Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-11-2024] Con xin kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại! Kính chào các bạn đồng tu!
Tôi không còn chút hy vọng nào khi sinh mệnh của mình sắp kết thúc. Nhưng thật vô cùng may mắn, tôi nhận được một cuốn sách có tiêu đề Chuyển Pháp Luân. Đó là bước ngoặt trong cuộc đời tôi. Tôi như một chiếc thuyền nhỏ bất lực trôi dạt trên mặt biển tăm tối và nhìn thấy ánh sáng hiện lên đằng xa. Cảm giác như đôi môi đang khô nứt của tôi được uống dòng nước suối trong vắt giữa sa mạc nóng nực. Tôi như một đứa trẻ được gặp lại người cha đã thất lạc từ lâu của mình.
Tôi hân hoan được nghe Sư phụ giảng Pháp. Bụi bặm bao phủ lấy thân tôi được gột sạch sẽ. Chân mệnh của tôi được khơi dậy và hồi sinh. Tôi trở về với bản nguyên chân chính của mình. Tôi vô cùng phấn khởi và chưa từng vui mừng đến thế. Tôi nhất tâm tu luyện đến cùng.
Niệm đầu
Tôi học Pháp với tâm thái háo hức và hiểu rằng tu luyện, hướng nội và đề cao tâm tính là những điều căn bản. Chăm chú lắng nghe bài giảng của Sư phụ là cách tốt nhất để đạt được những điều này.
Sau khi tu luyện được vài tháng, người phụ trách địa phương đã đề nghị tôi làm điều phối viên. Lời đề nghị này khiến tôi bất ngờ. Tôi chưa từng giỏi thể hiện bản thân. Cách tôi nói, di chuyển và suy nghĩ luôn chậm chạp. Phải mất một lúc tôi mới hồi đáp. Tôi do dự và quên mất những gì mình phải nói khi nghe thấy lời đề nghị này. Cô ấy kiên nhẫn lắng nghe nhưng không thể hiểu được tôi đang cố nói gì. Vậy làm sao tôi có thể làm điều phối viên được?
Tôi nói với người phụ trách: “Tôi không nghĩ mình làm được chị ạ. Tôi còn chẳng tự lo được cho bản thân thì sao mà hướng dẫn được người khác? Tôi có thể làm hỏng những việc quan trọng. Việc này tôi không làm được đâu!”.
Cô ấy vẫn khăng khăng: “Đừng nói vậy, chị làm được mà! Các học viên trong khu vực của chị đều là người cao tuổi. Chị là người trẻ nhất trong số họ. Chị chỉ cần truyền đạt thông điệp và bài giảng của Sư phụ”. Tôi không nói được câu gì.
Liệu đây phải chăng là an bài của Sư phụ? Nếu là vậy, tôi sẽ làm. Niệm đầu của tôi là: “Tôi là đệ tử của Đại Pháp. Tôi sẽ làm những việc không ai làm cũng như những việc không ai muốn làm, miễn là Đại Pháp yêu cầu”.
Mua nhà
Có lẽ vì tâm vô ngã của tôi mà Sư phụ đã giúp tôi khai mở trí huệ. Khi tôi học Pháp, các Pháp lý liên tục triển hiện cho tôi thấy. Đôi khi tôi phấn khích, cười sung sướng hoặc vỗ tay và cảm thán: “Điều này đúng quá! Thật tuyệt!”. Tôi đắm mình trong ánh sáng của Pháp suốt cả ngày. Tôi vui vẻ và cảm thấy thật may mắn! Với tôi, mọi thứ trong ngày đều dễ dàng vượt qua thời vào điểm đó.
Con trai và con gái tôi ngày một lớn hơn. Đã đến lúc tôi cần mua một căn nhà rộng rãi hơn. Tôi nghe nói có một căn hộ sáu phòng đang được rao bán không xa nhà tôi nên muốn đi xem thử. Chị dâu tôi, một học viên nói với tôi: “Móng nhà đó không chắc chắn lắm. Có những vết nứt xuất hiện dù trông nó khá mới. Chị để lại căn nhà của chị đang ở cho em đó!”. Tôi nói chị ấy không nên đùa vậy, vì tôi không có đủ tiền để mua căn nhà của chị ấy. Chị ấy đáp: “Nó không đắt chút nào. Chị sẽ bán cho em với giá 230 ngàn tệ gồm cả các thiết bị lắp đặt sẵn”.
Với mức giá này tôi sẽ bán ngôi nhà hiện tại của mình và bù thêm một khoản nữa vào là đủ. Vì thế tôi nói với chị ấy: “Nghe có vẻ ổn đấy chị ạ. Nhưng chúng ta đừng vội quyết định ngay bây giờ. Chị cứ nói chuyện với chồng chị trước nhé, còn em sẽ nói chuyện với chồng em xem sao. Chúng ta sẽ trao đổi lại khi nhận được sự đồng ý của họ nhé?”. Chị ấy gật đầu đồng ý.
Ngôi nhà của vợ chồng chị dâu tôi là một ngôi biệt thự hai tầng với bốn phòng do họ tự xây. Ngôi nhà được thiết kế cẩn thận và có bố cục đẹp. Mọi người đều nhanh chóng đồng ý việc mua bán căn nhà. Chúng tôi được yêu cầu đặt trước 50 hoặc 100 ngàn tệ.
Chúng tôi đã bán ngôi nhà của mình được 90 ngàn tệ đủ để đặt cọc tiền. Chị dâu tôi nói: “Gia đình chị sẽ chuyển đến ngôi nhà một tầng mới ngay khi nó hoàn thành và các em có thể nhận ngôi nhà này”. Chồng tôi rất vui. Mỗi ngày sau giờ làm việc, anh ấy đều ghé qua nhà mới của họ để nắm tình hình trước khi về nhà.
Công trình xây dựng mới của họ liên tục gặp rắc rối. Chị dâu tôi thường xuyên nói việc bàn giao nhà sẽ bị chậm trễ. Tôi không nghĩ nhiều về điều này nhưng hoài nghi chị ấy có thể không bán căn nhà cho chúng tôi nữa.
Tôi vẫn bình tĩnh và ghi nhớ Pháp Sư phụ giảng. Nếu ngôi nhà này là của tôi thì rốt cuộc nó sẽ là của tôi, nếu không thì không phải. Nhưng tôi vẫn muốn mua căn nhà này.
Sau đó, chị dâu đề nghị tôi trả thêm tiền thiết bị của căn nhà với giá 10 ngàn tệ. “Không vấn đề gì. Em sẽ mua căn nhà, những thứ còn lại chỉ là việc nhỏ”. Tôi đáp.
Vài ngày sau, chị ấy kể với tôi: “Mẹ chồng chị rất giận chồng chị ấy. Bà đã ngoài 80 tuổi và thấy không khỏe. Bà có một yêu cầu được ra đi trên mảnh đất đang ở. Bà hỏi liệu tôi có thấy phiền về điều này không”. “Em là một học viên. Em không nghĩ vậy! Cảm giác không khỏe đâu có nghĩa bà sẽ sớm đi”. Tôi nhận thấy chị ấy đã thất vọng khi nghe những gì tôi nói.
Một hôm, chị dâu đến gặp tôi. Chị ấy ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ và liên tục nói xin lỗi. Tôi không muốn làm khó chị ấy nên chỉ mỉm cười. “Đừng ngại! Chị chỉ cần nói cho em biết chị có muốn bán căn nhà đó hay không thôi. Em sẽ đợi đến khi chị muốn làm vậy. Em sẽ tìm một căn nhà khác nếu chị không muốn vì dù sao em đã bán nhà của mình rồi và không còn chỗ nào khác để ở. Đừng ép chồng chị nếu anh ấy không muốn làm thế”.
Chị ấy nói: “Chị xin lỗi. Em hãy tìm một căn nhà khác vậy. Chị hy vọng em sẽ tìm được nhà em thích. Chị sẽ để lại căn nhà của chị cho vợ chồng em nếu em không tìm được một ngôi nhà ưng ý. Chị sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc này”.
Sau đó, chị dâu tôi đã trả lại tôi số tiền cọc 90 ngàn tệ và muốn trả thêm một ngàn tệ tiền lãi nhưng tôi nhất quyết không nhận. Thực ra khoản lỗ của tôi không hề nhỏ. Tôi đã vội vàng bán căn nhà của mình với giá rẻ hơn 10 ngàn tệ nhưng tôi không nói chuyện này với chị ấy. Tôi đã làm theo Pháp Sư phụ giảng, không giải thích hay phàn nàn, coi đây là cơ hội để đề cao tâm tính.
Sau giờ ăn sáng ngày hôm sau, tôi đạp xe đến Phòng Thông tin để tìm nhà. Tôi nghĩ: “Con đường của tôi là do Sư phụ an bài. Nơi tôi sống hay những người tôi gặp đều là Sư phụ an bài. Người tu luyện không vay tiền, vì thế giá nhà nên ở trong khả năng của tôi. Nhà nhiều tầng hay ít tầng không quan trọng, miễn là có thể dễ dàng sửa chữa và không ảnh hưởng đến ba việc người tu luyện phải làm”.
Tôi đến Phòng Thông tin. Nhân viên tại đó nhiệt tình giới thiệu cho tôi một số căn. Tôi đến xem một căn nhà nhưng chưa ưng ý. Tuy nhiên, tôi lại thấy một căn bên cạnh dán thông tin rao bán trên cửa: “Nhà ba phòng, giá 200 ngàn tệ”. Chúng tôi thương lượng một chút và mua được với giá 150 ngàn tệ.
Chồng tôi bận đi làm nên tôi phụ trách việc mua và sửa chữa căn nhà. Việc sửa nhà diễn ra suôn sẻ. Trước khi làm, tôi thăm hỏi hàng xóm trước và họ đều rất vui.
Sư phụ vẫn luôn chăm sóc tôi. Ngài luôn chỉ dạy và giúp tôi đi đúng hướng. Trái tim tôi tràn ngập hạnh phúc. Dù tôi đã chịu một số tổn thất về tài chính nhưng Sư phụ đã cho tôi nhiều hơn. Ngôi nhà tôi ở hiện có giá hơn một triệu tệ. Với một học viên mà nói thì đây quả là giao dịch một vốn bốn lời.
Cứu chúng sinh
Có lẽ đó là mong muốn thành tâm nên Sư phụ từ bi đã giúp tôi. Chúng tôi chuyển đến ngôi nhà mới mùa hè năm 2003. Chúng tôi không có điểm học Pháp nhóm vì cuộc bức hại diễn ra rất nghiêm trọng, không ai dám ra ngoài học Pháp cùng nhau.
Tôi nghĩ: “Môi trường tu luyện của chúng đã bị tà đảng phá hoại. Chúng ta không thể đi theo an bài của cựu thế lực được và phải phủ nhận nó. Chúng ta phải tuân theo an bài của Sư phụ”.
Tôi đã nói chuyện với học viên Vương và chúng tôi bắt đầu học Pháp tại nhà tôi. Ngày càng có nhiều học viên tham gia cùng chúng tôi ngay sau đó. Một số người trong số họ đã đến nhà của một học viên khác để học. Sau đó có nhiều nhóm hơn được lập nên và cho phép mọi người tham gia học Pháp nhóm.
Với sự giúp đỡ của các học viên, tôi đã thành lập một điểm sản xuất tài liệu thông tin Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 2004 và nó đã hoạt động ổn định dưới sự bảo hộ của Sư phụ. Suốt quãng thời gian đó, tôi đã thực hiện mọi việc theo ý định ban đầu của mình.
Tôi tổ chức một nhóm học Pháp và thành lập một điểm sản xuất tài liệu khi trong khu vực của tôi không có điểm nào. Tôi đã giúp các học viên thiết lập các điểm sản xuất khi trang Minh Huệ khuyến khích các học viên làm như vậy.
Khi không có ai có kỹ năng máy tính, tôi đã nhờ các học viên dạy tôi. Tôi đã học cách in, sắp chữ, ghi đĩa CD và DVD, tải xuống các tệp, thiết lập hệ thống mạng máy tính, làm bùa hộ mệnh, nhãn dán, thiệp chúc mừng và sách Đại Pháp. Sư phụ đã yêu cầu các học viên giảng chân tướng để thức tỉnh thế nhân nhưng thời điểm đó, chưa ai dám bước ra làm việc này, vì thế tôi đã làm.
Khi học viên Lâm thấy tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó, cô ấy khen ngợi: “Cô ấy [ám chỉ tôi] đã thức tỉnh mọi người và đưa họ đến với thế giới của cô ấy. Còn tôi không có ai trong thế giới của mình nên tôi cần thức tỉnh những người của mình”. Lâm có trái tim trong sáng, thẳng thắn và không sợ hãi. Hàng ngày cô ấy đều giảng chân tướng cho nhiều người và giúp họ thoái Đảng.
Một học viên muốn tôi giúp làm tài liệu Cửu Bình nên đã cung cấp cho tôi một máy photocopy cỡ lớn. Cuộc đàn áp vẫn còn rất nghiêm trọng nên tôi cần phải thực hiện những thay đổi lớn. Tôi ngừng ra ngoài nói chuyện với mọi người và làm cửu bình tại nhà một cách kín đáo.
Toàn bộ tầng hai căn nhà là không gian làm việc của tôi. Tôi không nói với bất kỳ học viên nào về việc mình làm. Lúc đầu chưa quen nhưng tôi cảm thấy thoải mái khi nghĩ về mong muốn đầu tiên của mình.
Một điều phối viên cung cấp cho tôi giấy in. Mỗi thùng giấy là mười gói và khá nặng. Vì lý do an toàn nên chúng tôi phải nhanh chóng cất dỡ số giấy mà không gây ra sự chú ý. Ngay khi tôi vừa mở cửa, anh ấy liền đặt 20 thùng giấy xuống hành lang và lái xe đi. Tôi khóa cửa lại và mang những hộp giấy lên lầu để không ai nhìn thấy. Mỗi lần bê từng thùng giấy tôi lại thấy chúng càng nặng hơn, vì thế tôi đã nhẩm đọc Pháp của Sư phụ:
“Đại giác bất úy khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”. (Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)
Tạm dịch:
“Đại Giác không sợ khổ
Ý chí kim cương đúc
Không chấp vào sinh tử
Thanh thản Chính Pháp lộ” (Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)
Sau đó Minh Huệ phát hành bản lịch để bàn và lịch treo tường nên tôi cũng theo đó làm những cuốn lịch nhỏ treo tường. Tôi đặt chúng trên giường sau khi phân loại. Các học viên có thể tùy chọn những cuốn họ thích.
Tôi biết các học viên lo lắng về tiêu đề của cuốn lịch. Tôi nghĩ: “Những cuốn lịch này biểu đạt tiến trình Chính Pháp. Đại Pháp đã hồng truyền khắp thế giới nhưng chúng ta lại sợ không dám cho người Trung Quốc biết thông tin về Đại Pháp. Vậy làm sao mọi người có thể hiểu được tình hình và thức tỉnh?” Tôi để những cuốn lịch còn lại vào hai chiếc túi và ra ngoài. Mọi người đều thích nên tôi đã tặng hết số lịch mang theo.
Hiện tại đã có khá nhiều điểm sản xuất tại khu vực. Chúng tôi hợp tác với nhau và mọi người đều biết phải làm gì. Nhiệm vụ và khối lượng công việc của tôi nhẹ hơn nhưng tôi vẫn bận rộn. Tôi không có thời gian ra ngoài nói chuyện với mọi người nên cảm thấy có chút thiếu sót về phương diện này.
Tôi cung cấp tài liệu giảng chân tướng cho các học viên sống ở làng lân cận và cách xa tới 10 dặm. Họ đến lấy tài liệu một cách đơn lẻ nên tôi cần phải chuẩn bị trước.
Một đêm, tôi mơ thấy hai bé gái đang chờ được ăn trước khi đến trường, nhưng không có ai nấu ăn cho chúng. Hơn nữa còn không có củi nên không thể nấu cơm. Tôi nhanh chóng tìm củi và nấu cho chúng.
Khi tỉnh giấc, tôi ngộ ra Sư phụ đã điểm hóa cho tôi phải nhanh chóng sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Tôi đã làm rất nhiều tài liệu và thật ngạc nhiên có rất nhiều học viên đến lấy. Tôi có thể kịp thời đáp ứng nhu cầu của các học viên.
Đôi khi, tôi tự hỏi liệu mình có làm đúng không, khi dành chủ yếu thời gian để sản xuất tài liệu mà không có thời gian để nói chuyện với mọi người về chân tướng Đại Pháp. Sư phụ hẳn biết suy nghĩ của tôi nên Ngài đã điểm hóa cho tôi trong giấc mơ. Tôi mơ thấy mình đang bán đồ ăn, chúng giống như món bánh bao hấp. Một nhóm lính đến cửa hàng của tôi lấy đồ ăn và vội vã rời đi. Tôi hiểu Sư phụ khích lệ tôi sản xuất những tài liệu này để mọi người đọc.
Sản xuất tài liệu cho các học viên
Có rất nhiều học viên ở khu vực chúng tôi và các làng lân cận. Tôi có thể “làm được nhiều việc nhưng không quá giỏi một việc nào”, vì thế tôi luôn bận rộn làm và sửa chữa mọi thứ. Tôi biết làm sách Đại Pháp, sửa sách cũ, sửa các từ trong sách Đại Pháp (theo hướng dẫn trên Minh Huệ), tải về máy các băng ghi âm, ghi hình.
Gần đây các học viên ở các ngôi làng khác đưa cho tôi nhiều phiên bản kinh văn Đại Pháp đã cũ, cần phải được sửa lại. Một số là kinh văn của các học viên không biết chữ, một số chưa được sửa mà không rõ lý do.
Có nhiều học viên không có sách Đại Pháp. Ngay khi tôi vừa hoàn thành chỉnh sửa một cuốn thì lại nhận được đề nghị sửa khác.
Đối diện với quá nhiều yêu cầu về kinh văn, Sư phụ đã khích lệ tôi trong một giấc mơ. Khi đó, tôi thấy một nhóm học viên đang học Pháp trong một căn phòng lớn tại nhà tôi. Sau khi rời đi, một nhóm khác lại đến. Tôi thấy một túi thức ăn và thứ gì đó giống cháo. Tôi hỏi các học viên có muốn ăn không. Tất cả họ đều nói “có” và ăn hết. Tôi hiểu số thức ăn đó là để cho các học viên dùng.
Lời kết
Sư phụ vĩ đại và Đại Pháp đã tôi luyện và giúp tôi thành công. Tôi từng là một phụ nữ bất tài, ốm yếu, yếu đuối và ít học. Giờ đây, tôi đã trở thành một học viên Đại Pháp được các vị thần dõi theo. Mỗi bước tiến bộ của tôi đều chứa chan lòng từ bi và sự khó khăn vất vả của Sư tôn.
Sư phụ thường khích lệ và khai sáng cho tôi trong giấc mơ. Tôi đã có một giấc mơ khác vào tháng trước. Tôi đang đi trên con đường rộng và sạch sẽ, rồi đến một con dốc. Khi lên đến đỉnh dốc, tôi quay lại nhìn thì thấy có rất nhiều người đi theo tôi từng hàng dài, vai kề vai và lấp đầy con đường. Nhìn xa hơn, những người đó nối nhau kéo dài và vô tận.
Tôi nhận ra họ là những chúng sinh trong thế giới của tôi và đang đi theo tôi.
Tôi muốn tu luyện tinh tấn hơn, học Pháp nhiều hơn và tu khứ chấp trước của bản thân để có thể đáp ứng kỳ vọng của họ. Sư phụ đã cứu tôi bằng tâm từ bi vô tận. Tôi muốn xứng đáng với tất cả chúng sinh và khiến Sư phụ mỉm cười.
Con xin cảm tạ Sư tôn!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/14/484442.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/20/221728.html
Đăng ngày 14-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.