Bài viết của một học viên từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-12-2011] Chúng ta, những đệ tử Đại Pháp chân chính, tu luyện là để liên tục đề cao tầng thứ. Đề cao trong tu luyện nơi thế gian con người là thăng tiến về mặt tâm linh từ cảnh giới này lên cảnh giới khác, không ngừng vượt qua trạng thái tư tưởng trước đó. Nó giống như là rũ bỏ từng lớp chấp trước và thành kiến cho tới khi tất cả quan niệm được loại bỏ và người đó thoát khỏi những gánh nặng của chúng.
Phụ nữ đẹp có xu hướng đấu tranh với những người phụ nữ đẹp khác. Bởi vì có rất nhiều những sự khác nhau giữa hai người nên một người phụ nữ đẹp sẽ không nói với một người phụ nữ không hấp dẫn, “Tôi đẹp hơn cô.” Nhìn chung, thái độ của người với thần là sùng kính. Tôi chưa từng nghe thấy rằng con người có đủ loại ý kiến về thần, và tôi chưa từng nghe về người nào mà dám coi thường thần thánh. Thần sẽ không bao giờ tranh đua hơn thua với con người và thần sẽ không bị con người tác động bởi vì cảnh giới của thần cao tới nỗi đơn giản là con người không thể với tới họ được.
Là người tu luyện, thế thì khi chúng ta đang cứu độ chúng sinh và nhanh chóng để bạn đồng tu biết về điều đó, khi chúng ta không ưa hay là coi thường các bạn đồng tu, khi chúng ta thể hiện bản thân là người thắng cuộc và hiển thị khả năng của chúng ta trước người thường hay bạn đồng tu, vào chính lúc đó chúng ta thực sự chẳng là gì cả. Chúng ta sẽ rớt xuống tầng thứ của người thường với đủ loại tư tưởng phù hợp với sự an bài của cựu thế lực. Tâm tính chúng ta ở tầng thứ người thường, hay thậm chí là tệ hơn một người thường tử tế.
Sư Phụ yêu cầu chúng ta quan tâm tới người khác trước tiên. Trong lúc thường xuyên vấp ngã trên con đường tu luyện, tôi thấy bản thân mình đang thăng tiến. Khi một bạn đồng tu gặp phải khó khăn trong tu luyện và chấp trước vào quan niệm của con người, tôi đối đãi vấn đề của cô ấy như là vấn đề của mình, đặt việc cứu người lên ưu tiên hàng đầu. Tôi thường lặng lẽ phát chính niệm cho tới khi bạn đồng tu đó vượt qua khổ nạn. Bạn đồng tu đó vui vẻ đến gặp tôi và chia sẻ với tôi về việc cô ấy đã vượt qua trở ngại và khổ nạn như thế nào. Tôi bình thản, tự nhiên và mỉm cười nhìn cô ấy mà không nói điều gì. Tôi không còn hành xử tự mãn như trước và cũng không hiển thị về việc tôi đã phát chính niệm cho học viên đó như thế nào. Tôi chỉ im lặng nhìn học viên đó, vui lòng khi nhìn thấy cô ấy vun đắp được nhiều sự tự tin hơn và tăng cường chính niệm.
Tôi ngộ ra rằng khi chúng ta làm việc, chúng ta cần làm cho tốt. Chúng ta không thể dùng mạnh thắng yếu mà cần phải lấy mạnh bổ sung cho yếu. Các học viên cần phối hợp tốt với nhau. Mục đích của chúng ta là cứu độ chúng sinh, và bất cứ phương pháp nào cũng có thể dùng để cứu độ chúng sinh. Có thể từ bỏ chấp trước vào tự ngã và lặng lẽ hài hòa với các bạn đồng tu thì thật xuất sắc và một sinh mệnh mà biết cách phối hợp là một sinh mệnh cao đẹp nhất.
Trong quá trình giảng chân tướng cứu độ chúng sinh, một số chúng sinh bất kính với Sư Phụ và Pháp. Ban đầu, khi đối mặt với những chúng sinh đó, tôi cảm thấy máu tôi sôi lên vì giận dữ. Tôi hầu như không thể kiểm soát được bản thân. Sau đó một thời gian tôi hiểu rằng chúng ta đến đây để cứu độ chúng sinh. Chúng sinh hiểu ra sự thật là từ kết quả của việc đệ tử Đại Pháp giảng chân tướng. Chúng ta đang cứu độ chúng sinh với lòng đại nhẫn. Chúng ta không nên từ bỏ họ cho dù họ không tử tế với chúng ta. Tôi sẽ không chú ý tới thái độ của người đời: Tôi sẽ khoan dung và kiên trì giảng chân tướng. Miễn là Chính Pháp chưa kết thúc, tôi sẽ không buông xuôi việc cứu độ chúng sinh. Giống như lời bài hát của Thần Vận, “Thần sẽ mãi mãi là từ bi.” Tôi sẽ không từ bỏ bất kỳ một chúng sinh nào.
Những bài chia sẻ của tôi thường xuyên được đăng. Ban đầu tôi băn khoăn tự hỏi những bài chia sẻ kinh nghiệm của mình có được bao nhiêu tác dụng. Sau đó, khi mà nhiều bài hơn được đăng, tôi nhận ra rằng, bởi vì tôi có một ước muốn như thế nên tôi có trách nhiệm viết bài chia sẻ – tất cả chỉ có vậy. Đối với việc gây dựng uy đức, tôi chưa từng có ý nghĩ như thế trong đầu. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi cần viết và tiếp tục viết. Trong khi đang viết, tôi rất minh bạch và phần thần của tôi khởi tác dụng. Ai mà có thể tưởng tượng một bậc giác ngộ vĩ đại lại có thể tính toán bao nhiêu uy đức mà anh ta có thể thu được từ việc làm một điều gì đó?
Khi tôi liên tục đề cao tầng thứ tu luyện, khi nhìn lại, tôi thấy rằng tầng thứ trước đó là rất hữu hạn. Có một giai đoạn tôi đã ghi nhớ Chuyển Pháp Luân. Khi ở trong trạng thái tĩnh lặng và tự tại, tôi thực sự thấy mình rất nhỏ bé trong Đại Pháp vô lượng vô biên. Điều mà tôi ngộ được chỉ là một điểm nhỏ xíu. Một số điều mà không thể mô tả được bằng ngôn ngữ của con người.
Đã chọn làm người tu luyện, thì chúng ta cần trông giống với người tu luyện và hành xử giống như người tu luyện. Chúng ta cần không ngừng thăng hoa trong tu luyện.
Tạ ơn Sư Phụ vĩ đại! Cám ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/12/12/不断提高境界-233504.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/1/1/122233.html
Đăng ngày: 05-01-2011, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.