Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-04-2025] Năm ngoái, tôi tham gia một nhóm học thuộc Pháp và kiên trì cho đến bây giờ. Từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi vẫn luôn biết tầm quan trọng của việc hướng nội. Thế nhưng, sau gần 20 năm tu luyện, tôi vẫn chưa thực sự hiểu hướng nội là gì và làm sao để có thể thời thời khắc khắc hướng nội.

Thông qua việc học thuộc Pháp trong nhóm học Pháp và đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ Net, tôi mới hiểu được cách chân chính hướng nội, tu tâm tính từng tư từng niệm, loại bỏ nhân tâm và đề cao bản thân dựa trên Pháp. Tôi cũng trở nên lý tính và trưởng thành hơn nhiều.

Nhiều trải nghiệm gần đây giúp tôi hướng nội sâu hơn. Một trong số đó là mối quan hệ của cha tôi và tôi.

Cha tôi năm nay 88 tuổi và đủ khỏe mạnh để có thể tự chăm sóc bản thân. Phận làm con, tôi và các chị thường đến thăm cha hai lần một tuần để nấu ăn và dọn dẹp cho cha. Cha tôi than phiền nhiều và oán trách chúng tôi. Ông thường chỉ trích chúng tôi vì những việc nhỏ nhặt và soi mói mọi việc chúng tôi làm. Khi tôi đến thăm, hầu như việc gì cũng bị ông bắt lỗi, khiến tôi rất khó chịu.

Đôi lúc tôi nghĩ: “Nếu ông không phải là cha tôi, tôi đã không quan tâm đến ông rồi”. Mỗi khi chị em tôi nói đến chuyện này, chúng tôi đều phàn nàn về ông. Chị tôi nói: “May mà ông chỉ có con gái. Nếu không, mấy cô con dâu sẽ không đến thăm ông từ lâu rồi”. Tôi nói: “Chọn gì cũng được nhưng không thể chọn cha mẹ. Chúng ta không thể làm gì được”.

Thông qua việc học thuộc Pháp, tôi ngộ ra rằng cha tôi chính là tấm gương phản chiếu cho tôi. Từ cha, tôi nhìn thấy những thiếu sót của mình. Chồng và các con thường bảo tôi: “Mẹ giống hệt như ông ngoại!” Nghe vậy, tôi rất không vui. Trước đây, tôi không để ý đến vấn đề của mình. Bây giờ tôi nhận ra vấn đề của mình và quyết tâm tu luyện bản thân, mặc dù thay đổi bản thân là một quá trình gian khó.

Trước tiên, tôi nỗ lực hết mình chấp nhận cha từ trong tâm, thấu hiểu cha, và loại bỏ đi mọi tâm oán hận. Lúc đầu, tôi cũng động tâm không muốn nhẫn chịu, nhưng cuối cùng, tôi đã dung Nhẫn và không còn động tâm. Khi tôi đề cao thông qua việc học Pháp, tôi để ý thấy cha tôi cũng thay đổi. Ngay cả chị cả không tu luyện cũng nhận xét cha đã trở nên tốt hơn, không còn dễ nổi nóng, mà nói năng rất hòa nhã.

Trong thâm tâm, tôi biết rằng vì tôi đã thay đổi nên cha đã thay đổi. Ngẫm lại, tôi hối tiếc mình đã lãng phí biết bao năm vì cứ bám vào chấp trước này.

Gia đình nhỏ của tôi cũng trải qua một số thay đổi. Chồng tôi là người làm việc chăm chỉ và lương thiện. Anh đối xử với tôi và các con rất tốt. Tuy nhiên, trước đây tôi chưa từng quan tâm đến anh, nhưng anh luôn quan tâm và chăm sóc cho tôi. Suốt thời gian đó, tôi coi thường và bắt lỗi anh. Anh không phải loại người hay mắng chửi hoặc mất bình tĩnh. Nhưng năm ngoái, anh trở thành một người khác. Anh bắt đầu mắng chửi và nổi nóng. Đôi khi, anh mắng tôi bằng những lời khó nghe, thường hay nổi cơn thịnh nộ và dọa ly hôn với tôi.

Thay vì đổ lỗi cho anh, tôi lùi lại một bước và suy ngẫm về hành động của mình. Tôi tự hỏi bản thân liệu mình đã nói gì sai hoặc làm gì sai, hay có ý định hành động xấu nào không. Một hôm, anh nói với tôi: “Anh xin em. Chúng ta hãy ly hôn giả. Đừng để các con liên lụy. Em có thể ra ngoài thuê nhà và cho anh chút không gian được không?” Ngay lúc đó, tôi nhận ra rằng tà ác đang thao túng anh ấy. Tôi sẽ không bị mắc bẫy. Tôi sẽ không để tâm của mình dao động.

Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi ra quyết định. Tôi bắt đầu thay đổi bản thân, bắt đầu bằng việc tu tâm. Tôi phát hiện ra một số nhân tâm, chẳng hạn: coi thường, khinh khi, tật đố, thiếu kiên nhẫn, không tu khẩu, ra lệnh cho người khác, lười biếng, giữ thể diện, không để người khác nói, ích kỷ, tự cho mình là trung tâm, áp đặt, sợ rắc rối, và ngữ khí không tốt.

Để loại bỏ những nhân tâm này, tôi phát chính niệm. Cảm giác căm tức, coi thường, và khinh khi người khác thường nổi lên, nên tôi thường để ý đến từng tư từng niệm của mình. Mỗi khi tôi thấy khó chịu, hoặc ai đó làm gì không phù hợp với quan điểm của tôi, tôi liền phát chính niệm để loại bỏ nhân tâm. Dần dần, tôi để ý thấy những nhân tâm đó yếu đi, bây giờ tôi có thể bài trừ chúng hiệu quả hơn nhiều.

Tôi quan tâm nhiều hơn đến gia đình mình. Tôi chủ động san sẻ việc nhà, chủ động trò chuyện với chồng, và thường đưa vào những câu chuyện tu luyện. Kết quả, chồng tôi đã cảm thấy tốt hơn. Bây giờ chúng tôi học Pháp cùng nhau mỗi ngày. Buổi sáng lúc ăn sáng cùng nhau, tôi thường mở chương trình phát thanh Minh Huệ trên Minh Huệ Net cho anh ấy nghe. Bây giờ, gia đình chúng tôi tràn ngập sự bình yên và tĩnh lặng như trước đây.

Một hôm, trong lúc học Pháp và giao lưu trong nhóm học Pháp, các đồng tu chỉ ra tôi khá áp đặt và không xem việc của đồng tu là việc của mình. Lúc đó, tôi cảm ơn các đồng tu đã chỉ ra vấn đề cho tôi. Nhưng, sau khi về nhà, một niệm nổi lên trong tâm tôi: “Tại sao họ không làm?” Tôi lập tức bắt được niệm đầu bất hảo này. Nó không phải là tôi, nó phải bị diệt!

Tôi tự hỏi bản thân: “Khi mâu thuẫn nảy sinh, mình có thể bình tĩnh hướng nội tìm không?” Dường như tôi vẫn chưa giữ bình tĩnh được. Tôi vẫn còn chấp trước vào việc giữ thể diện, chấp trước vào danh, và không sẵn lòng nỗ lực nhiều hơn vì người khác. Gần đây, tôi trở nên có chút tự phụ. Những lời của đồng tu đã giáng một đòn nặng cho tôi hôm nay, tôi cảm thấy nặng lòng. Tu luyện là vấn đề nghiêm túc. Tôi phải nghĩ cho người khác trước và loại bỏ tâm ích kỷ. Từ nay về sau, tôi sẽ tu luyện tinh tấn hơn.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/2/491582.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/1/228325.html