Bài viết của một người không tu luyện tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-1-2019] Tôi là một quan chức nghỉ hưu, năm nay tôi 88 tuổi. Tôi sống trong một căn hộ lớn, sáng sủa và có mức lương hưu cao. Đáng lẽ tôi phải cảm thấy hạnh phúc, thế nhưng gia đình tôi lại gặp hết bất hạnh này đến bất hạnh khác. Con trai, con gái, và chồng tôi đều bị ung thư và phải trải qua phẫu thuật. Mặc dù đã được điều trị nhưng chồng tôi đã qua đời. Cháu gái duy nhất của tôi đã ly hôn. Càng già đi, tôi càng thấy buồn rầu, thất vọng, và đã khóc rất nhiều.

Điều hạnh phúc duy nhất tôi mong đợi là được các cháu trai của tôi, các học viên Pháp Luân Đại Pháp đến thăm. Chúng chắc chắn sẽ đến thăm tôi, nhất là vào dịp Tết Nguyên đán. Để các cháu tôi biết sự cảm kích của tôi đối với Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý, tôi gửi lời chúc Tết qua trang Minh Huệ. Bây giờ, tôi đã hiểu rằng Đại Pháp và Sư phụ đang ban phúc lành cho toàn thế giới.

Câu chuyện của gia đình tôi

Tôi lớn lên trong một gia đình gia giáo. Chị gái tôi thông minh và tốt bụng. Sau khi lập gia đình, chị chuyển đến một làng nhỏ cách xa hàng trăm dặm. Mẹ chồng của chị ốm yếu và không làm nông được, còn chồng chị là một giáo viên. Vì chị tôi nhận 10 mẫu ruộng nên chị phải thuê người làm giúp. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) quy kết cho chị là địa chủ trong phong trào Cải cách Ruộng đất chỉ vì chị thuê người làm ruộng. Thời gian đó thật kinh hoàng. Chị tôi bị tố cáo công khai, sau đó, gia đình chị rơi vào cảnh nghèo khổ. Cả ba thế hệ của gia đình chị phải sống trong một túp lều nhỏ, và thường xuyên trong tình trạng ăn bữa nay, lo bữa mai.

Hồi đó, chồng tôi và tôi đều làm cho chính quyền địa phương. Tôi may mắn tránh được những tai ương của các phong trào chính trị của ĐCSTQ, nhưng tôi rất sợ hãi. Để bảo vệ bản thân, tôi không bao giờ đến thăm hay giúp đỡ chị. Thỉnh thoảng, tôi viết thư cho chị ấy, nhưng tránh để liên lụy đến bản thân, tôi luôn kết thư với một câu: “Xin hãy nhận tội và tuân theo Đảng!”

Sau đó, gia đình chị tôi khá giả hơn. Các con trai và con gái chị tìm được việc ở thành phố lớn. Một đứa trở thành quan chức chính phủ, đứa kia trở thành một thương gia giàu có. Các con của chị tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Họ đều khỏe mạnh, trung thực, và tốt bụng. Bạn bè, gia đình, ai cũng khen ngợi họ.

Lòng tốt của các học viên

Sau khi vợ chồng chị tôi qua đời, các con của họ không xa lánh vợ chồng tôi. Ngược lại, chúng trân trọng và thậm chí chăm sóc vợ chồng tôi còn tốt hơn. Cháu gái tôi thường gọi điện cho tôi, còn hai cháu trai đến thăm tôi và tặng quà tôi mỗi dịp Tết Nguyên đán. Lòng tốt bền bỉ của chúng giống như làn gió xuân ấm áp trong mùa đông khắc nghiệt, sưởi ấm trái tim tôi.

Trước khi mất, chồng tôi nói: “Các cháu của em lấy ân báo oán! Chúng khác với tụi trẻ cùng trang lứa. Chúng ăn mặc đơn giản, không khoe khoang thành tích. Chúng thông minh, tốt bụng, và rất khác với đám thanh niên nông cạn ngày nay! Chúng thực sự tôn trọng và làm việc tốt cho chúng ta.”

Tôi nói: “Em cũng có cảm giác như vậy. Con người ngày nay tôn sùng tiền bạc, không duy trì mối quan hệ với gia đình và bạn bè. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thì khác. Đảng đang tuyên truyền bôi nhọ các học viên trên TV, trên các phương tiện truyền thông, thật không đáng tin. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”

Chồng tôi qua đời vào tháng 7 năm 2016. Ông sống thọ, nhưng tôi vẫn thấy đau khổ khi mất ông sau 60 năm chung sống. Năm mới đến, tôi lại thấy thật cô đơn.

Mùa đông năm ấy, thời tiết rất khắc nghiệt, nhất là vào tuần lễ Tết. Tuyết rơi, trời đổ mưa nặng hạt. Tôi nghĩ rằng có lẽ các cháu trai của tôi sẽ không đến thăm tôi. Thật khó mà đi một quãng đường xa trong thời tiết xấu như thế. Thế nhưng, tôi vẫn mong chờ chúng đến thăm.

Mấy hôm trước Tết, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Đó là các cháu trai của tôi! Mắt tôi liền đẫm lệ, nhất là chúng lại đi từ xa lắc lơ vào kỳ nghỉ lạnh giá, mưa tuyết thế này.

Tôi cảm ơn chúng đã đến và nói: “Thời tiết xấu quá, thời gian này, các cháu lại phải bận rộn với gia đình nữa. Thế mà các cháu vẫn đến thăm dì, đường xá xa xôi thế này! Lòng tốt của các cháu thực sự khiến dì cảm động!” Cháu trai lớn nói: “Là hàng con cháu, chúng cháu có trách nhiệm chăm sóc dì. Dì là em của mẹ chúng cháu nên dì cũng giống như mẹ chúng cháu. Tôn trọng dì cũng là tôn trọng mẹ của chúng cháu.”

Cháu trai nhỏ nói: “Là bậc tiền bối trong gia đình, dì là cả gia tài. Dì là người lớn tuổi duy nhất trong gia đình. Dì là vốn quý của gia đình! Dượng mới qua đời vài tháng trước, và giờ là ngày lễ. Dì hẳn phải buồn lắm. Chúng cháu biết dì sẽ thấy an ủi hơn khi chúng cháu đến thăm.”

Khi tôi nghĩ lại khoảng thời gian khi chị cần tôi nhất thì tôi lại phớt lờ chị, tôi thấy thật tệ. Tôi nói: “Các cháu à, dì đã không thể giúp các cháu khi gia đình các cháu bị tố cáo và phải sống chật vật. Các cháu không giận dì chứ?” Cháu trai nhỏ tuổi nói: “Dì ơi, thực lòng, chúng cháu rất tự hào, những cũng không khỏi thất vọng với dì và dượng. Chúng cháu tự hào vì có họ hàng là quan chức cấp cao, nhưng cũng thất vọng vì dì và dượng không giúp gì chúng cháu.”

Cháu trai lớn tuổi cười và nói: “Sau khi chúng cháu tu luyện Đại Pháp, mọi suy nghĩ ích kỷ đều biến mất. Sư phụ của chúng cháu dạy chúng cháu phải từ bi và khoan dung, và luôn nghĩ xem người khác cần gì. Chúng cháu hiểu rằng dì phải lánh mặt chúng cháu vì áp lực của ĐCSTQ. Vì vậy, chúng cháu thực sự thông cảm với dì.”

Khi nghe các cháu nói, tôi nhớ lại khoảng thời gian khó thở đó, và thấy thật đau lòng. Được các cháu hiểu và thông cảm đã tháo gỡ nút thắt trong tâm tôi, khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi biết nguyên nhân khiến các con của chị gái tôi tốt với tôi như vậy là vì chúng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Xin chúc mừng năm mới Sư phụ Lý! Tôi đang mong chờ được gặp lại các cháu trai!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/16/380440.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/7/175747.html

Đăng ngày 12-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share