Bài viết của Tịnh Liên, đệ tử Đại Pháp Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 03-05-2013] Từ thời xa xưa, tại Trung Quốc cổ đại, có vị trạng nguyên họ Vũ, tự cho mình quyền cao chức trọng, không xem ai ra gì, thường hay bắt nạt hàng xóm.

Hàng xóm của vị này là một ông lão râu bạc phơ, sống cùng với ba người con trai. Một hôm, ông lão gọi ba người con tới và nói rằng: “Cha làm chủ cái nhà này cả đời rồi, hay bị người khác bắt nạt. Các con cũng phải theo ta chịu bao nỗi oán hận không đâu, chịu biết bao nhiêu thiệt thòi. Giờ ta già rồi, tới lượt các con làm chủ gia đình. Hôm nay, ta cho mỗi con hai lạng bạc, hãy ra ngoài làm một việc thiện tích đức, khi các con trở về, ai có đạo đức tốt đẹp, ai làm tốt nhất, người đó sẽ làm chủ gia đình này.”

Một thời gian sau, ba người con trai đều đã trở về, người cha bảo các con hãy kể về việc thiện mỗi người đã làm được.

Người con trai cả nói: “Một hôm, con nhìn thấy một người phụ nữ nhảy sông tự tử, con liền lao xuống dòng sông cứu cô ấy lên bờ. Cô ấy đang mang thai, vậy là con đã cứu được hai mạng người.” Người cha gật đầu không nói gì.

Người con thứ hai nói: “Con đi qua một thôn nhỏ, nhìn thấy một ngôi nhà đang bốc cháy. Hôm đó đúng lúc gió thổi mạnh, nhìn thấy cảnh lửa cháy tràn lan trước mắt, con nhảy vào biển lửa, dập tắt đám cháy, giữ lại được bao nhiêu tài sản và cứu được sinh mệnh cả nhà họ.” Người cha cười tít mắt, nhưng cũng không nói gì.

Người con trai út nói: Cha cho con xin lỗi, con đã làm một việc xuẩn ngốc, con đã cứu chính kẻ thù của mình. Hôm đó, con đi ngang qua núi, nhìn thấy Vũ trạng nguyên xuất chinh thắng trận trở về, vui mừng tới đỗi uống rượu say khướt, rơi xuống vách núi cheo leo ngủ say sưa, chỉ cần y lật mình một cái là ngã xuống vách núi, thịt nát xương tan. Con vốn nghĩ để mặc y, ngã xuống núi cũng là do y vận rủi. Nhưng con lại nghĩ, biên cương cần y phòng thủ, sa trường cần y đi chinh phạt, nên cuối cùng con hét gọi y tỉnh giấc. Y vô cùng xấu hổ, cúi gập mình chào con rồi lên ngựa đi mất.

Người cha già ha ha cười lớn, quyết định cho người con trai út làm chủ gia đình, anh cả và anh hai không phục. Người cha già nói: “Cứu mạng người chỉ cứu được một người, cứu hỏa sẽ cứu được một nhà. Chỉ có quốc gia thái bình giàu mạnh, bách tính mới có thể an cư lạc nghiệp. Em các con có thể vứt bỏ ân oán cá nhân, trước là vì nước, sau là vì nhà, đây là đạo đức cao đẹp nhất.”

Mặc dù câu chuyện rất ngắn nhưng cảm động lòng người, người cha già và ba người con trai đều là những người nhân nghĩa, mà người con trai út lại cao hơn một bậc, đại thiện đại nhẫn của anh đã cảm hóa được người hàng xóm hung bạo. Nhưng đạo đức tốt đẹp xưa nay được người đời tôn kính ngưỡng vọng truyền tụng tại Trung Quốc ngày nay đã rất hiếm gặp. Vì từ khi Trung Cộng nắm chính quyền cho đến nay, chúng đều cố ý phá hoại văn hóa truyền thống, hủy diệt lòng tin vào đạo đức, đặc biệt là những cuộc vận động thay đổi nhân tính lặp đi lặp lại. Giữa người với người luôn mang tâm ngờ vực phòng bị, thiếu sự tin tưởng lẫn nhau, dường như ai ai cũng là kẻ địch sát sườn, bộ mặt xã hội bại hoại, tham quan lộng hành, ai ai sống cũng thấy mệt mỏi.

Nhưng lại có một đoàn thể người như thế này: thân thể khỏe mạnh, âm thầm thực hiện chân lý “Chân – Thiện – Nhẫn” của vũ trụ mà họ tôn thờ, trong thế gian làm những việc đại Thiện đại Nhẫn. Khi Pháp Luân Đại Pháp gánh chịu nỗi oan tày trời, khi các học viên Pháp Luân Công bị bức hại tàn khốc hơn mười năm trời, họ vẫn ôn hòa giảng chân tướng cho người đời, nói cho thế nhân biết, vụ tự thiêu Thiên An Môn là giả, là do Trung Cộng tự biên tự diễn nhằm phỉ báng Pháp Luân Công, nhắn nhủ mọi người nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân – Thiện – Nhẫn hảo” sẽ có phúc báo, và khuyên thế nhân nhanh chóng thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của Trung Cộng, tránh khỏi bị hủy diệt cùng Trung Cộng, để khi tai nạn đến có thể giữ được tính mệnh! Đây chính là những lời lẽ tốt đẹp chân thực không chút giả dối! Với những người không hiểu rõ chân tướng, thù hận, báo cảnh sát, thậm chí đánh mắng họ, họ cũng có thể không ôm giữ chút oán hận, vẫn cư xử rất mực từ bi. Những người này chẳng phải là những nhân sĩ đại đức chân chính hay sao? Họ giống như người con trai út trong câu chuyện, không để bụng ân oán cá nhân, trong lòng luôn nghĩ đến người khác trước, chỉ có những người vô tư vô ngã mới có thể làm được như vậy, chỉ có những người chân chính tu luyện Phật Pháp mới có thể làm nổi.

Bạn của tôi, nếu bạn có duyên gặp được họ [học viên Pháp Luân Đại Pháp], xin hãy nhớ kỹ lời tôi, hãy tin theo những lời họ khuyến cáo, bạn sẽ có một tương lai tốt đẹp, may mắn của bạn sẽ bắt đầu từ bây giờ cho đến mãi về sau.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/3/民间故事-以德报怨-272801.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/25/140121.html

Đăng ngày 18-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share