Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-1-2016] Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi, tu luyện đã hơn 10 năm. Gần đây một sự can nhiễu lên thân thể đã dạy cho tôi một bài học về tầm quan trọng của từng ý từng niệm của chúng ta.

Sự can nhiễu đột ngột

Hơn một tháng trước, tôi bị đau nhẹ ở hông và thấy rằng có một áp xe đang xuất hiện. Khả năng đi lại của tôi đã bị hạn chế phần nào, nhưng tôi không chú ý nhiều đến nó và chỉ đơn giản nghĩ rằng nó sẽ khỏi trong vài ngày, cũng giống như vài trải nghiệm của tôi trước đây.

Nhưng ngày hôm sau, tôi thấy đau hơn và đi lại khó khăn. Tôi bắt đầu phát chính niệm và nghĩ về “thiện giải” mà Sư phụ đã giảng trong Pháp. Sau khi phát chính niệm một giờ, cơn đau đã giảm đáng kể. Thật vui mừng, tôi nhảy lên và kể với mẹ tôi, cũng là một học viên: “Mẹ nhìn xem, bây giờ thì con đã ổn rồi! Cơn đau gần như đã hết rồi!”

Mẹ nói với tôi: “Đừng hoan hỷ.”

Vào buổi sáng ba ngày sau, cơn đau quay trở lại và đau đến nỗi tôi không thể ngồi song bàn. Mãi đến khi đó tôi mới nhận ra tính nghiêm túc của vấn đề. Mẹ tôi và tôi đã phát chính niệm cả buổi sáng, nhưng nó cũng không khá hơn.

Buổi chiều hôm đó, áp xe đã sưng phồng lên và tôi vô cùng đau đớn. Tôi thậm chí còn không thể tự đứng dậy hay đi lại được.Tôi cố gắng phát chính niệm, nhưng cơn đau khiến tôi rối trí và không thể tập trung.

Tôi nhận ra rằng trong tình huống nghiêm trọng như thế này, thì đó không phải là sự tiêu nghiệp thông thường. Hẳn là tôi đã có những sơ hở khiến cựu thế lực lợi dụng.

Hướng nội

Tôi nhớ đến một giấc mơ của mình vài ngày trước đó. Tôi ở trong một đám đông và để ý đến một nam thanh niên. Chúng tôi đã giao tiếp bằng mắt, và sau đó anh ấy rời đi cùng với một cô gái trẻ. Khi tôi tình cờ gặp lại anh ấy sau đó, anh ta bất ngờ đưa tay ra và chạm vào hông tôi, đúng chỗ mà tôi bị áp xe. Đột nhiên tôi ngộ ra vấn đề: can nhiễu đột ngột này là vì nhân tâm của tôi.

Một nam thanh niên tốt tính, đẹp trai bắt đầu làm việc ở công ty tôi năm ngoái. Gần đây anh ấy bắt đầu hẹn hò với một phụ nữ không mấy lôi cuốn. Một hôm khi tôi trông thấy họ đang đi cùng với nhau, tôi nghĩ: “Sao mà anh ấy lại có thể thích cô ta được nhỉ? Mình thực sự hơn cô ta nhiều mà!”

Ý niệm thoáng qua này đã lệch khỏi tiêu chuẩn của người tu luyện một cách nghiêm trọng. Tâm sắc dục và tâm tật đố mạnh mẽ đến thế chính là vấn đề của tôi.

Tâm kiên định đối với Pháp

Tôi bắt đầu phát chính niệm nhắm vào các chấp trước của mình. Tuy nhiên, cựu thế lực, đáp trả lại bằng cách khiến chân tôi còn đau đớn hơn. Khi đi ngủ tối hôm đó, tôi đã kiệt sức vì đau đớn. Tôi phải nằm nghiêng sang trái, và thậm chí không đủ sức để di chuyển.

Tôi lăn qua lăn lại và không thể ngủ. Tôi phải đi vào nhà vệ sinh. Mẹ tôi giúp tôi ngồi dậy. Đột nhiên tôi cảm thấy cơn đau lan tỏa toàn thân thể mình, cứ như thể là tôi bị liệt và không thể đứng dậy nữa. Tôi nghĩ cựu thế lực đang cố gắng kéo tôi xuống. Tôi tự nhủ: “Mình phải mạnh mẽ!”

Khi tôi vệ sinh xong, mẹ tôi định giúp tôi quay lại phòng ngủ, nhưng tôi nói: “Con muốn tự mình đi.”

Tôi đã dựa vào tường, di chuyển chậm chạp từng bước nhỏ. Tôi tự nhủ: “Mình có Sư phụ và Pháp. Mình không phải sợ bất kỳ điều gì.” Tôi quyết định rằng sẽ dậy luyện công vào sáng hôm sau. Thực ra, đêm hôm đó tôi đã mất ngủ vì đau đớn.

Buổi sáng hôm sau, khi đang luyện công cùng với mẹ, tôi nghĩ rằng mình phải hoàn thành việc luyện công dù khó khăn đến mấy.

Tôi không thể đứng thẳng vì đau đớn. Tôi phải đứng trên ngón chân cái. Khi bài công pháp thứ hai kết thúc, tôi gần như đã bất tỉnh và phải nghỉ một chút. Bài công pháp thứ tư còn khó hơn. Tôi làm rất chậm chạp và không thể theo kịp với hướng dẫn của Sư phụ. Tôi cố gắng không nghĩ đến chỗ đau và chỉ lắng nghe giọng nói của Sư phụ. Vào lúc đó, tôi cảm thấy tâm kiên định của mình đối với Pháp.

Thần tích

Khi đang luyện bài công pháp thứ tư lần thứ hai, một thần tích đã triển hiện! Chân tôi đột nhiên hồi phục và tôi có thể đứng như trước đây. Sự can nhiễu nặng nề lên thân thể đã bị thanh trừ.

Nước mắt lăn trên má, và tôi nói với mẹ: “Bây giờ con ổn rồi!”

Vào lúc tôi luyện bài công pháp số năm, đôi chân tôi đã khỏi. Áp xe vỡ bung ra, chảy đầy máu mủ.

Tôi mất bốn ngày để vượt qua khảo nghiệm khắc nghiệt này. Tôi biết đó là do suy nghĩ “tôi tốt hơn cô ấy” và tâm tật đố của mình mà cựu thế lực đã có lý do để bức hại tôi. Không có Sư phụ điểm hóa vấn đề cho tôi, có thể tôi đã bị liệt trong phần đời còn lại.

Bài học này khiến tôi ấn tượng về tầm quan trọng của việc tu từng ý niệm dựa trên Pháp đối với những đệ tử Đại Pháp chúng ta. Chúng ta không thể đợi khi vấn đề xảy ra mới hướng nội. Và một suy nghĩ bất hảo thì cũng tệ như hành động bất hảo.

Càng vế cuối, tiêu chuẩn của Pháp đối với chúng ta càng ngày càng cao. Tất cả những sinh mệnh thần thánh trong vũ trụ đang theo dõi sát sao từng ý niệm của chúng ta, và cựu thế lực cũng đang nhìn vào rất chăm chú – tìm kiếm cơ hội để bức hại chúng ta bất cứ khi nào chấp trước của chúng ta xuất hiện. Chúng ta cần phải tu luyện từng ý niệm dựa trên Pháp, và chỉ khi đó chúng ta mới có thể hoàn thành thệ ước trợ Sư Chính Pháp.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

Hợp thập


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/9/-323839.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/27/155722.html

Đăng ngày 17-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share