào rời xa khỏi Ông thì đúng là bại hoại; người thế gian nào có thể phù hợp với Ông thì đúng là người tốt, đồng thời sẽ mang đến thiện báo và phúc thọ; làm người tu luyện, mà đồng hoá với Ông thì chư vị chính là bậc đắc Đạo: Thần.” (Luận ngữ, Chuyển Pháp Luân)

Em trai của cụ ông đắc Pháp

Chúng tôi đều gọi em trai của ông cụ là ông chú. Ông ấy cũng đã 70 tuổi rồi, bị căng cơ thắt lưng và đang sống ở nông thôn. Khi ông cụ vừa trở về nhà, ông chú liền nhờ con gái chở mình lên thành phố để châm cứu. Mỗi lần ông chú đến, tôi đều chủ động pha trà và chuẩn bị mấy món ngon chiêu đãi ông ấy. Khi ông chú đi châm cứu về, tôi lại chủ động nấu cơm cho họ ăn (đồ ăn của nhà tôi), mỗi ngày đều như thế trong suốt hơn 20 ngày. Ông chú rất cảm động.

Trong thời gian này, ông chú đã tiêu tốn tổng cộng hàng nghìn nhân dân tệ nhưng sức khỏe của cũng không mấy cải thiện. Sau khi hết đợt châm cứu, hàng ngày ông chú đều đến nhà anh trai và kể cho tôi nghe về những khó khăn của ông. Nhìn khuôn mặt buồn bã của ông ấy, tôi chân thành nói với ông ấy về “phương thuốc bí truyền”– thành tâm kính niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.

Ông chú nhìn thấy sự thay đổi của anh trai và chị dâu, thậm chí quần áo liệm của chị dâu (quần áo chuẩn bị để người chết mặc khi họ vừa qua đời) đều đã được mua sẵn và chị đang nằm chờ chết, thế mà hiện tại sắc mặt của chị dâu lại trắng trẻo hồng hào như vậy. Đồng thời, tôi nói với ông chú bản thân tôi đã thay đổi cả thân lẫn tâm như thế nào sau khi bước vào tu luyện. Tôi cũng nói tường tận chân tướng cho ông chú. Ông chú luôn có thể thấy được biểu hiện tích cực của tôi ở trong gia đình này. Sau nhiều lần tương tác, ông chú đã từng chút từng chút tiếp thu. Chị dâu của ông chú cũng nói với ông chú rằng Đại Pháp là tốt và khuyên ông chú tu luyện. Tôi nhân cơ hội này chuẩn bị một chiếc hộp nhỏ (đựng một chiếc radio có gắn thẻ nhớ thu âm các bài giảng của Sư phụ Đại Pháp) để đưa cho ông ấy và bảo ông ấy nghe các bài giảng Pháp. Từ đó, ông ấy đã đắc Pháp.

Bởi ông chú thành tâm muốn tu luyện nên không lâu sau chứng căng cơ thắt lưng của ông ấy đã hoàn toàn khỏi. Ông ấy nói rằng cánh tay, chân và các bệnh tật khác của ông đều đã khỏi (lúc đó tôi không hỏi cụ thể là bệnh gì). Vào một đêm nọ, ông ấy thấy những chữ phúc [lành] chân tướng dán trên tường nhà mình phát sáng. Ông ấy còn đem những tài liệu chân tướng mà ông đã đọc cho người khác cùng xem. Hơn nữa, ông còn chủ động giảng chân tướng cho gia đình, hàng xóm và họ hàng, nhắc nhở mọi người đừng nói những điều không tốt về Đại Pháp và duy hộ Đại Pháp. Một người họ hàng của ông chú trước đây mồm mép tép nhảy và có suy nghĩ phụ diện về Đại Pháp, nhưng nhờ ông chú giảng chân tướng mà giờ đây người đó rất tán thành rằng Đại Pháp là tốt và cũng đã làm tam thoái. Có lần người họ hàng này trông thấy tôi và chủ động cúi đầu và chắp tay để chào hỏi tôi với tôi với thái độ rất chân thành.

Cứ vài ba ngày ông chú lại đến gặp tôi để bàn luận những vấn đề mà ông gặp phải và làm cách nào để có thể có thể giải quyết chúng theo yêu cầu của Đại Pháp!

Con rể của bà cụ thoái đảng

Trong thời gian làm bảo mẫu, tôi rất chú ý đến lời nói và hành vi của mình. Tôi xem ngôi nhà này như là nhà của mình mà tự nguyện bỏ công sức tiền bạc để chăm chút cho ngôi nhà. Hễ nhà thiếu chăn màn thì tôi sẽ mang chăn màn mới của nhà mình đến, nhà này thiếu gì thì chỉ cần nhà tôi có là tôi sẽ mang qua để dùng. Tôi coi họ như người nhà của mình vậy. Khi phát hiện tôi có chỗ nào làm chưa được tốt, tôi sẽ kịp thời sửa chữa và thể hiện sự ngay chính.

Con gái của bà cụ có tính cách rất mạnh mẽ, có chủ kiến riêng về mọi việc và không dễ dàng đồng ý với bất cứ điều gì. Trong khoảng hơn một năm qua, cô ấy đã tận mắt chứng kiến ​​những thay đổi của cha mẹ mình và nhà cửa luôn ngăn nắp gọn gàng. Từ nội tâm cô ấy nhận thức Đại Pháp là tốt và không chỉ thoái xuất khỏi tổ chức tà đảng mà còn thuyết phục những người khác tam thoái. Chồng cô ấy là cảnh sát, sĩ quan cấp sư đoàn, sau khi tiếp xúc với tôi, từ tận đáy lòng cậu ấy nói: “Cảm giác có cô ở đây như là có mẹ cháu ở đây vậy cô ạ.” “Cô nói gì cháu nghe nấy ạ”. Cậu ấy cũng đã thoái đảng. Mỗi lần trước khi về nhà, họ đều gọi điện cho tôi và nói muốn ăn món gì để tôi chuẩn bị sẵn, đợi họ về thì mọi người sẽ cùng nhau dùng bữa, bầu không khí vô cùng vui vẻ, mọi cảm giác vui sướng xuất phát từ tận đáy lòng.

Vào ngày đầu năm mới 2024, họ tổ chức tiệc mừng với bốn gia đình khoảng mười người, bữa tiệc diễn ra rất náo nhiệt tại nhà ông chú. Mọi người đều rất vui vẻ và xúc động. Vừa bắt đầu bữa ăn, con gái của bà cụ trước tiên nâng ly của mình lên và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Sau đó, người con rể tiếp lời: “Chân Thiện Nhẫn hảo”. Lòng chân thành của họ khiến tôi cảm động mãi không thôi. Tôi nghĩ, đây là lòng biết ơn của con người thế gian đối với Sư phụ và Đại Pháp khi họ đã minh bạch chân tướng!

Lời kết

Bà cụ vốn là người nóng tính, ích kỷ, khắt khe và coi mình là trung tâm, nếu không như ý bà sẽ cáu gắt. Bà và con gái luôn không hợp nhau, ở chung với người khác cũng khó mà hoà thuận. Qua hơn một năm, bà cụ không chỉ được thụ ích về cả thân lẫn tâm mà còn hòa ái vui vẻ với gia đình. Không chỉ vậy, hơn mười người thân trong gia đình bà cụ đã thành tâm thoái xuất khỏi tổ chức tà đảng và nhận thức rằng Đại Pháp là tốt. Những người hàng xóm cũng chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp. Tôi thấy rằng thông qua họ, chân tướng cũng đang được lan rộng và nối kết duyên phận với nhiều người hơn, triển hiện hồng ân cứu độ và sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp.

Vài ngày trước, một người bạn nói với tôi rằng ông ấy đã kể câu chuyện tôi đi làm bảo mẫu cho một ông chủ nghe, ông chủ đó nói: “Chỉ cần chị ấy (ý chỉ tôi) đồng ý làm bảo mẫu thì muốn bao nhiêu tiền cũng được”. Còn có người chủ động đưa ra mức giá 6.000 nhân dân tệ mỗi tháng để thuê tôi chăm sóc cho một người. Thành phố chúng tôi đang ở là thành phố cấp địa khu (đơn vị hành chính ở Trung Quốc) và mức giá này thuộc loại rất cao. Khi tôi kể chuyện này với con gái của bà cụ như một câu chuyện vui và trêu cô ấy: “Bảo mẫu tôi đây cũng không phải là giá thị trường nữa nhỉ!” Nét mặt cô ấy trở nên nghiêm túc và nói dù có thể nào thì cũng không để tôi đi. Cô ấy nói tôi đi đâu thì cô ấy đưa mẹ cô ấy theo tới đó.

Tôi biết bản thân là một đệ tử Đại Pháp và mọi thứ tôi có đều do Đại Pháp ban cho. Trong nhiều năm tu luyện, tôi có thể vượt qua bao nhiêu quan nạn như vậy đều là nhờ Sư phụ đỡ tôi qua và không bao giờ bỏ tôi. Tôi có dùng sự vĩnh hằng của sinh mệnh mình cũng không bao giờ báo đáp được ân đức của Sư phụ!

Vào giai đoạn cuối cùng của thời mạt kiếp này, con xin nguyện luôn vâng theo lời của Sư phụ, cứu độ thêm nhiều con người thế gian đáng quý hơn nữa!

Con xin tạ ơn Sư phụ một lần nữa!

Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được chọn lọc để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới trên Minh Huệ Net)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/17/476273.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/26/218308.html

Đăng ngày 30-08-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share