Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 7-9-2016] Tôi là một phụ nữ 59 tuổi ở vùng nông thôn, và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1999. Không lâu sau, cuộc đàn áp bắt đầu và tất cả các phương tiện truyền thông do chính quyền kiểm soát đã công kích Pháp Luân Công và nhà sáng lập của pháp môn. Cảnh sát địa phương và người của chính quyền lục soát nhà các học viên Pháp Luân Công và tịch thu các sách Pháp Luân Công. Họ cũng yêu cầu các học viên từ bỏ đức tin của mình. Tình hình vô cùng khắc nghiệt.
Bị sốc điện nhưng không đau
Mùa đông năm 2001, tôi đã quyết định đến Quảng trường Thiên An Môn để kháng nghị ôn hòa, sau khi biết các kênh thông thường cho việc khiếu nại đã bị chặn đối với các học viên Pháp Luân Công.
Giống như nhiều học viên khác, tôi đã bị bắt giữ phi pháp và bị đưa tới trại tạm giam. Nhân viên ở đó đã đánh vào mặt tôi khi tôi bị kéo ra khỏi xe cảnh sát. Sau đó, tôi bị đưa tới một văn phòng, ở đó bốn cảnh sát đã đấm và đá tôi. Sau đó, họ còng tay tôi ra sau lưng, đánh tôi ngã xuống đất và sốc tôi bằng dùi cui điện.
Tôi tiếp tục phát chính niệm. Mặc dù có thể thấy tia sáng xanh và nghe được tiếng tách tách của dùi cui điện, nhưng tôi không cảm thấy đau.
Sau khi họ nhận thấy sốc điện không có tác dụng đối với tôi, một cảnh sát đã bảo họ hãy sốc ngực và bộ phận sinh dục của tôi. Tôi nghĩ: “Các anh chắc chắn không thể làm được điều này!” Quả thật, họ đã ngừng lại và tiếp tục sốc vào mặt tôi.
Họ không hỏi tôi câu hỏi nào, mà tra tấn tôi trong nhiều giờ đồng hồ, tôi bị cấm ngủ và cấm dùng nhà vệ sinh. Tôi bị trói vào cột gôn bóng rổ bên ngoài trời trong thời tiết vô cùng lạnh giá.
Tôi hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và nhẩm Luận Ngữ. Sau đó, một cảnh sát đã nhặt một miếng rẻ bẩn và nhét vào miệng tôi. Họ đưa tôi vào trong và để tôi ngồi trên mặt đất trong hành lang lạnh giá.
Mặc dù mặt và cơ thể tôi bị thâm tím do những cú sốc điện, nhưng tôi không cảm thấy đau. Tôi biết ơn Sư phụ sâu sắc vì đã gánh chịu tất cả những đau đớn và khổ cực cho mình.
Những thử thách mà các học viên khác trải qua
Sau khi bị chuyển đến một trại tạm giam khác, tôi gặp một nữ học viên từ An Huy, độ tuổi ước chừng 40. Cô nói rằng các cảnh sát nam đã kéo căng hai tay cô ra và đánh đập cho đến khi hai tay cô thâm tím. Chân của cô cũng bị đánh và những vết thương đang mưng mủ.
Có một học viên nữ khác đến từ miền nam, và mang theo đứa con hai tuổi của cô. Cảnh sát đã sốc cổ họng cô khiến cổ họng nhìn thâm đen và sưng lên. Cô không thể nói chuyện và cháu bé thì liên tục khóc.
Cảnh sát từ quê nhà tôi đã đưa tôi trở lại quê. Trên tàu, họ đã tịch thu 300 nhân dân tệ và thảo luận cách để tống tiền gia đình tôi.
Tôi bị đưa tới một cơ sở giam giữ, ở đó tôi bị đánh bằng một ống nhựa màu trắng. Tôi được thả sau hai tháng.
Bị cảnh sát đe dọa
Năm 2002, Phòng 610 địa phương và cảnh sát đã bắt giữ tôi và em gái thứ hai của tôi.
Một vài đồng tu và tôi đã tuyệt thực để phản đối việc bị giam giữ phi pháp. Lãnh đạo trại tạm giam đã đánh đập chúng tôi và đe dọa chuyển chúng tôi tới trại lao động cưỡng bức. Tôi vẫn bất động tâm và bảo chồng mình hãy lờ đi những nỗ lực tống tiền của trại tạm giam.
Tôi liên tục niệm Pháp và phát chính niệm để buông bỏ những chấp trước của mình. Tôi nói chuyện về Pháp Luân Công trong khi bị thẩm vấn. Một số người bỏ đi và số khác thì tranh luận với tôi và gọi người đến để giúp đỡ “chuyển hóa” tôi. Tôi vẫn kiên định đức tin của mình.
Em gái không sợ hãi
Lo lắng cho tình trạng của tôi trong trại tạm giam, em gái thứ ba của tôi đã đến đội an ninh của đồn cảnh sát để đòi thả tôi. Cảnh sát đã đe dọa bắt giữ cô ấy. Nhưng em gái tôi vẫn không sợ và tiếp tục đòi thả tôi.
Một cảnh sát nói: “Nếu cô đưa chúng tôi 30.000 nhân dân tệ, chúng tôi sẽ thả chị gái cô ra. Nếu không chúng tôi sẽ đưa cô ta đến trại lao động cưỡng bức.” Em gái tôi đã từ chối hợp tác.
Em gái tôi được thả trước, còn tôi được thả sau chín ngày tuyệt thực.
Cảnh sát cố gắng tống tiền 3.000 nhân dân tệ khi em gái thứ ba của tôi đến đón tôi. Cô bảo họ rằng cô chỉ mang có 20 nhân dân tệ để mua vé xe buýt cho chúng tôi. Trưởng đội an ninh đã tóm lấy 20 nhân dân tệ và bỏ vào túi của ông ta.
Một cảnh sát bảo em gái tôi cõng tôi. Em gái tôi từ chối và buộc tội họ đã tra tấn tôi đến mức như vậy. Khi một phạm nhân đưa tôi ra, em gái tôi chỉ về phía tôi và nói với cảnh sát rằng: “Nhìn xem các người đã làm gì! Chị gái tôi vốn khỏe mạnh khi các người mang chị đến đây. Bây giờ chị ấy như thế này. Tu luyện Pháp Luân Công thì có gì sai chứ? Sao các người có thể làm hại mọi người theo cách này!” Viên cảnh sát giữ im lặng.
Nỗ lực tẩy não không thành công
Phòng 610 tỉnh và đồn cảnh sát địa phương đã bắt giữ 20 học viên, tôi và em gái thứ ba của mình cũng ở trong số đó, chúng tôi bị đưa tới một cơ sở tẩy não.
Chúng tôi bị chia ra và những người thực hiện tẩy não yêu cầu mỗi người chúng tôi phải viết cam kết từ bỏ Pháp Luân Công và xem các đĩa DVD phỉ báng Pháp Luân Công.
Tất cả các học viên vẫn kiên định và giảng chân tướng cho những người đang cố gắng “chuyển hóa” họ. Những người này nói: “Tất cả các bạn đều rất tỉnh táo và lý trí, không giống như những gì họ nói với chúng tôi.” Một vài người nói: “Tôi nghĩ chúng tôi có thể chuyển hóa bạn. Nhưng ngược lại, các bạn lại chuyển hóa chúng tôi! Chúng tôi phải theo lệnh từ bên trên.”
Tất cả những người này đều rời đi sau vài ngày. Các nhân viên tẩy não ép người cha già của tôi tới trung tâm tẩy não để thuyết phục chúng tôi ký tên vào văn bản “chuyển hóa.” Chúng tôi đã từ chối và cha tôi bắt đầu đánh chúng tôi, và đập đầu ông vào tường.
Tôi nghĩ: “Các đệ tử Đại Pháp đang cứu độ chúng sinh. Mình không được hợp tác với tà ác. Ký cam kết như vậy là đi ngược với lương tâm của mình. Tất cả những người này cũng sẽ là đang phạm tội ác.” Tôi vẫn rất kiên định, từ chối ký cam kết và nói: “Ngày mai, con sẽ về nhà.”
Vì không có chiêu trò nào hiệu quả, cảnh sát đã đưa cả ba người chúng tôi về nhà trong một chiếc xe cảnh sát. Ngày hôm sau, tất cả những học viên khác đều được thả.
Chồng ngừng can nhiễu
Bị bức hại liên tiếp, chúng tôi đã hướng nội. Chúng tôi chính lại bản thân mình và bắt đầu học Pháp thường xuyên hơn. Tôi tin rằng mình bị bức hại vì không đặt tâm nhiều vào việc nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công, và vì vậy bức hại ở khu vực của chúng tôi vẫn nghiêm trọng hơn những khu vực khác.
Chúng tôi bắt đầu phân phát tờ rơi ở mỗi thị trấn và làng ở các khu vực xung quanh. Sau khi Cửu Bình được công bố, chúng tôi cũng phân phát các đĩa DVD và sách về chủ đề này. Tôi cùng em gái đã nói chuyện về môn tu luyện cho gần như tất cả các khách hàng của chúng tôi.
Khi tôi giúp chồng tôi, anh ấy lo lắng bất cứ khi nào tôi nói chuyện về Pháp Luân Công. Tôi hướng nội tìm chấp trước. Tôi có xu hướng vội vàng mong sớm có kết quả và không giữ được tâm bình tĩnh, vì vậy tôi không thể làm các việc một cách sáng suốt. Khi đề cao, tôi làm tốt việc giảng chân tướng và chồng tôi cũng ủng hộ tôi hơn.
Nói chuyện về Pháp Luân Công bằng trí huệ
Trong khi đi ngang qua một cửa hàng nhỏ ở vùng nông thôn, tôi dừng lại và nói chuyện với một vài người về vụ tự thiêu được dàn dựng tại Quảng trường Thiên An Môn, thu hoạch nội tạng cưỡng bức để thu lợi của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và phong trào thoái ĐCSTQ.
Họ lập luận rằng ĐCSTQ cho họ tiền và trợ cấp. Tôi giải thích rằng tiền họ có là do lao động chăm chỉ mà kiếm được. Tôi cũng nói chuyện về tầm quan trọng của việc giữ gìn đạo đức và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Họ đã sớm hiểu ra và thoái ĐCSTQ.
Khi tôi giảng chân tướng cho một người khác, anh từ chối lắng nghe và thậm chí còn phỉ báng Pháp Luân Công. Anh nói rằng anh đã nghe kể về hai chị em ở một thị trấn nào đó bị bắt giữ và tra tấn. Anh hỏi: “Chống lại ĐCSTQ có gì tốt nào?”
Tôi bảo anh rằng tôi là một trong những người chị em mà anh đã đề cập đến và giải thích thêm rằng làm người tốt không có gì sai cả.
Tôi nói: “ĐCSTQ đã phạm vô số tội ác và chắc chắn nó sẽ bị trừng phạt. Mọi người phải tự giữ an toàn cho mình bằng việc ly khai khỏi ĐCSTQ. Ví dụ, nếu nhà máy nơi bạn làm việc sắp phá sản, bạn có muốn tìm lối thoát không?” Cuối cùng anh cũng hiểu những gì mà tôi đang làm và thoái ĐCSTQ. Anh cũng bảo con trai mình thoái.
Một buổi tối, tôi và em gái thứ ba phân phát các tờ rơi trong một ngôi làng. Một người đàn ông bắt đầu chạy sau chúng tôi và chúng tôi cố gắng tránh anh trong khi phát chính niệm. Khi anh ấy đến gần hơn, chúng tôi chặn anh ta lại và hỏi tại sao anh ta lại đuổi theo chúng tôi. Anh hỏi chúng tôi tại sao chúng tôi lại chạy và chúng tôi có phải là trộm không.
Chúng tôi theo anh về nhà anh và nói chuyện với anh và gia đình anh về Pháp Luân Công. Họ đều thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
“Chúng tôi đều là Đảng viên. Chúng tôi đều muốn thoái!”
Tôi biết cựu lãnh đạo của đồn cảnh sát địa phương, ông từng bắt giữ tôi. Mỗi lần tình cờ gặp ông, tôi lại giảng chân tướng cho ông, nhưng ông không lắng nghe và cố gắng tránh tôi.
Cách đây không lâu, ông đã đến tham gia một buổi họp mặt lớp. Tôi đến đó giảng chân tướng và thấy ông. Khi ông biết chúng tôi đã đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân, ông hỏi tôi Giang Trạch Dân đã phạm tội gì. Tôi nói lớn: “Tội ác diệt chủng.” Ông gật đầu và thái độ của ông đã thay đổi. Ông đầy biết ơn khi nhận mọi thứ mà tôi tặng ông vào hôm đó, gồm các tài liệu, phần mềm đột phá phong tỏa Internet và bùa hộ mệnh Pháp Luân Công. Ông cũng muốn thoái ĐCSTQ. Một số bạn học cũ của ông nói: “Chúng tôi đều là Đảng viên. Tất cả chúng tôi đều muốn thoái!”
Cảnh sát minh bạch chân tướng về Pháp Luân Công
Mùa đông năm ngoái, các học viên ở quận của chúng tôi đã giảng chân tướng cho từng nhà. Trong một chuyến đi như vậy, một dân làng tốt bụng đã bảo chúng tôi nên nhanh rời đi vì có người đã tố cáo chúng tôi với cảnh sát.
Chúng tôi để tài liệu lại ở nhà của một dân làng và quyết định đi theo các hướng khác nhau. Không lâu sau, một xe cảnh sát đến. Một cảnh sát đã bắt giữ đồng tu của tôi và một cảnh sát khác cũng bảo tôi lên xe.
Học viên kia tiếp tục giảng chân tướng cho họ trong khi tôi phát chính niệm. Sau đó, điện thoại di động của học viên kia đổ chuông. Cô đã tháo pin để bảo vệ các học viên khác. Khi chúng tôi đến đồn cảnh sát, cô đã ném pin đi. Sau đó, một cảnh sát đưa pin cho tôi và bảo đừng lãng phí nó. Tôi thấy có hai cảnh sát khác ở đó, họ đều là những người tôi từng giảng chân tướng cho. Họ cũng đã thoái ĐCSTQ.
Họ muốn thả chúng tôi, những trưởng đồn muốn giữ đồng tu của tôi lại. Sau khi đôi co một lúc, ông cũng thả cô.
Đức tin kiên định
Qua nhiều năm, tôi cùng các đồng tu đã nói chuyện với mọi người trên tất cả những con đường trong tất cả những ngôi làng ở huyện chúng tôi, và mọi người bắt đầu chấp nhận Pháp Luân Công qua chính niệm và chính hành của chúng tôi.
Tôi cảm thấy rằng chúng tôi thực hiện được cho đến hôm nay đều là nhờ vào chính niệm mạnh mẽ và tín tâm kiên định vào Sư phụ và Đại Pháp. Chúng ta luôn phải kiên định tu luyện và giữ tín tâm bất phá đối với Sư phụ và Pháp. Điều quan trọng nhất là buông bỏ chấp trước người thường.
Sư phụ giảng:
“Phóng hạ thường nhân tâm
Đắc Pháp tức thị Thần”
(Quảng Độ Chúng Sinh, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
“Xả bỏ thường nhân tâm
Đắc Pháp chính là Thần”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/7/334112.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/23/159274.html
Đăng ngày 7-1-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.