Bài của một bạn tu Ðại Pháp tại Hải Nam, Trung quốc
Ngày 6 tháng 6, 20002

[Minh Huệ] Tôi bị bắt buộc phải xa nhà từ hơn một năm nay, và đức con gái bảy tuổi của tôi bị bỏ lại nhà sống với ông bà của nó. Sau khi nó xa tôi một thời gian lâu, nó muốn được gặp lại tôi, cha của nó. Nó thường khóc mà không có lý do. Bà nó hỏi nó vì sao khóc, và nó nói nó muốn gặp lại cha nó, làm cho ông bà nó cũng khóc theo. Tôi bị liệt kê trên danh sách những người bị truy bắt được phân phát phát cho đồng đảng của Giang, vì tôi tin nơi Chân-Thiện-Nhẫn, cố gắng để làm một người cao thượng trong tinh thần và nói ra sự thật. Nhiều người trong gia đình tôi bị gởi đến các trại lao động cưỡng bức hoặc các lớp tẩy não, và chỉ những người già và con tôi là để lại nhà. Nhiều lần trên điện thoại, con gái tôi hỏi tôi đang ở đâu và nói rằng nó nhớ tôi lắm. Nhưng tôi không thể cho nó biết tôi đang ở đâu. Tôi chỉ có thể nói với nó hãy làm một đứa trẻ tốt; nó khóc trong khi nói vâng lời dạy của tôi.

Một lần, tôi mang con gái tôi đến nơi tôi ở. Trên đường đi, nó rất hạnh phúc và vui mừng hỏi tôi chỗ ở tôi như thế nào. Tôi nói với nó rằng nó sẽ biết khi đến đó. Nó nói nó sẽ cảm thấy hạnh phúc nơi nào mà cha nó ở. Nó nói với tôi là nó rất sợ cảnh sát bắt được tôi. Tôi nói với nó đừng có sợ vì một người cảnh sát tốt sẽ không bắt người tốt đâu.

Ngày hôm đó, vợ tôi và tôi bàn nhau làm sao giải quyết vấn đề sinh sống, vì không tiện cho chúng tôi tìm một công việc làm trong vùng. Con gái tôi nghe được câu chuyện và nó khóc trong khi dấu không cho chúng tôi nhìn thấy. Tôi hỏi nó lý do và nó nói qua nước mắt, “con có thể sẽ không đi học trong học kỳ sau, vì tiền bạc để dành của cha mẹ đã bị cạn rồi.” Nghe như vậy, tôi ráng cầm nước mắt, tôi nói với nó, “khi nào con còn là một đứa bé tốt, cha sẽ có tiền để cho con đi học. Cha mẹ muốn con được giáo dục tốt.” Nó nói cũng được nếu tôi dạy học nó ở nhà. Thật là một đứa trẻ có lòng!

*
*     *

Dịch từ bản tiếng Anh. Bản tiếng Trung quốc
https://www.minghui.org/mh/articles/2002/6/7/31391.html

Share