Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-8-2015] Tôi đã đến thăm một người bạn đang nằm viện để giảng chân tướng [cho anh ấy]. Tôi đã nói cho anh biết về Pháp Luân Đại Pháp nhiều năm, nhưng anh vẫn không chịu thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Lần này, tâm tôi rất thuần tịnh, và tôi không còn e ngại về việc anh ấy sẽ không thoái nữa. Lần này, anh ấy đã đồng ý tam thoái ngay sau khi tôi bắt đầu nói chuyện với anh.
Sau đó tôi đã quay trở lại làm việc. Khi về tới sở làm, tôi cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi và buồn ngủ. Có vài lần tôi gần như đã ngủ gục xuống bàn làm việc. Tôi phải cố gắng giữ tỉnh táo cho đến tận lúc tan làm.
Về đến nhà tôi đã phải rất khó khăn mới lên được cầu thang và đã nằm vật ra giường. Tôi cảm thấy không còn chút sức lực nào và vẫn rất buồn ngủ. Tôi biết rằng mình đã có sơ hở nào đó để cựu thế lực dùi vào và tôi không nên đi ngủ.
Tôi đã cố ép mình rời khỏi giường và đi qua đi lại. Tôi tự nói với chính mình rằng hoặc là không đi ngủ, hoặc chịu thua ma ngủ. Tôi không nên để nó đánh bại mình. Tôi đã đi xuống bếp làm việc nhà để cho tỉnh táo, nhưng thật khó mà mở nổi mắt. Tôi như đang bị thôi miên vậy.
Tôi đã ngồi xuống và phát chính niệm để bài trừ ma ngủ, nhưng lúc đầu tôi đã không thể ngồi được. Tôi ép mình phải ngồi thẳng và tập trung phát chính niệm. Tôi đã thấy từ bản thân mình những thanh thiên kiếm phóng ra và tiêu diệt ma ngủ ở không gian khác, vô sở bất bao, vô sở di lậu. Tôi cũng thấy những thanh kiếm khắc dòng chữ Chân-Thiện-Nhẫn hướng vào cùng một mục tiêu.
Tôi đã phát chính niệm đến nửa giờ đồng hồ, nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn ngủ như trước. Lúc này đã là 5 giờ 55 phút chiều, đúng thời điểm phát chính niệm toàn cầu. Tôi tiếp tục vật lộn với ma ngủ và cố gắng dùng chính niệm tiêu diệt nó. Sau đó một ý nghĩ đã hiện lên trong tâm trí tôi: “Phát chính niệm xong và đi ngủ. Bạn không sai khi đi ngủ sau khi bạn [phát chính niệm] xong.”
Tôi nhận ra rằng mình đã không đạt tiêu chuẩn của một học viên. Tôi biết rằng tôi không cần phải đi ngủ. Sau khi phát chính niệm xong vào lúc 6 giờ 10 phút chiều, tôi cảm thấy thoải mái và tỉnh táo. Cơn buồn ngủ của tôi cùng cảm giác mệt mỏi đã biến mất.
Sau đó, một người giao hàng đã sớm mang nước đến nhà tôi. Tôi đã nói với anh ấy rằng nếu anh thoái đảng, anh sẽ được bình an và anh đã đồng ý thoái. Nếu tôi không phát chính niệm và vẫn còn buồn ngủ, tôi sẽ không cứu được anh ấy. Tôi nhận ra rằng cựu thế lực đã can nhiễu để ngăn cản việc tôi cứu chúng sinh, dù vậy thì tôi vẫn cần phải đề cao nhận thức của mình hơn nữa.
Ngày hôm sau, tôi lại cảm thấy mệt mỏi và choáng váng. Sau khi phát chính niệm xong vào buổi trưa hôm ấy, tôi lại cảm thấy buồn ngủ. Hai giờ sau đó, một cuộc điện thoại đã đánh thức tôi dậy. Tôi đã hướng nội để tìm nguyên nhân tại sao tôi vẫn còn cảm thấy buồn ngủ sau khi phát chính niệm mặc dù ngày hôm trước việc phát chính niệm vô cùng hữu dụng.
Tôi nhìn lại các cách thức mà tôi đã cứu người. Tôi đã cố để có thể trở thành người nổi bật trong công việc của mình nhờ đó mà tôi sẽ có nhiều khách hàng hơn để tôi có thể giảng chân tướng cho họ. Như vậy là sai hay sao?
Trong lĩnh vực công tác, tôi là một người có danh tiếng và được tôn trọng, và nó cũng là một môi trường tốt để tôi có thể cứu độ chúng sinh. Tôi nghĩ đây là con đường mà mình phải đi, và tôi đã cứu được nhiều người theo cách này.
Gần đây tôi đã tốn rất nhiều thời gian vào việc nâng cao các kỹ năng để có thể mở rộng các mối quan hệ trong kinh doanh và cứu họ. Liệu tôi có quá truy cầu kết quả không? Tôi có bị chấp vào việc này quá hay không? Tôi có tâm tranh đấu không?
Công ty của chúng tôi có thứ hạng cao trong lĩnh vực công nghiệp và sự ganh đua rất khốc liệt. Các nhân viên đều nỗ lực làm việc, và cuộc sống của họ là không hề dễ dàng. Họ phải hy sinh rất nhiều để có thể gặt hái được thành công. Tôi thậm chí còn làm việc chăm chỉ hơn cả họ để luỗn giữ mình ở tốp đứng đầu. Tôi nghĩ đây là điều mình nên làm để chứng thực Pháp.
Vì những cống hiến của tôi, những người quản lý cùng đồng nghiệp đều tôn trọng và ủng hộ việc tôi tu luyện Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi đã trường kỳ dậm chân tại một tầng thứ mà không nhận ra rằng tôi phải đột phá lên tầng cao hơn. Tôi đã ôm giữ những lời ngợi khen của mọi người mà cuộc hạn mình ở tầng thứ thấp. Tôi cần phải đột phá.
Sư phụ đã giảng “tướng do tâm sinh”. Ngài cũng giảng:
“Thực ra toàn thể thế giới này, đã bị đệ tử Đại Pháp mỗi người bao thầu một phần rồi; biểu hiện là ở trên trái đất này; mà con người trên trái đất lại đối ứng với vũ trụ.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009])
Ở Trung Quốc, các quan chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đều tham nhũng, và họ đều tích trữ của cải, trong khi thu nhập bình quân của người dân thì lại thấp. Người dân phải nỗ lực kiếm sống. Họ làm việc cực nhọc để có thể giữ được một công việc tốt và không bị thất nghiệp. Sự cạnh tranh trong lĩnh vực công nghiệp của chúng tôi rất mãnh liệt, và các đồng nghiệp của tôi luôn làm thêm nhiều giờ mặc dù lương của họ đều đã ở mức cao. Và sự cạnh tranh giữa các công ty luôn gia tăng. Tôi không thích kiểu cạnh tranh này, nhưng tôi chẳng làm được gì để tránh được nó và chấp nhận một cách thụ động.
Tôi đã làm việc cực nhọc để chứng tỏ với mọi người năng lực của một học viên Pháp Luân Đại Pháp là như thế nào. Khi hướng nội, tôi nhận thấy mình đã có tâm tranh đấu ẩn sâu bên trong. Tôi luôn tận tâm cống hiến cho những nơi thuê tôi làm việc kể từ khi cuộc đàn áp bắt đầu.
Tuy nhiên, Sư phụ đã giảng:
“Tầng khác nhau có Pháp của tầng khác nhau.” (Chuyển Pháp Luân)
Giờ đây tôi nghĩ rằng mình là một đệ tử Đại Pháp, vì thế tại sao lại không phải là một người “Tiệt trất thế hạ lưu” (Tạm dịch: “Chặn trượt dốc thế gian”) như Sư phụ giảng trong bài Phổ chiếu, Hồng Ngâm II khi đối mặt với sự cạnh tranh? Tại sao tôi không dùng pháp lực thần thông của mình để chặn sự trượt dốc của thế gian? Tôi nhận ra sự cạnh tranh lệch lạc này và đã là một phần của nó. Đắm chìm trong nó, tôi đã không thể nhận ra những suy nghĩ sai lầm của mình.
Tôi nhận thấy rằng tôi phải phát chính niệm mạnh mẽ để làm giảm nhịp độ trong lĩnh vực tôi làm việc. Vì sự ganh đua rất là khốc liệt, nhiều người đã tự tử hoặc bị suy nhược thần kinh. Họ cần phải giãn ra để có thời gian và năng lượng, từ đó mới có thể tìm đến được với các học viên nghe chân tướng. Tôi cũng nhận ra rằng tôi cũng phải dành ra nhiều thời gian học Pháp hơn thay vì làm việc quá nhiều.
Sau khi hướng nội nhiều giờ, cơn buồn ngủ của tôi đã biến mất vào khoảng 5 giờ 30 phút chiều. Thế nhưng khi tôi bắt đầu phát chính niệm lúc 5 giờ 55 phút chiều, ma ngủ đã lại can nhiễu tôi một lần nữa. Tôi tiếp tục phát chính niệm nhưng cảm thấy thất vọng bởi tôi hẳn là còn điều thiếu sót nào đó mà tôi vẫn chưa nhận ra. Tôi còn những sơ hở nào nữa đây?
Khi phát chính niệm, tôi nhận ra rằng ở một mức độ nào đó, tôi đã thuận theo an bài của cựu thế lực. Sâu thẳm trong tâm trí tôi, tôi đã thuận theo một vài lô-gic của cựu thế lực: Tôi nghĩ rằng nếu tôi có thiếu sót, cựu thế lực được phép dùi vào những thiếu sót này và bức hại tôi. Vì thế cựu thế lực đã cố để lợi dụng ma ngủ để hủy hoại tôi. Tôi phải loại trừ lối tư duy lô-gic này khỏi tâm trí mình.
Tâm tranh đấu vốn không tồn tại trong bản thân chúng ta. Tâm tranh đấu là do cựu thế lực tạo thành. Trong xã hội Trung Quốc, do văn hóa đảng đã thay thế các giá trị truyền thống mà tâm tranh đấu biến dị đã được xã hội thừa nhận. Tôi đã bị văn hóa đảng làm cho ô nhiễm hàng thập kỷ, và quan niệm lệch lạc này đã thao túng tôi nhiều năm qua.
Tôi ngộ ra rằng, tâm tranh đấu không phải là một phần của bản tính thực sự của mình. Tôi sẽ triệt để loại trừ nó. Văn hóa đảng mà cựu thế lực tạo ra đã làm hại quá nhiều người. Giờ đây tôi đã ngộ sâu thêm Pháp của Sư tôn về việc phủ định an bài của cựu thế lực.
Cơn buồn ngủ của tôi đã biến mất hoàn toàn ngay sau khi tôi minh bạch điều này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/8/13/314024.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/9/18/152579.html
Đăng ngày 08-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.