Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 05-09-2014] Tôi muốn nêu ra một số vấn đề phổ biến nổi cộm giữa các học viên mà tôi thấy gần đây.
Vấn đề thứ nhất: Khi đối mặt với những lời chỉ trích, hoặc là về phương diện tu luyện, hoặc là về các vấn đề hàng ngày, chúng ta thường có xu hướng lảng tránh bằng cách ngay lập tức thay đổi chủ đề. Thậm chí tệ hơn, khi ai đó chỉ trích chúng ta, chúng ta ngay lập tức quay sang chỉ trích lại người đó. Trên bề mặt thì đó là tìm ra một lối thoát, nhưng thực sự nó là biểu hiện của sự lảng tránh, ở một mức độ nào đó thì là sự giảo hoạt. Sư phụ đã giảng:
“Thế nào là người xấu, tôi từng giảng cho chư vị rồi, những người giảo hoạt kia là người xấu.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội New York 2010 [phần hỏi đáp])
Tôi cũng đã mắc phải vấn đề này. Khi học Pháp, đọc đến những phần nhắm thẳng vào những thiếu sót của tôi, tôi muốn đọc nhanh hơn để chóng qua khỏi phần đó. Khi đọc được những gì Sư phụ yêu cầu chúng ta làm, nhưng nếu tôi thấy khó để có thể thực hiện được, thì tôi thường ôm giữ một suy nghĩ tiêu cực. Chẳng hạn, Sư phụ giảng:
“Tôi thường nói, cái tâm chư vị thật sự vì tốt cho người khác, không có chút nào tâm vị tư, thì lời chư vị nói ra có thể khiến người ta rơi lệ. Đã thử chưa?” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])
Khi đọc đến đoạn này, tôi thậm chí đã có suy nghĩ rằng: “Với mình là không thể!” Tôi đã nói chuyện với một bạn đồng tu về vấn đề này. Anh ấy đã nói một cách nghiêm túc: “Khi chúng ta học Pháp, chúng ta cần phải cố gắng hết sức để thay đổi những quan niệm của mình, điều này có thể mang lại nhiều lợi ích cho việc tu luyện của chúng ta.” Điều này đã có tác động mạnh mẽ đến tôi. Khi học lại đoạn Pháp này, tôi đã phát ra một chính niệm mạnh mẽ từ sâu thẳm trong tâm mình rằng: “Sư phụ, con có thể làm được điều đó!”
Vấn đề thứ hai: Chúng ta thường nói “bản thân tôi”, nhưng hầu như chúng ta không hướng nội. Đôi lúc, ngay cả khi chúng ta có hướng nội, thì cũng chỉ là ở mức độ hời hợt trên bề mặt mà không đào sâu vào tận gốc rễ của vấn đề.
Vấn đề thứ ba: Các học viên thường có xu hướng cuốn sâu vào các cuộc tranh cãi khi thảo luận về một vấn đề nào đó. Mỗi bên đều bảo trì giải pháp của mình là tốt nhất, và đôi khi khuôn mặt của họ tràn đầy lửa giận dữ. Họ không thể đạt được sự đồng thuận. Cá nhân tôi tin rằng dù giải pháp của ai đó có tốt như thế nào đi chăng nữa, thì việc không ngừng nhấn mạnh vào [giải pháp của mình] đã là sai rồi. Một điều cho dù là đúng đắn nhất, nhưng nếu như nó bị đẩy lên cùng cực, thì sẽ chuyển thành một điều sai lầm.
Chúng ta không nên tranh luận. Thay vào đó, chúng ta nên thúc đẩy và hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ có cách này mới là giải pháp cuối cùng và là tốt nhất.
Một vấn đề nữa là chấp trước vào tình.
Nhiều học viên lớn tuổi chấp trước vào những đứa cháu của họ. Khi tôi đến thăm bố mẹ của mình, tôi luôn nói với mẹ tôi về chấp trước này của bà với cô cháu gái. Kể từ khi cả hai vợ chồng anh trai tôi phải đi làm cả ngày, mẹ tôi đã phải chăm sóc cô con gái của họ ở nhà. Điều này không có gì là sai cả, nhưng mẹ tôi lại chấp vào đứa cháu gái này đến nỗi kể cả vào buổi tối, khi hai vợ chồng anh trai tôi về nhà, bà không thể ngăn mình vào trong phòng của họ để chơi đùa với đứa cháu nhỏ.
Khi nói chuyện với những người khác, bà thường kể về cháu của mình. Tôi đã chỉ ra cho mẹ tôi rằng đây cũng là một kẽ hở mà có thể bị tà ác dùi vào, và nó có thể dẫn đến việc buông lơi tu luyện theo thời gian. Nhưng mẹ tôi dường như không sẵn sàng tiếp nhận chia sẻ của tôi, và khẳng định rằng bà không có chấp trước này. Tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ tiếp tục nhắc nhở bà mỗi khi tôi đến thăm bà.
Một số học viên bị chấp vào con trai và con gái của họ. Họ thậm chí còn tìm cớ cho hành vi của mình như: Tôi chăm sóc cho các cháu để giúp chúng tu luyện tinh tấn. Đúng, không sai khi trợ giúp chúng tu luyện, nhưng việc quan tâm thái quá của cha mẹ đã trở thành một chấp trước. Với với việc để ý quá nhiều đến con cái của mình, họ không thể tập trung vào việc tu luyện của họ và họ không thể tĩnh tâm khi mắc chấp trước này. Nhiều lần họ cảm thấy bị mất cân bằng khi nghĩ rằng tình thương yêu dành cho con của họ không được đền đáp. Nhưng họ không bao giờ nghĩ rằng: “Đâu mới là nguyên nhân thực sự của tâm lý bất bình này?”
Tôi viết ra bài chia sẻ này không phải là để đổ lỗi cho bất cứ ai, mà là muốn chúng ta nhắc nhở lẫn nhau, hy vọng chúng ta có thể xả bỏ chấp trước, cộng đồng tinh tấn!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/5/是什么使我们不能精進-296918.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/24/3407.html
Đăng ngày 14-10-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.