Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Toronto
[MINH HUỆ 05-05-2025] Ngày 13 tháng 5 năm 2025 đánh dấu kỷ niệm 33 năm Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) hồng truyền, cũng là ngày sinh của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập pháp môn. Vào ngày 3 tháng 5 năm 2025, các học viên đã tập trung tại Quảng trường Tòa thị chính ở Toronto để chụp ảnh tập thể mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới.
Các học viên bày tỏ lòng cảm ân đối với Sư phụ Lý. Một số người cũng cảm tạ Ngài vì đã chỉ dạy họ nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, giúp họ nuôi dạy con cái trở nên trung thực, thuần khiết và điềm tĩnh.
Ngày 3 tháng 5, các học viên tập trung tại Quảng trường Tòa thị chính để chụp ảnh tập thể kỷ niệm 33 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền
Một số học viên bày tỏ lòng biết ơn Sư phụ Lý đã giúp họ nuôi dạy những đứa con ngoan bằng cách tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Con trai tôi trở nên giàu trí tưởng tượng và sáng tạo
Cô Tara kính chúc Sư phụ sinh nhật vui vẻ
Hồi còn trẻ, cô Tara đã dành những kỳ nghỉ của mình để trồng cây ở miền Bắc Canada. Cô đã làm việc này trong bảy năm. Nhớ lại năm đầu tiên, cô kể: “Tôi mang những túi cây giống nặng trĩu, trèo qua những cây đổ và mặt đất gồ ghề. Tôi kiệt sức. Rồi đột nhiên, một con bướm nhẹ nhàng bay qua và đậu trên tay tôi. Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được một loại thiện ý và quan tâm.”
“Tôi đã trải qua những điều kiện khắc nghiệt như bão tuyết, mưa xối xả, từng đàn muỗi và nắng nóng gay gắt. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được vẻ đẹp của Sáng Thế Chủ. Khoa học hiện đại đã khiến tôi tin vào thuyết vô thần. Tôi tin rằng con người có trí tuệ cao nhất. Nhưng khi ở trong rừng, tôi cảm nhận được một sự hiện diện đầy yêu thương trong vũ trụ. Điều đó khiến tôi suy nghĩ lại về đức tin. Một đồng nghiệp cũng trồng cây với tôi đã nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp.”
Khi trở lại trường học, cô Tara phát hiện có một câu lạc bộ Pháp Luân Đại Pháp tại Đại học Western, vì vậy cô đã tham gia các buổi luyện công chung của họ: “Khi tôi luyện công, tôi cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ. Đó là một giờ yên bình giúp tôi thư giãn sau những giờ học tập bận rộn mỗi tuần. Tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi không đọc hết ngay vì lúc đó tôi đang đọc những cuốn sách tôn giáo khác.”
Sau khi tốt nghiệp, cô Tara đã có một chuyến đi kéo dài hai năm. Cô đã đến thăm Đức và sau đó là Úc. Vào ngày 1 tháng 1 năm 2010, ở tuổi 26, cô làm một công việc tạm thời tại một tiệm pizza ở một thị trấn nhỏ ở Tây Úc. Một ngày nọ, một đồng nghiệp mang đến một tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp.
Cô Tara nhớ lại: “Tôi lập tức muốn đọc sách Chuyển Pháp Luân. Lần này sau khi đọc xong, tôi minh bạch rằng mình đã tìm được Sư phụ rồi. Đây là cuốn sách đến từ thiên thượng, tuyệt đối không phải cuốn sách bình thường. Tôi cảm thấy như thể mình đang lang thang trong rừng và đột nhiên tìm thấy một con đường quang đãng dẫn thẳng về nhà. Sau nhiều năm tìm kiếm qua các cuốn sách và pháp môn khác nhau, Chuyển Pháp Luân đã mang lại cho tôi sự minh bạch và thấu suốt không gì sánh được.”
Vài tháng sau, cô Tara đến New York làm tình nguyện viên để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Tại đó, cô đã gặp chồng mình, một người Brazil. Sau đó, họ chuyển đến Canada và hiện có hai con trai, Rowan, 9 tuổi, và Mateo, 4 tuổi.
Cô Tara tin rằng phẩm chất quan trọng nhất của một người mẹ là vị tha. Cô cho hay cô đã phải điều chỉnh mọi thứ: thời gian, nghỉ ngơi, sở thích và những khoảnh khắc yên tĩnh của mình, vì các con. Cô cũng chăm sóc người cha đã bị liệt một bên sau chấn thương não do tai nạn xe hơi.
“Lúc đầu, tôi thấy thật đau khổ. Tôi thực sự muốn có chút thời gian riêng tư cho bản thân. Nhưng bây giờ tôi đang học cách buông bỏ. Tôi không còn cảm thấy buồn bã hay thất vọng nữa. Tu luyện giúp tôi tìm thấy niềm vui trong việc giúp đỡ người khác. Tôi không còn cảm giác đó là một sự hy sinh nữa. Mà là điều tôi thực sự muốn làm từ trái tim mình.”
Chồng cô Tara ngồi thiền cùng Rowan mỗi tối. Mặc dù Rowan còn nhỏ, nhưng cậu có thể ngồi yên tĩnh trong một giờ. Cô Tara nói rằng việc tu luyện đã giúp cậu bé giữ được sự thuần khiết. “Một số bạn bè của cháu nghiện trò chơi điện tử và phim hoạt hình, và tỏ ra quá già dặn so với tuổi. Rowan thì khác. Cháu có trí tưởng tượng phong phú, tìm được niềm vui trong những điều đơn giản và tự tạo ra trò chơi của riêng mình. Cháu giỏi kể chuyện, chơi cờ và võ Nhu thuật Brazil. Rowan cũng có ý thức mạnh mẽ về đúng sai. Khi xem một chương trình trẻ em có những giá trị lệch lạc, Rowan lập tức nói: ‘Không, điều này là không đúng.’”
Mateo thì năng động hơn, nhưng giáo viên của cậu bé nói rằng cậu không bao giờ xô đẩy các bạn khác và còn an ủi những bạn bị ngã. Cậu bé có thể ngồi thiền trong 15 phút. Mặc dù không thể ngồi yên lâu, cậu đi lại một chút rồi lại tiếp tục. Cô Tara nói: “Khi vợ chồng tôi tạo ra một môi trường tu luyện tốt, các con của chúng tôi rất bình tĩnh và hòa thuận với nhau. Rowan rất tốt với Mateo và thường xuyên ôm em. Khi chúng tôi đưa các con ra ngoài, mọi người thường khen các con lịch sự và ngoan ngoãn.”
Gia đình ba thế hệ hạnh phúc
Cả gia đình cô Veronica kính chúc Sư phụ sinh nhật vui vẻ
Cô Veronica, một giáo viên trẻ, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng hai con và mẹ của cô.
Khi cô Veronica còn nhỏ, mẹ cô bị đau lưng. Năm 1998, cô và chú của cô đã gửi cho mẹ cô một bộ sách Pháp Luân Công, hy vọng bà có thể cải thiện sức khỏe thông qua việc tự đọc sách và luyện công. Ngay sau khi bà bắt đầu tu luyện, bệnh của bà đã biến mất. Bà đã khích lệ cô Veronica, lúc đó mới 10 tuổi, cùng tu luyện. Cô Veronica nói: “Ngay cả lúc đó, tôi đã biết Pháp Luân Đại Pháp là một điều vô cùng quý giá.”
Giờ đây, 27 năm sau, cô Veronica đã kết hôn và có hai con trai, Jayden, 7 tuổi, và Liam, 1 tuổi 9 tháng.
Năm 2023, Jayden đột nhiên mắc một chứng bệnh về dây thần kinh mặt gây co giật không kiểm soát, bao gồm cả vùng quanh mắt. Những phụ huynh khác nói với cô rằng tình trạng này không thể chữa khỏi.
Lo lắng, cô Veronica đã làm theo lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp là trước tiên phải hướng nội. Cô chia sẻ: “Tôi nhận ra mình đã gây quá nhiều áp lực cho Jayden. Khi thấy những đứa trẻ khác học giỏi hơn ở trường, tôi đã có tâm tranh đấu và tật đố, và tôi bắt đầu chỉ trích con. Cùng lúc đó, em trai của thằng bé vừa mới sinh, và tôi đã không để ý tới cảm xúc của Jayden.”
Vì vậy, cô hỏi Jayden: “Gần đây mẹ có quá nghiêm khắc và khiến con cảm thấy căng thẳng không?” Cậu bé gật đầu và nói: “Con hơi sợ mẹ.” Cô Veronica nhẹ nhàng đáp: “Mẹ sẽ cố gắng tốt hơn.” Jayden mỉm cười và ôm lấy cô. Trong vòng một tuần, chứng co giật trên mặt của cậu bé đã biến mất và không bao giờ tái phát.
Sau khi em trai ra đời, Jayden đôi khi hành động quá khích và đánh em. Cô Veronica đã nói chuyện với Jayden, dùng những lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp để hướng dẫn con. Cô nói: “Con tức giận với em trai là vì tâm tật đố. Đó là một chấp trước mà chúng ta nên buông bỏ trong tu luyện.” Jayden hiểu ra và bắt đầu chăm sóc em trai mình. Bây giờ, Liam luôn cười và muốn bắt chước bất cứ điều gì Jayden làm.
Gần đây, cô Veronica và Jayden đã bắt đầu một thói quen mới: cùng nhau học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp trong nửa giờ vào buổi tối. Sau đó, họ luyện công trong nửa giờ. Một tuần sau, Jayden có một giấc mơ. Cậu bé mơ thấy mình ở trên thiên thượng, và Sư phụ, xuất hiện trong hình dáng một vị Phật, đã trao cho cậu một cuộn giấy có ghi chữ “Tinh tấn”. Cậu bé nói với mẹ: “Sư phụ đang khích lệ con phải tinh tấn hơn.”
Hai ca sinh nở kỳ diệu
Cô Vương Văn vốn ốm yếu từ nhỏ. Cô bị đau bụng kinh dữ dội và phải dựa vào thuốc giảm đau. Cô cũng thường xuyên bị lở miệng và viêm amidan, khiến cô khó nuốt thức ăn. Khi mùa thu đến, cô lại bị ngứa chân. Cô đã thử đủ loại thuốc Đông Tây y nhưng không có tác dụng. Năm 1997, các bác sĩ phát hiện ống dẫn trứng của cô bị tắc và nói rằng cô không thể có con. Một bác sĩ đã khuyên cô thử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Chỉ hai tháng sau khi bắt đầu tu luyện, các vấn đề sức khỏe của cô Vương Văn đã biến mất. Năm 2001, con trai đầu lòng của cô là Shawn đã chào đời.
Khi Shawn mới bốn tháng tuổi, cô Vương Văn đưa cậu bé đến một cuộc kháng nghị ôn hòa bên ngoài lãnh sự quán Trung Quốc để nói với mọi người về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Cô nhớ lại: “Khuôn mặt bé nhỏ của thằng bé đỏ ửng vì lạnh, nhưng nó không khóc hay quấy mà lặng lẽ nằm trong vòng tay tôi cho đến khi sự kiện kết thúc. Kể từ đó, tôi luôn đưa cháu đến các hoạt động của Pháp Luân Công. Ngay từ khi còn nhỏ, cháu đã hiểu rằng các học viên ở Trung Quốc đang phải chịu đựng và cần được giúp đỡ. Cháu học múa khi mới năm tuổi và biểu diễn trên các sân khấu cộng đồng cùng các học viên trẻ khác để giúp nâng cao nhận thức và hỗ trợ các nỗ lực chấm dứt cuộc bức hại.”
Shawn (ngoài cùng bên trái) biểu diễn trên sân khấu khi còn nhỏ.
Năm 2007, con trai thứ hai của cô, Ryan, chào đời. Giống như anh trai mình, cậu bé bắt đầu tham gia các sự kiện cùng gia đình khi mới bốn tháng tuổi và lớn lên cùng việc phát tờ rơi giảng chân tướng trên đường phố. Giúp chấm dứt cuộc bức hại đã trở thành sứ mệnh của các con.
Hai cậu bé giờ đã trưởng thành và là những nghệ sĩ múa chuyên nghiệp. Các em biểu diễn trên các sân khấu khắp thế giới, và giúp mọi người biết đến cuộc bức hại của chính quyền Trung Quốc. Cô Vương Văn bày tỏ: “Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã ban cho tôi sức khỏe tốt và một gia đình hạnh phúc.”
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/5/493457.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/8/226576.html
Đăng ngày 13-05-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.