Bài viết của một học viên Đại Pháp người Ý
[MINH HUỆ 10 – 06 – 2013] Tôi là một học viên 24 tuổi đắc Pháp vào năm 2008. Hiện tại thì chấp trước vào danh vẫn còn là một trong những chấp trước cơ bản của tôi, mặc dù nó đã giảm đi rất nhiều trong những năm gần đây. Tôi nhận ra rằng truy cầu danh là một chấp trước được hình thành trong xã hội người thường. Mỗi khi tôi gặp phải vấn đề, cảm giác bị cản trở, nỗi sợ hãi thất bại và những lời buộc tội của tôi lại nổi lên. Tất cả điều này là do chấp trước vào danh của tôi. Tôi hiện đang trong quá trình vượt qua khổ nạn này.
Chẳng hạn, năm ngoái tôi được mời tham gia công việc dịch thuật. Tôi cảm thấy khá mâu thuẫn. Tôi chỉ vừa mới ngộ ra được ý nghĩa thật sự của tu luyện thì tôi nhận được lời đề nghị này. Tuy nhiên, tôi không muốn phải gánh vác gánh nặng này vì tôi tu luyện không được chắc chắn lắm. Giống như “trung sĩ văn Đạo” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân), tôi đã xét vấn đề theo cách như vậy.
Tôi đã cố vượt qua chính mình và tăng cường quyết tâm của mình như một người tu luyện. Dù còn nhiều băn khoăn, tôi vẫn chấp nhận lời đề nghị. Mâu thuẫn mà tôi gặp phải lúc đó là tự hỏi làm sao để cân bằng tốt giữa việc tu luyện với cuộc sống hàng ngày. Vì tôi xem hai vai trò này là loại trừ lẫn nhau, tôi cũng không thể phân biệt được cái “tôi thật” với cái “tôi giả.” Nói ngắn gọn, mặc dù tôi nghĩ rằng mình đang tu luyện, nhưng thật ra là không phải.
Sau đó, tôi ngộ ra rằng, giống như vật chất và tinh thần là nhất tính, tu luyện và cuộc sống hàng ngày cũng là một. Khi loại bỏ được chấp trước này, hai thế giới đó sẽ tự nhiên hòa hợp với nhau. Tôi nên tìm ra cái tôi chân chính và trở về với chân ngã của mình.
Để tu luyện, tôi sẽ phải loại bỏ chấp trước vào danh căn bản này. Chấp trước khiến tôi lo lắng này sẽ phải bị loại bỏ. Khi những tình huống không chắc chắn làm tôi sợ hãi, tôi không suy nghĩ hay đối diện với chúng, dùng việc “Tôi vẫn đang tu luyện” làm lý do để trốn tránh, và dùng việc “Tôi muốn phù hợp với những điều kiện của một người thường” làm lý do để vẫn là một người thường. Tất cả những điều này chỉ là ngụy biện để trốn tránh việc tu luyện.
Khi tôi ngộ ra rằng tu luyện bao gồm “mất,” những chấp trước của tôi đã dần dần biết mất. Tôi dần dần bắt đầu làm tốt công việc chứng thực Pháp, và Đại Pháp trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Tôi cũng có thể giảng chân tướng tốt hơn. Tất cả những thay đổi này trở nên rất tự nhiên, vì cho dù tôi chỉ loại bỏ được một lớp chấp trước, thứ vật chất gây trở ngại này cũng bị gỡ bỏ, và tôi nhận ra rằng tôi có thể vượt qua bất kỳ khổ nạn nào.
Đây là hoàn cảnh kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện. Chẳng hạn, thậm chí khi tôi nhận ra rằng tôi nên luyện công ngoài trời, tôi sợ làm vậy vì chấp trước vào danh của tôi khá mạnh mẽ. Khi đó tôi thấy rằng điều này là không thể. Hôm nay tôi ngộ ra rằng điều này được gây ra bởi chấp trước của tôi.
Vào giữa năm nay khi tôi được mời tham gia Đại Kỷ Nguyên tiếng Ý, những cảm giác sợ hãi và chấp trước vào danh giống như vậy lại nổi lên. Tôi cảm thấy bất ổn và không muốn nhận. Tôi biết rằng tất cả việc này gây ra bởi những chấp trước của tôi và tôi nên nhận công việc này. Nhưng tôi sợ không thể sống “cuộc sống riêng của mình” và sợ rằng tôi sẽ không có đủ thời gian để làm “những việc riêng của tôi”. Nói đơn giản là tôi muốn tu luyện phù hợp với những chấp trước của tôi. Đây không phải là chân tu, vì tôi xem việc tu luyện là một vấn đề riêng biệt với cuộc sống hàng ngày. Tôi sợ bị kỳ thị và bị xem là kỳ lạ trong mắt người khác, kết quả là tôi sẽ không thể cứu độ chúng sinh và phá hoại danh tiếng của Đại Pháp. Tất cả những suy nghĩ này xảy ra vì chính niệm của tôi không mạnh.
Tôi liên tục nhắc bản thân rằng tu luyện và cuộc sống hàng ngày của tôi là một. Chỉ có trong xã hội người thường thì tôi mới có thể tu luyện. Vì tôi muốn tu luyện, tôi không nên chỉ chiểu theo những quy tắc của xã hội người thường, mà còn phải chiểu theo những quy tắc của việc tu luyện. Tôi nhận công việc này với một hiểu biết rõ ràng hơn về điều mình cần phải làm. Đây chỉ là một vài ví dụ dựa trên những kinh nghiệm của tôi trong việc tu bỏ chấp trước vào danh.
Nhìn lại năm nay, nếu những khổ nạn này xuất hiện khi tôi mới bắt đầu tu luyện, tôi tin rằng mình sẽ rời bỏ Đại Pháp. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không thể đồng hóa tất cả những điều này. Sư phụ từ bi đã an bài những khổ nạn này xảy ra theo tầng thứ thể ngộ của tôi để giúp tôi đề cao tầng thứ. Tôi biết rằng tốc độ đề cao của tôi vẫn còn quá chậm và tôi nên học Pháp nhiều hơn và tinh tấn hơn nữa.
Tôi còn có một chấp trước khác: truy cầu một cuộc sống thoải mái, điều này có liên quan đến chấp trước vào danh và duy trì cái “tôi giả”. Khi tôi so sánh bản thân mình hiện tại với trước khi tu luyện, những thay đổi là rất mạnh mẽ và vẫn đang diễn ra. Tôi biết rằng nếu không có Đại Pháp và những nguyên lý cao tầng dẫn dắt thì tôi chắc chắn sẽ bị suy đồi cùng với phần còn lại của xã hội con người. Mỗi khi tôi thấy muốn làm công việc chính Pháp, phần hậu thiên này của tôi lại dùng nghiệp tư tưởng cố gắng ngăn tôi chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Nhưng giờ tôi có thể nhận ra chúng một cách rõ ràng và kiên định làm việc mà tôi phải làm.
Tôi biết rằng tôi có những chấp trước khó loại bỏ này, và điều này gây rắc rối cho tôi. Tuy nhiên tôi càng lo lắng thì tình hình sẽ càng trở nên tồi tệ hơn, vì nếu tôi không thể ngừng lo lắng về những chấp trước này thì sẽ khó hơn để tôi vứt bỏ chúng.
Trong một khoảng thời gian, tôi đã trải qua một chuỗi thất bại trong cuộc sống thường ngày của tôi. Những mối quan hệ cá nhân của tôi gặp rắc rối và công việc, học hành của tôi cũng không được suôn sẻ. Tất cả những điều này xảy ra vì trạng thái tu luyện của tôi sẽ phản ánh vào cuộc sống hàng ngày của tôi. Bây giờ những tình huống này xảy ra càng ngày càng ít. Tôi hiểu từ việc này rằng chấp trước càng mạnh và tôi càng ít chống lại nó, thì chấp trước đó càng dễ dàng bám rễ vào cuộc sống hàng ngày của tôi.
Tôi càng sợ danh tiếng thì tôi càng đối mặt với nhiều khổ nạn về phương diện này. Từ nhỏ tôi rất nhút nhát và thường bị bắt nạt và lăng mạ. Đôi lúc tôi thậm chí còn bị đánh. Tôi nghĩ rằng giới trẻ ngày nay thật giống nhau, dễ bị khiêu khích để đánh người khác không vì lý do gì. Giờ thì tôi hiểu rằng tính nhút nhát là kết quả của chấp trước vào danh, và tôi phải chịu rất nhiều đau khổ vì việc này. Nhưng tôi biết rằng kết quả là tôi đã nhận được cơ hội đắc Pháp và đi theo Sư phụ.
Những chấp trước càng mạnh thì tôi càng gặp phải nhiều khổ nạn về phương diện này. Tôi ngộ ra rằng người ta không thể nuôi dưỡng những chấp trước này, và khi chúng gây ra những đau đớn về mặt cảm xúc thì đã đến lúc tôi phải loại bỏ chúng.
Gần đây, tôi cũng gặp phải một khổ nạn về phương diện nam nữ. Bạn gái của tôi đã chia tay tôi sau một vài năm quen biết. Vì tôi đã không tu luyện tốt, tôi đã không làm theo những yêu cầu của Pháp. Tôi thiếu từ bi và rất chấp trước vào mối quan hệ này. Bây giờ tôi có thể nhìn nhận tình huống này từ một góc độ khác, tôi tin rằng có lẽ điều này đã được an bài nhằm giúp tôi loại bỏ chấp trước vào tình và truy cầu một cuộc sống sung sướng.
Tại sao tôi nên đau khổ vì điều này? Chẳng phải người này bước vào cuộc đời tôi để tôi có cơ hội cứu cô ấy sao? Tôi đã làm tất cả những điều tôi có thể, tại sao tôi lại không vui? Bạn gái tôi không dự định cưới, và tôi tin rằng điều này đã được cố ý an bài. Giờ thì cô ấy đã biết về Đại Pháp và hiểu sự thật. Sau khi xem xét tất cả điều này, thái độ của tôi đã trở nên tích cực và điềm tĩnh hơn, và chấp trước vào mối quan hệ của tôi với bạn gái cũng trở nên yếu đi.
Ngộ ra rằng tôi phải cho cô ấy thấy sự từ bi, tôi đã có thể đối xử với cô ấy như một người bạn tốt. Kết quả là, cô ấy tự nguyện xin tham gia luyện công với tôi, và chúng tôi đã hoàn thành năm bài công pháp với các học viên khác ở điểm luyện công. Cha mẹ tôi cũng đến điểm luyện công. Mặc dù cha tôi chỉ bằng lòng quan sát từ bên cạnh, mẹ tôi đã tập bài công pháp thứ năm. Một người bạn của mẹ tôi cũng muốn tham gia. Tôi ngộ ra được từ trải nghiệm này là trạng thái của một người tu luyện có thể ảnh hưởng trực tiếp đến việc cứu độ chúng sinh. Tôi tu luyện càng tốt thì tôi có thể cứu độ thêm được càng nhiều chúng sinh. Một số người thậm chí có thể có tiền duyên để bước vào tu luyện.
Tôi đã học được cách “hướng nội”. Mỗi lần tôi loại bỏ được một chấp trước, bình an tràn ngập trong tôi. Khi tôi dùng Chân-Thiện-Nhẫn để chỉ đạo mình, tôi không còn cảm thấy cô đơn. Tất cả những thứ tôi “mất” đã được chuyển thành “được”, và mọi thứ trong môi trường của tôi trở nên thuận lợi, chính xác như Sư phụ đã an bài. Tôi không còn sợ mất nữa, và tôi đã được ban cho một cơ hội để xây dựng cho mình một thế giới mới. Giờ đây tôi làm tốt ba việc và không còn cần phải khẳng định bản thân. Tôi không còn sợ mất mặt và mọi thứ trong cuộc sống của tôi là tùy kỳ tự nhiên.
Tôi biết rằng Sư phụ đã gia hạn thời gian Chính Pháp để cho chúng ta tu luyện. Tôi biết rằng tôi phải làm nhiều hơn, cứu thêm nhiều người và tu luyện tốt hơn. Tôi biết rằng tôi phải tinh tấn hơn và ngừng lo lắng về thời gian còn lại.
Bài viết chia sẻ kinh nghiệm này bao gồm một phần hành trình tiêu trừ những chấp trước căn bản của tôi. Nó cũng được viết ra để tôi tổ chức và thanh lọc tư tưởng của mình. Thể ngộ của tôi là hạn hẹp, vì vậy xin từ bi chỉ ra bất kỳ thiếu sót nào.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/6/10/修去求名的心-275172.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/7/25/141222.html
Đăng ngày 07-08-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.