Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-09-2019] Tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) giam cầm trong nhiều năm vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng đến ngày tôi được trả tự do, con gái và con rể đã tới đón tôi, nhưng nét mặt chúng không thể hiện niềm vui được gặp tôi. Tôi tự hỏi tại sao chồng tôi cũng không đến.

Trên đường về nhà, con gái tôi nét mặt nghiêm nghị, do đó tôi đã không dám hỏi. Khi chúng tôi gần về đến nhà, cháu nói: “Bố đã tham gia một vụ kiện vì mẹ. Bố kiệt sức và đang trong bệnh viện. Chúng ta sẽ tới đó thăm bố bây giờ.” Tim tôi đập mạnh.

Chúng đưa tôi tới phòng chăm sóc đặc biệt.

Ra tù và vào bệnh viện

Khi chúng tôi bước vào, tôi sững sờ: Bốn tháng trước, chồng tôi vẫn khỏe. Làm sao mà anh ấy đã trở nên như thế này? Anh ấy đã hoàn toàn không còn hình dạng, gầy guộc và mong manh, trông như một người chết. Con gái tôi lớn tiếng gọi: “Cha, mẹ đã trở về! Cha hãy mở mắt ra đi!” Anh ấy cố gắng mở mắt, thoáng thấy tôi, dường như mỉm cười, rồi lại nhắm mắt lại. Nước mắt giàn giụa trên gương mặt tôi.

Tôi không còn nhận ra chồng mình nữa, vốn là một người đàn ông cao ráo và đẹp trai. Bây giờ anh bị bao bọc và nối với nhiều máy móc. Anh không thể tự thở được và phải dựa vào máy thở. Anh không thể nói hoặc nuốt và phải được cho ăn qua lỗ mũi. Tôi hoàn toàn choáng váng.

Bác sỹ nói với tôi về tình hình của chồng tôi, nhưng tôi không thể nghe rõ, và đầu óc tôi trống rỗng. Khi chúng tôi bước ra khỏi phòng bệnh, tôi bắt đầu khóc. Con gái tôi nói: “Bố đã bị hôn mê hơn 20 ngày nay. Chúng con đã chuẩn bị mọi thứ.” Tôi tiếp tục thổn thức. Những gì tôi tưởng tượng khi bước ra khỏi nhà tù hoàn toàn khác với những gì đang diễn ra trước mắt tôi. Tôi không thể chấp nhận nó. Tuyệt vọng, phàn nàn, bất bình, oán hận, tranh đấu và những suy nghĩ tồi tệ khác xuất hiện. Tôi thậm chí muốn từ bỏ tu luyện và ngừng tin vào bất cứ điều gì.

Khi tôi về nhà, mọi thứ xung quanh nhà làm tôi xót xa, đặc biệt hình ảnh cảnh sát bắt tôi. Con gái tôi nói: “Cảnh sát đã tống tiền chúng con và lấy trộm hơn 10.000 Nhân dân tệ tiền tiết kiệm. Bố bị ngất ở nhà. Bố bị ngã và bị xuất huyết nội sọ và bị nhiễm trùng não. Huyết áp của bố là 40, và lượng đường trong máu lên tới 38. Bố bị tiểu đường và bị nhiễm trùng phổi. Chúng con không dám tới bệnh viện tỉnh hay thành phố vì sợ sẽ mất bố giữa đường. Chúng con giữ bố ở bệnh viện địa phương và phụ thuộc vào máy thở để duy trì sự sống cho bố. Bố không thể nuốt, vì bố có vết mổ khí quản. Tính mạng của bố đang bị đe dọa.”

Lòng tôi nặng trĩu. Tôi ghét bản thân mình đã không thể sống theo mong đợi, không lý trí và bị bắt, bị bức hại, bị giam giữ bất hợp pháp, và bị kết án. Thật khó mà tưởng tượng làm thế nào chồng tôi có thể chịu đựng tất cả những việc này. Bây giờ, anh ấy đang được chăm sóc đặc biệt, và tôi chỉ được phép gặp anh 10 phút mỗi ngày. Điều này không khác gì ở trong tù!

Lúc đó, tôi đã hành động như một người thường, như một kẻ ngốc.Tôi sợ mất chồng và chính là không thể buông bỏ cảm xúc. Tôi không lý trí. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là tìm viên cảnh sát đã bắt giữ và cầm tù tôi. Tôi muốn chiến đấu với họ và nói với họ: “Các vị không để cho tôi sống. Tôi cũng sẽ không để cho các vị sống!” Tất cả những năm này, tôi đã không thể đọc Pháp trong tù, và những gì tôi học trước đó đều đã bị lãng quên. Tôi khóc cả ngày.

Khi các học viên địa phương nghe tin về tình trạng của tôi, mọi người tới phát chính niệm và chia sẻ thể ngộ của họ về Pháp với tôi. Họ nhắc nhở tôi hãy lý trí và không để cho phía chưa tu thành của tôi kiểm soát. Khi gặp khổ nạn, tôi được khích lệ không né tránh chúng mà thay vào đó dùng chính niệm để giải thể bức hại của cựu thế lực, lấy Pháp làm chỉ đạo.

Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên dù thế nào đi nữa, Sư phụ là không thừa nhận chúng. Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu năm 2003)

“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động

Đề cao tầng thứ thị căn bản

Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính

Công thành viên mãn Phật Đạo Thần

Tạm dịch:

Vững tu Đại Pháp chẳng động tâm

Điểm chốt chính là nâng cao tầng

Gian khó phơi bày đâu chân tính

Công thành viên mãn Phật Đạo Thần”

(Kiến chân tính–Tinh tấn yếu chỉ II)

Các học viên chỉ ra rằng tình trạng của chồng tôi liên quan đến việc đề cao tâm tính của tôi, và nếu tôi không cải thiện tâm tính của mình, anh ấy sẽ không khá hơn. Chúng tôi cần đề cao chỉnh thể để có thể cùng nhau thăng tiến. Dần dần, tôi lấy lại được chính niệm và biết cách làm tốt hơn.

Khi tôi không đến bệnh viện, tôi dành toàn bộ thời gian để học Pháp và cố gắng hết sức để đẩy ra nghiệp tư tưởng và các nhân tố phụ diện trong đầu mình thông qua học Pháp.

Sư phụ giảng:

“Có người hỏi tôi: ‘Bạch Sư phụ, tại sao thầy không thanh lý những điều này?’ Mọi người thử nghĩ xem, nếu như chúng tôi thanh lý toàn bộ những chướng ngại trên con đường tu luyện cho chư vị, thì chư vị tu làm sao? Chính là tại tình huống có ma can nhiễu này mới có thể thể hiện được chư vị có thể tu được hay không, chư vị có thể thật sự ngộ Đạo được hay không, chư vị có thể bị can nhiễu không, có thể kiên định vào pháp môn này không. Sóng lớn cuốn cát đi—tu luyện chính là điều như vậy—còn lại mới là vàng thật sự.” (Bài giảng thứ sáu–Chuyển Pháp Luân)

“Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có. Tương lai còn làm chư vị xuất hiện tình huống ấy, làm chư vị tạo thành [cảm] giác sai như thế, làm chư vị cảm giác như chúng hệt như không tồn tại, đều là giả hết, chính là để xem chư vị có thể kiên định hay không.” (Bài giảng thứ sáu–Chuyển Pháp Luân)

Tôi chấn động trước những lời này. Cảm giác như tôi đang đọc Pháp lần đầu tiên. Tôi quỳ trước pháp tượng của Sư phụ và khóc. Trong hơn 21 năm, tôi đã trải qua rất nhiều khổ nạn để giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi đã không thể bước ra khỏi nhà tù Mã Tam Gia nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ.

Khi tôi đối mặt với khổ nạn và can nhiễu một lần nữa, tại sao tôi đã không thể hiện tín tâm của mình vào Sư phụ và Pháp? Điều đó rất nguy hiểm! Chính là cựu thế lực đã an bài can nhiễu nhằm kéo tôi xuống và hủy diệt tôi! Tôi bừng tỉnh trước những thực tế này. Tôi nói với Sư phụ: “Con vô cùng xin lỗi Sư phụ. Xin lỗi vì con đã gây ra những sai lầm này. Khi con đối diện với can nhiễu và khổ nạn, con không nên có những suy nghĩ tồi tệ trách cứ Sư phụ vì không chăm sóc cho con và suy nghĩ đến việc từ bỏ tu luyện. Con phải chính lại bản thân mình. Xin Sư phụ gia trì cho con và loại bỏ những tư tưởng xấu xa của con. Con muốn vượt qua những khổ nạn và can nhiễu này.”

Chỉ Đại Pháp mới có thể cứu được chồng tôi. Chỉ có Sư phụ trong thế giới này mới có thể giúp tôi. Tôi cầu xin Sư phụ không để chồng tôi rời khỏi thế giới này. Nhin chung trong những năm này, thông qua nỗ lực giảng chân tướng của chúng tôi, nhiều bạn bè, đồng nghiệp, hàng xóm và người thân của chúng tôi đã biết chân tướng về Đại Pháp, và một số trong số họ cũng bước vào tu luyện. Nếu chồng tôi ra đi, điều đó sẽ ảnh hưởng đến nhiều người. Tôi sẽ bình tĩnh nếu mất chồng, nhưng còn những chúng sinh đáng trân quý kia thì sao? Tôi khóc không ngừng.

Tôi chăm chỉ học Pháp và phát chính niệm. Hằng ngày, tôi tận dụng thời gian thăm nom hữu hạn để cho chồng tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ trên máy nghe nhạc MP3 của tôi. Tôi muốn thức tỉnh chủ nguyên thần của anh ấy. Một học viên cũng tận dụng thời gian thăm viếng và đọc Pháp cho anh ấy.

Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên dù thế nào đi nữa, Sư phụ là không thừa nhận chúng. Chư vị cũng không thừa nhận chúng, hãy đường đường chính chính mà làm cho tốt, phủ định chúng, chính niệm đầy đủ hơn. ‘Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận’, thì chúng không dám làm, chính là đều có thể giải quyết. Chư vị thật sự làm được thế, không phải trên miệng nói thế mà là ở hành vi là làm được thế, thì Sư phụ nhất định sẽ làm chủ cho chư vị.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu năm 2003)

Lời giảng Pháp trên đã thức tỉnh chủ nguyên thần của chồng tôi. Sau này khi đã tỉnh lại, anh ấy kể rằng vào thời điểm đó, anh biết rằng mình là một đệ tử Đại Pháp. Tất cả các y tá trong phòng bệnh đều biết rằng chúng tôi là các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Trong khảo nghiệm sinh tử của chồng, tôi trải qua các khảo nghiệm về tâm tính

Các học viên hy vọng rằng chồng tôi có thể sớm rời khỏi khu chăm sóc đặc biệt để chúng tôi có thể tăng cường hỗ trợ. Tuy nhiên, con gái tôi lại không đồng ý với chúng tôi. Bác sỹ cũng nói rằng họ đã sử dụng những loại thuốc tốt nhất để chữa trị cho anh ấy và anh ấy sẽ luôn phải sử dụng máy thở. Họ nghĩ rằng anh ấy không thể rời khỏi khu điều trị đặc biệt.

Chủ ý thức của chồng tôi dường như không còn nữa. Anh ấy đã không nhận ra tôi. Vì bị cắt khí quản, anh không thể nói chuyện. Anh phải giao tiếp bằng cách viết ra khi tỉnh táo một chút. Một hôm, anh viết: “Chủ nguyên thần đã rời khỏi cơ thể tôi. Các nhân viên y tế giám sát tôi như cảnh sát và tiêm rất nhiều insulin và thuốc khiến tôi bị tiêu chảy.” Anh viết rằng anh nhìn thấy: “Các bác sỹ đã đánh ai đó (nghĩa là tôi) một cách tàn nhẫn.” Một lần anh viết: “Tang lễ đã xong. Nó đã được tổ chức hai lần.”

Bác sỹ nhìn những gì anh viết và hỏi: “Anh vẫn còn sống phải không?” Anh viết: “Đó là điều quá đỗi thần kỳ!” Mỗi lần khi tôi đến thăm anh, anh đều viết: “Các nhân viên y tế ở đây đã tiêm những thứ vào cơ thể anh để anh chết. Họ đang giám sát anh giống như cảnh sát.” Anh liên tục lặp lại những lời này. Các học viên khác và tôi cảm thấy rằng các nhân tố tà ác và lạn quỷ từ những không gian khác muốn anh phải chết, và nếu anh tiếp tục ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, có lẽ sẽ có chuyện xấu xảy ra. Có lẽ tốt hơn là chuyển anh sang buồng bệnh thường. Việc này khó thực hiện, nhưng tôi bảo trì chính niệm và cương quyết yêu cầu như vậy.

Sau 15 ngày, yêu cầu của tôi được thực hiện: Bác sỹ rút các thiết bị thở, và chồng tôi được chuyển sang buồng bệnh thường. Tôi thuê một y tá để giúp việc.

Trong một tuần, chồng tôi bị sốt cao. Anh ho suốt đêm và dường như có một khoảng thời gian vật lộn rất khó khăn. Sự cải thiện chút xíu trong việc khôi phục lại chủ ý thức của anh ấy dường như bế tắc. Anh thường viết những thứ mạt sát tôi, chẳng hạn như: “Cô thật xấu xí, giống như một con cóc.” Cô y tá cầm tay anh và giúp anh viết những điều xúc phạm tôi, nói rằng tôi chậm chạp, tôi có đôi mắt lờ đờ, v.v…

Tôi vừa ra khỏi nhà tù và nhạy cảm với những lời chỉ trích. Tôi sợ rằng những người khác sẽ coi thường tôi. Tôi không ngờ chồng mình đối xử với mình như thế này. Tôi đánh mất cả sự kiêu hãnh và lòng tự trọng. Tôi cảm thấy rằng tôi sẽ nổ tung! Nỗi buồn và sự cay đắng khiến tôi không thể bình tĩnh. Tôi phàn nàn, đau buồn, tổn thương, căng thẳng và hoàn toàn suy sụp. Tôi không thể cầm được nước mắt. Tôi nghĩ: “Được rồi. Hãy làm những gì anh cảm thấy thích. Anh ra đi, và tôi cũng không muốn sống nữa.”

Ngay khi niệm này xuất ra, trong vòng chưa đầy hai giờ, chồng tôi đã chết. Khi được tìm thấy, môi anh đã tím tái, khiến tôi bị sốc. Chỉ cần một suy nghĩ đã tạo ra sơ hở để tà ác lợi dụng. Tôi hét lên: “Sư phụ, xin hãy cứu chồng con! Sư phụ, con đã sai rồi. Con không nên có suy nghĩ tồi tệ đó!” Tôi gọi tên chồng tôi và nói anh ấy hãy cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Bác sỹ và y tá tất bật cứu anh. Bằng cách nào đó mà chồng tôi đã sống lại trước khi ống thở oxy được nối với anh. Anh được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt và lại cắm ống thở lần nữa.

Nửa đêm, nằm trên ghế băng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, tôi nghĩ đến bài thơ “Khổ kỳ tâm chí” trong Hồng Ngâm. Tôi xin lỗi Sư phụ trong tâm. “Con vô cùng xin lỗi Sư phụ. Con đã phạm sai lầm lần nữa. Con muốn tu luyện bản thân mình tốt hơn.” Hơn 10 ngày sau, chồng tôi viết trên một mẩu giấy rằng anh ấy muốn về nhà. Anh liên tục viết rằng các nhân viên y tế giám sát anh giống như cảnh sát và rằng thuốc giết chết anh, rằng tang lễ đã được tổ chức, v.v… Nhưng anh vẫn được nối với ống thở và ống truyền dịch, v.v… Làm thế nào anh có thể về nhà? Nếu chúng tôi không cẩn thận, anh sẽ chết. Ngay khi tôi nhận ra rằng tôi có những suy nghĩ phụ diện này, tôi đã phủ nhận chúng. Tôi cầu xin Sư phụ giúp chúng tôi. Tôi yêu cầu bác sỹ gỡ bỏ tất cả các ống và muốn đưa chồng tôi về nhà. Bác sỹ nói rằng chúng tôi phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình.

Khi chủ ý thức của chồng tôi dần dần phục hồi, mâu thuẫn giữa chúng tôi nảy sinh. Chồng tôi từng chu đáo và biết lắng nghe, nhưng anh đã trở nên thiếu kiên nhẫn và xấu tính. Khi anh không vui, anh sẽ trách tôi vì điều này điều kia. Khi anh không thể đi đại tiện, anh sẽ la mắng tôi. Khi anh làm bẩn giường, anh sẽ đổ lỗi cho tôi. Thỉnh thoảng anh thậm chí còn đánh tôi. Tất cả những sỉ nhục diễn ra trong bệnh viện đã quay trở lại ám ảnh tôi.

Tôi phàn nàn với một học viên. Cô ấy nói: “Đó là một việc tốt! Điều này là để giúp chị buông bỏ cái tình phu thê.” Lời nhắc nhở của cô ấy khiến tôi suy nghĩ. Điều đó rất đúng. Tôi nhận ra rằng tôi quá chấp vào chồng mình. Tôi đã biết anh ấy từ năm 8 tuổi. Chúng tôi đính hôn khi tôi 22 tuổi, sau đó kết hôn khi tôi 24 tuổi. Tình yêu của anh dành cho tôi đã bù đắp những gì tôi thiếu hụt trong gia đình mình. Tình cảm của tôi đối với anh lớn dần từ sự ngưỡng mộ, thích, rồi tới yêu và phụ thuộc vào anh. Tôi chỉ sợ sẽ mất anh.

Sư phụ giảng:

“Bất kể chư vị nhận phải ma nạn lớn đến mấy, thống khổ lớn đến đâu, thì đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Trong ma nạn có thể thanh trừ nghiệp lực, trong ma nạn có thể trừ bỏ nhân tâm, trong ma nạn có thể khiến chư vị đề cao lên. Bất kể chư vị là xuất phát từ cứu độ chúng sinh, xuất phát từ chứng thực Pháp, hoặc xuất phát từ tu luyện đề cao cá nhân, thì ma nạn cũng như [nhau]; sẽ không vì chư vị cảm thấy ‘tôi làm gì đó là vì Đại Pháp, tôi làm gì đó là vì cứu độ chúng sinh, thì ma nạn ấy là nên phải nhường đường’.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2008)

Pháp đã giúp tôi trở nên cởi mở. Chính cách này với những trải nghiệm đau lòng, khó quên đã thức tỉnh tôi hoàn toàn. Tôi nhận ra những chấp trước mạnh mẽ mà tôi đã không nhận ra trong nhiều năm. Chúng không dễ dàng buông bỏ. Tạ ơn Sư phụ, vì những an bài từ bi của Ngài cho con để con nhận ra phương diện cần đề cao!

Sư phụ từ bi vĩ đại và uy lực của Đại Pháp

Khi chúng tôi rời khỏi bệnh viện, một bác sỹ nói: “Chồng chị đã hoàn toàn mất khả năng nuốt. Chúng tôi đã nhiều lần cố gắng để anh ấy phục hồi lại khả năng này, và tôi muốn nói với chị rằng anh ấy chỉ có thể sống dựa vào dung dịch kể từ giờ trở đi. Chỉ cần giữ ống thở và ống dẫn dung dịch nuôi dưỡng.” Nói cách khác, anh ấy sẽ không sống lâu. Tôi không dám chắc sẽ như thế nào. Nhưng chúng tôi là những học viên Đại Pháp, và chúng tôi có Sư phụ đang chăm sóc cho chúng tôi, do đó tôi chỉ muốn theo an bài của Sư phụ. Chồng tôi đã suýt chết 4 lần, nhưng anh ấy vẫn sống. Tôi tin rằng chúng tôi sẽ trải nghiệm uy lực của Đại Pháp.

Một ngày sau khi chúng tôi về nhà, tôi bàn với anh liệu chúng tôi có nên tháo ông thở ra không. Anh gật đầu đồng ý. Do đó, tôi đã can đảm thực hiện việc tháo ống, việc mà thường phải thực hiện bởi người có chuyên môn. Tôi không nhớ tôi đã làm như thế nào. Tôi chỉ liên tục cầu xin Sư phụ hãy giúp đỡ chúng tôi. Trong khoảng 4-5 ngày, vết mổ để đặt ống thở đã liền lại. Chồng tôi bắt đầu nói chuyện, và cả gia đình tôi đã rất vui mừng.

Một tháng trôi qua. Một ngày, chồng tôi yêu cầu tôi giúp anh ngồi dậy. Đột nhiên, anh bắt đầu hát một bài hát trong Hồng Ngâm III:

“Lịch sử trường hà lãng thiên trùng

Bách triều văn vật bất tương đồng

Phong vân hào kiệt tri đa thiểu

Nhất đôi hoàng thổ bạn anh hùng

Luân hồi chuyển sinh hà thời cùng

Trường không vạn lý vi hà hoành

Nhân sinh triển chuyển vi đẳng Pháp

Đắc Pháp hồi thiên thượng thương khung

Tạm dịch:

Đời người là sao

Sông dài lịch sử sóng nghìn trùng

Trăm triều văn vật chẳng tương đồng

Hào kiệt phong vân bao nhiêu nhỉ

Đụn đất vùi chôn mộ anh hùng

Luân hồi chuyển sinh bao giờ hết

Thiên không thăm thẳm mãi khôn cùng

Lăn lộn làm người để đợi Pháp

Đắc Pháp về trời lên thương khung”

(Đời người là sao–Hồng Ngâm III)

Nước mắt lăn dài trên mặt anh. Anh nói rằng anh muốn trở về nhà cùng Sư phụ. Tôi nghẹn ngào trong nước mắt và cảm thấy biết ơn sâu sắc đối với Sư phụ. Chồng tôi cuối cùng đã tỉnh lại.

Tôi hỏi anh liệu anh có nhớ những gì bác sỹ đã nói về việc anh không thể làm không. Anh không để tôi nói hết câu hỏi. Anh nói với giọng cương quyết: “Ăn là bản năng bẩm sinh của con người. Anh có thể ăn.” Tôi hoàn toàn choáng váng. “Chúng ta có thể gỡ bỏ ống truyền dịch bây giờ không?” Anh nói: “Chắc chắn được.” Sau khi chúng tôi gỡ bở nó, tôi mang đến cho anh một bát cháo. Chồng tôi đã ăn hết bát cháo và không bị sặc. Cả hai chúng tôi đều xúc động, và không lời nào có thể diễn tả lòng biết ơn sâu sắc của chúng tôi đối với Sư phụ.

Tôi nhớ lại những ngày đêm trong bốn tháng qua, từ dấu hiệu sự sống biến mất đến thở bằng máy thở, từ mất chủ ý thức đến thức tỉnh hoàn toàn, từ phòng chăm sóc đặc biệt đến về nhà – mọi thứ dường như đã trở lại bình thường. Sư phụ đã giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)

Chúng tôi đã chứng kiến lòng từ bi của Sư phụ và sức mạnh của Đại Pháp. Không có Sư phụ, làm sao chồng tôi có thể sống lại? Chỉ khi khổ nạn đã qua, chúng tôi mới thực sự hiểu được ý nghĩa thực sự của “Phật ân hạo đãng” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên tiêu năm 2003)

Vào ngày mà chồng tôi và tôi bước ra ngoài đi dạo lần đầu tiên, những người hàng xóm, đồng nghiệp và người thân của chúng tôi đã sốc. Thật là tuyệt! Không thể tin nổi! Bác sỹ cũng nói rằng đó là “một phép màu của y học”. Không, đó là uy lực của Đại Pháp!

Bây giờ, chồng tôi chăm chỉ học và nhẩm Pháp hàng ngày. Anh ấy cũng cố gắng giúp tôi giảng chân tướng.

Không có gì là ngẫu nhiên

Tại sao tôi trải qua một khổ nạn to lớn như vậy ngay sau khi tôi được ra khỏi tù? Khi tôi bình tĩnh lại và nghĩ về điều đó, tôi nhớ rằng không gì là ngẫu nhiên! Mặc dù có những việc mà chồng tôi cần tu khứ, nhưng có những vấn đề mà tôi phải chịu trách nhiệm.

Tôi đã kiệt sức vì những gì đã trải qua trong khi tôi bị cầm tù và khi tôi sắp được thả. Tôi không nghĩ đến việc làm thế nào có thể nắm bắt thời gian để học Pháp, tu luyện bản thân tốt hơn, và giảng chân tướng. Thay vào đó, tôi đã mong muốn được ổn định cuộc sống, sống một cuộc sống dễ chịu với chồng ở quê, và sở hữu một ngôi nhà và một mảnh đất. Tôi muốn rời xa khỏi thành phố và cuộc bức hại tà ác. Đây là những chấp trước nghiêm trọng. Tôi cảm thấy xấu hổ vì mang danh hiệu “Đệ tử Đại Pháp.” Tôi có thể thấy rõ cách mà những niệm bất chính kia chiêu mời cựu thế lực nhảy vào.

Tôi muốn cảm ơn Sư phụ vì đã không từ bỏ tôi, vì đã chăm sóc cho tôi, và đã giúp tôi vượt qua mọi khổ nạn. Khuôn mặt tôi đẫm lệ khi tôi nghĩ về tất cả những điều này. Tôi sẽ tiếp tục học Pháp chăm chỉ và tu luyện bản thân tốt hơn.

Tôi cũng muốn nhân cơ hội này để bày tỏ lòng cảm ơn của mình với những người đã giúp chúng tôi vượt qua khổ nạn. Xin cảm ơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/7/392162.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/26/181232.html

Đăng ngày 15-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share