Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-09-2017] Gần đây tôi đảm nhận vai trò điều phối cho một hạng mục liên quan đến việc giảng chân tướng cho mọi người. Tôi chấp trước truy cầu hạng mục được thực hiện một cách nhanh chóng trong hai ngày đầu. Tôi đã gửi email đến các học viên với rất nhiều câu hỏi và mong họ trả lời ngay lập tức. Tôi đã rất thiếu kiên nhẫn, tôi liên tục kiểm tra email và phàn nàn rằng mọi người chẳng phản hồi. Tôi trở nên lo lắng và bực bội. Tâm tôi luẩn quẩn với hạng mục đến mức mà tôi đã gặp vấn đề trong việc phát chính niệm.

Nằm trên giường sau khi phát chính niệm vào buổi tối, tôi tự hỏi liệu vấn đề có phải nằm ở chính tôi hay không. Tôi có ý tốt, muốn hạng mục được đẩy nhanh để chúng tôi có thể giảng chân tướng cho nhiều người hơn nữa.

Sư phụ đã dạy chúng ta không được trông chờ hay lệ thuộc vào những người khác. Vì vậy tôi nghĩ rằng việc tôi lo lắng không phải là xấu. Sau đó tôi phân vân liệu tôi có đang cố thể hiện hay không? Nhưng rồi suy nghĩ của tôi lại thay đổi: “Chắc hẳn mình đang làm điều đúng đắn vì rốt cuộc động cơ của mình là tốt mà.” Tôi nghĩ rằng mình cảm thấy phải lo lắng là có lý.

Tôi nghĩ thêm về điều này. Tôi nhận ra rằng mình phải tiếp tục hướng nội.

Tôi có thể thấy được vấn đề của mình. Tôi có tâm hiển thị. Tôi không có tâm tranh đấu giữa những người thường tuy nhiên tôi lại muốn chứng thực bản thân với các đồng tu qua hạng mục này.

Tôi nhớ lại một chuyện mà đã xảy ra cách đây hơn 10 năm mà tôi đã quên mất. Một học viên cùng quê tôi đã khoe về người con rất thành đạt của bà đang sống tại Hoa Kỳ. Con bà bằng tuổi tôi và tôi cảm thấy thất vọng vì bản thân mình không được thành công như thế. Sau đó tôi xuất ra một ý niệm rằng bất cứ khi nào tôi có một cơ hội để làm điều gì đó, tôi sẽ cố gắng hết sức và cho mọi người thấy được rằng tôi có khả năng như thế nào. Khi tôi có cơ hội để điều phối hạng mục Đại Pháp này, đó là cơ hội để tôi chứng tỏ bản thân mình.

Tôi cảm thấy thật xấu hổ. Tôi đã thấy rất nhiều tâm chấp trước và quan niệm người thường của bản thân mình, gồm cả tâm chấp vào danh và tâm ích kỷ. Có vẻ như là tôi nghĩ đến Đại Pháp trước tiên nhưng đó chính là các tâm chấp trước đã tạo động lực cho tôi. Tôi muốn thực thi công việc thật tốt là vì để thoả mãn bản thân, tôi đã không nghĩ đến những người khác và những gì mà họ đang phải giải quyết. Làm sao tôi có thể thực thi được tốt với quá nhiều tà niệm như vậy? Thay vào đó tôi đã tạo ra một mớ hỗn độn.

Tôi đã tìm ra vấn đề của mình. Mặc dù ban đầu tôi bị sốc, sau đó tôi thấy được giải tỏa và cảm thấy rất tốt. Giờ đây tôi đã biết cách làm cho tốt hơn. Việc thừa nhận những thiếu sót của bản thân mình và hướng nội sẽ giúp người đó phát hiện ra rằng mình đang bị phong bế ở đâu. Tôi hy vọng rằng bài viết này có thể làm tham chiếu đối với những người mà đang bị ngăn trở nhưng không thể tìm ra căn nguyên thật sự của vấn đề.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/11/353599.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/11/166020.html

Đăng ngày 9-11-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share