Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2024] Kính chào Sư phụ và các đồng tu!

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã mắc rất nhiều bệnh như bệnh tim, viêm khớp, viêm thận, thoái hóa xương, đau cột sống, tai chảy mủ, mũi chảy máu. Khắp toàn thân đâu đâu cũng có bệnh. Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi và cho tôi một cơ thể khỏe mạnh. Dưới sự cai trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đạo đức ở Trung Quốc không ngừng suy thoái, nhưng việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi nâng cao đạo đức của mình, tôi đã trở thành một người tốt, thiện lương, có thể phó xuất vì người khác mà không cần bất cứ sự đền đáp nào.

Kiên định ý chí tu luyện, vượt qua nghiệp bệnh

Từ một người mắc bệnh nan y, tôi đã trở thành một người khỏe mạnh, các con tôi đã chứng kiến sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp, bởi vì Đại Pháp đã cho tôi một cuộc sống mới. Tôi đã mất mạng từ lâu nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ngay khi bắt đầu tu luyện, tôi đã trải qua một số khảo nghiệm nghiệp bệnh. Mỗi lần như vậy, tôi đều không cần dùng thuốc, rất nhanh đã có thể vượt quan.

Tôi đã từng bị zona ở lưng. Người ta nói nếu nhiễm zona hình tròn thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không sợ và cũng không nói với con cái về điều đó. Tôi tiếp tục làm các việc nhà, nấu ăn và chăm sóc bản thân. Khi đó cơn đau rất dữ dội, như thể đang bị kim đâm. Tôi vẫn luyện công và học Pháp như thường lệ, tôi không coi mình là người bị bệnh. Khi tôi cúi xuống nhặt đồ, cơn đau quả thực là không thể chịu đựng được, tôi chỉ có thể cắn răng tiếp tục nhặt đồ lên.

Tôi cảm thấy đây là một khảo nghiệm về sự tín Sư tín Pháp của tôi. Mặc dù rất đau đớn, nhưng tôi không coi mình là bệnh nhân, không cần con cái chăm sóc. Việc nhờ người khác chăm sóc trong vài ngày có vẻ là một việc nhỏ, nhưng tu luyện là nghiêm túc, làm như vậy có nghĩa là tâm tính chưa đề cao.

Khi chịu đựng cơn đau, tôi nghĩ: “Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sớm đã qua đời rồi. Một chút đau đớn và thống khổ này sao có thể ngăn cản một người tu luyện chân chính tu luyện tinh tấn?” Kết quả là tôi đã hồi phục chỉ sau hơn một tuần. Lúc đầu, tôi đã bị động chịu đựng bức hại của cựu thế lực nên mới mất nhiều thời gian như vậy, nếu chuyển biến quan niệm sớm hơn, có thể chỉ sau vài tiếng đã hồi phục rồi.

Một lần khác, tôi bị sốt cao, toàn thân nóng như than hồng, ngay cả việc mặc quần áo cũng không đủ sức, mắt không mở ra được, cơ thể đau nhức, từng phút từng giây đều phải chịu sự giày vò. Con trai tôi lo lắng đến nỗi cứ đi đi lại lại. Cháu đưa cho tôi một cốc nước có đường và giấm, nói rằng: “Mẹ ơi, mẹ uống một chút đi! Vừa ngọt vừa chua.” Tôi trả lời: “Cứ để đó, ngày mai khỏe lại mẹ sẽ uống.”

Lần này, tôi không thụ động chấp nhận sự bức hại của cựu thế lực. Tôi nói với con trai rằng sáng hôm sau tôi sẽ ổn, tôi biết rằng Sư phụ sẽ giúp tôi. Sáng hôm sau, cơn sốt của tôi đã thuyên giảm, toàn thân cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Tôi ra khỏi giường để làm bữa sáng. Con trai tôi rất vui khi thấy tôi đã khỏe hơn. Một lần nữa, cậu ấy đã chứng kiến sự phi thường của Đại Pháp. Em dâu, vốn lo lắng cho tôi suốt đêm, cũng đã đến thăm tôi. Khi thấy tôi đã ổn, cô ấy vui mừng nói: “Hôm qua chị làm em sợ quá, mặt và môi đều tím tái. Thật tuyệt khi thấy sáng nay chị đã có thể nấu ăn sáng nay.”

Mặc dù mũi bị chảy máu suốt mấy ngày, nhưng tôi vẫn tiếp tục ra ngoài để giảng chân tướng về cuộc bức hại. Tôi nghĩ: “Đây là hảo sự, Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi!” Kết quả là, sau khi hết chảy máu mũi, tâm trí tôi cảm thấy càng thư thái và minh mẫn hơn.

Khi chồng tôi còn sống, có lần ông ấy đã làm chân tôi bị thương, nổi lên một cục u cứng to bằng quả trứng. Sau khi tu luyện Đại Pháp, lúc đả tọa, chân tôi đau đến mức toàn thân run rẩy. Nhưng tôi quyết không hạ chân xuống. Trong hơn 6 tháng, tôi đã chịu đựng cơn đau, đếm từng phút từng giây. Mỗi phút dường như rất dài, nhưng tôi có Đại Pháp trong tâm và Sư phụ đã ban cho tôi đức tin không lay chuyển. Khi chịu đựng đến cực điểm, tôi đã đọc đi đọc lại bài thơ: “Khổ Kỳ Tâm Chí”.

Khi luyện công xong, tôi mới phát hiện ra rằng trong khi kết ấn, do bị đau quá nên tôi đã ấn ngón tay cái quá mạnh vào ngón tay cái còn lại, tạo thành một vết thương. Lúc hạ chân xuống mới cảm thấy đau ở ngón tay.

Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi, kết quả khi lên cầu thang, đi bộ hoặc làm việc nhà, tôi đều cảm thấy rất nhẹ nhõm. Năm nay tôi đã 75 tuổi. Nhiều người nói rằng trông tôi trẻ hơn nhiều so với tuổi. Con gái tôi nói rằng việc tôi tu luyện đã mang lại cho gia đình nhiều lợi ích. Vì tôi khỏe mạnh và có thể làm việc nhà, nên họ không phải lo lắng về tôi. Họ ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp và cũng nhận được phúc báo. Việc kinh doanh của họ rất phát đạt.

Không gì có thể ngăn cản tôi cứu người

Ở khu vực của tôi có một số học viên tới thành phố khác để chăm sóc cháu, vì vậy họ đã rời khỏi môi trường tu luyện nhóm và không còn làm ba việc cứu người nữa. Một số người cảm thấy mình tiêu những tờ tiền có nội dung giảng chân tướng là được rồi. Có người thậm chí còn không dám làm việc này. Họ đã bỏ qua những lời nhắc nhở liên tục của Sư phụ. Những học viên khác đã dần dần ngừng tu luyện để theo đuổi của cải vật chất.

Tôi tự nhủ: “Tôi không thể để tình cảm với con cái ảnh hưởng đến mình.” Tôi phải ra ngoài để giảng chân tướng và hỗ trợ Sư phụ cứu người. Các con tôi cũng không phàn nàn gì. Khi con dâu tôi sinh em bé, tôi cũng không phải chăm sóc cháu. Dù con gái tôi bận rộn đến đâu cũng không cần tôi giúp chăm sóc cháu nội. Trong hơn hai thập kỷ, các con tôi luôn ủng hộ tôi tu luyện. Mỗi lần con trai tôi đến thăm tôi, cháu đều mua những loại trái cây ngon nhất để dâng lên Sư phụ. Con gái tôi cũng mua trái cây để dâng lên Sư phụ. Con trai và con rể tôi thậm chí còn giúp tôi giảng chân tướng cho mọi người hết lần này đến lần khác.

Nói chuyện với mọi người về vẻ đẹp của Đại Pháp đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi. Con trai tôi đưa tôi đến nhà bạn thân của cháu để ăn tối. Khi tôi bắt đầu kể cho bạn cháu nghe về cuộc đàn áp, con trai tôi nói: “Mẹ ơi, để con kể cho cậu ấy nghe”. Cháu bắt đầu giải thích về Pháp Luân Đại Pháp và đề nghị bạn cháu thoái khỏi ĐCSTQ. Sau khi đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ, người bạn giơ tay lên và hô lớn: “Tôi đã thoái khỏi ĐCSTQ rồi!” Cậu ấy không những tự mình thoái đảng mà còn nhờ tôi giúp vợ và con gái thoái đảng. Tôi đưa cho họ cuốn sách ‘Thiên tứ hồng phúc’ để giúp họ hiểu thêm về Đại Pháp. Trước đây, gia đình cậu ấy nuôi lợn và kiếm được nhiều nhất là 200.000 nhân dân tệ mỗi năm. Đôi khi họ còn bị lỗ. Sau khi cả gia đình thoái khỏi ĐCSTQ và biết Đại Pháp là tốt, trong vòng chưa đầy một năm, họ đã kiếm được hơn một triệu nhân dân tệ. Cậu ấy nhất định muốn mời con trai tôi đi ăn tối.

Khi tôi kể cho mọi người về Đại Pháp, họ hỏi tôi bao nhiêu tuổi. Khi tôi kể cho họ nghe, họ không thể tin rằng tôi đã 75 tuổi. Có lần tôi ngồi cạnh một thanh niên trên xe buýt. Tôi kể cho cậu ấy nghe về cuộc đàn áp và anh ấy hỏi tôi bao nhiêu tuổi. Khi biết tôi đã ngoài 70, cậu ấy ngạc nhiên và nói: “Sao bác bước đi nhanh nhẹn như vậy,” ngụ ý rằng tôi không giống người ngoài 70 chút nào. Cậu ấy đã vui vẻ đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ. Một lần, một viên cảnh sát nắm lấy cánh tay tôi và hỏi: “Sao bà khỏe thế?” Tôi cười và trả lời: “Đó là vì tôi tu luyện Đại Pháp.”

Một buổi sáng, tôi tình cờ gặp một cảnh sát mặc thường phục. Khi tôi hỏi anh ấy làm việc ở đâu, anh ấy nói đùa rằng mình là công nhân. Tôi hỏi anh ấy từng gia nhập ĐCSTQ không. Anh ấy nói có. Tôi liền khuyên anh ấy thoái đảng. Anh ấy hỏi tôi tại sao phải thoái, rồi lấy điện thoại ra và cho tôi xem một bức ảnh anh ấy mặc đồng phục cảnh sát. Tôi vỗ vai anh ấy và nói: “Đừng đàn áp Pháp Luân Đại Pháp.” Anh ấy nói: “Bác hãy rời đi, cháu không muốn bắt giữ bác.”

Năm ngoái, tôi đã giảng chân tướng cho một người phụ nữ. Sau khi đồng ý thoái đảng, cô ấy nắm tay tôi và mời tôi đến nhà dùng bữa. Tôi lịch sự từ chối lời mời của cô ấy. Mùa Hè năm nay, chúng tôi gặp lại nhau, cô ấy nhận ra tôi và bảo tôi đừng đi, cô ấy muốn trò chuyện với tôi và nghe tôi nói về vẻ đẹp của Đại Pháp.

Tôi không bao giờ quên sứ mệnh của mình là một đệ tử Đại Pháp. Có lần các con tôi đưa tôi đi nghỉ ngơi. Tôi không muốn lãng phí thời gian để ngắm cảnh. Tôi đã chuẩn bị biểu ngữ và một chiếc ô có cán dài. Tại điểm du lịch, con rể tôi đã giúp tôi treo tấm biểu ngữ. Cậu ấy nhấc chiếc ô lên và dùng móc ở cán chiếc ô để kéo cành cây xuống, rồi lấy tay giữ lại. Còn tôi buộc tấm biểu ngữ lên cành cây. Khi biểu ngữ được treo trên cao, những du khách nhìn thấy nó đã rất ngạc nhiên.

Sau đó, cảnh sát đã nhìn thấy biểu ngữ. Khi chúng tôi rời đi, xe của chúng tôi đã bị dừng lại để khám xét. Tôi đã cầu xin Sư phụ bảo vệ. Cuối cùng, họ không tìm thấy các tấm biểu ngữ và tài liệu còn lại, chúng tôi đã rời đi an toàn. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã treo thành công các tấm biểu ngữ ở những nơi khác.

Tôi có hai cây cọc tre được buộc lại với nhau. Tôi đã phối hợp với các học viên khác để treo các tấm biểu ngữ lớn lên cây cao vào ban đêm. Năm đó, chúng tôi đã treo nhiều tấm biểu ngữ cỡ lớn. Con gái tôi thỉnh thoảng lái xe đưa tôi đi treo biểu ngữ. Tôi không chỉ treo biểu ngữ ở địa phương mà còn treo ở những nơi khác khi đến thăm bạn bè và người thân.

Trong suốt những năm qua, dù trời mưa hay nắng, không gì có thể ngăn cản tôi phối hợp với các học viên khác để giảng chân tướng hoặc treo biểu ngữ. Có một năm tuyết rơi dày, tôi cùng các học viên đã dũng cảm vượt qua những cơn gió lạnh để treo những tấm biểu ngữ lớn. Chúng tôi ra ngoài lúc 8 giờ tối, đi bộ trong tuyết dày vào mùa đông ở miền Bắc. Chúng tôi đã treo hàng chục tấm biểu ngữ lớn. Chúng tôi không cảm thấy lạnh chút nào, khi về nhà, tôi chạm vào cửa và thấy nóng. Tôi chạm vào tường và cũng thấy nóng. Sau đó, tôi nhận ra rằng cơ thể mình đã bị đông cứng. Tôi nhìn đồng hồ và đã gần nửa đêm. Tôi liền nhanh chóng phát chính niệm.

Nhiều đêm Hè khi chúng tôi ra ngoài treo biểu ngữ, trời đột nhiên đổ mưa. Chúng tôi không về nhà mà vẫn treo hết biểu ngữ. Mưa làm ướt hết người, giày chúng tôi thì đầy nước. Nhưng miễn là chúng tôi có thể trợ giúp Sư phụ chứng thực Pháp, chút cực khổ này có ý nghĩa gì? Những biểu ngữ chúng tôi treo với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Thế giới cần Chân-Thiện-Nhẫn” vẫn được treo trên cây trong một thời gian dài. Không ai tháo chúng xuống. Một tấm biểu ngữ được treo trên chiếc cây cạnh tuyến đường sắt trong suốt hơn 6 tháng. Những người đi ngang qua nơi này đều có thể nhìn thấy từ xa.

Trong hai năm qua, hầu hết các học viên trong khu vực của tôi đều bị theo dõi. Nhưng điều này không ngăn cản tôi ra ngoài giảng chân tướng. Tôi không quan tâm đến những ngày “nhạy cảm về chính trị” và vẫn ra ngoài bất cứ khi nào tôi muốn. Tôi không quan tâm đến việc mình có bị cảnh sát theo dõi hay không, vì Sư phụ đang chăm sóc tôi. Cảnh sát biết tôi ra ngoài vào lúc nào và học Pháp ở đâu. Tuy nhiên, các học viên trong nhóm chúng tôi rất tinh tấn. Nhóm học Pháp của chúng tôi chưa bao giờ bị phá hoại và chúng tôi không bao giờ dừng bước trong việc trợ giúp Sư phụ chứng thực Pháp.

Có lần tôi bị bắt, tôi đã học Pháp trong hai ngày sau khi được trả tự do và lại ra ngoài giảng chân tướng. Một ngày vào mùa Hè năm 2022, tôi đã phối hợp với một học viên khác ra ngoài giảng chân tướng. Tôi đã bị hai viên cảnh sát bắt giữ khi vừa bước ra khỏi nhà. Họ hỏi tôi tại sao tôi vẫn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi kể với họ về việc tôi đã khỏi mọi bệnh tật sau khi bắt đầu tập. Họ yêu cầu tôi chuyển sang tín ngưỡng khác. Tôi nói: “Tôi đã từng đến nhà thờ và đi chùa nhưng không có tác dụng gì. Tôi đã có được một cuộc sống mới sau khi tập Pháp Luân Đại Pháp. Chúng ta không thể làm người vô ơn. Tôi không thể nói bất cứ điều gì xấu về Pháp Luân Đại Pháp”.

Khi họ lấy điện thoại di động cả tôi cũng như danh sách những người thoái đảng, tôi xuất ra một niệm: “Họ phải trả lại danh sách cho tôi, đó là để cứu người”. Tôi cầu xin Sư phụ ban cho tôi trí huệ và không để họ tìm thấy bất kỳ thông tin nào trên điện thoại di động của tôi, tôi cũng đã phát chính niệm. Chỉ trong chưa đầy một tiếng, họ trả lại danh sách và điện thoại cho tôi. Chiều hôm đó, cảnh sát bảo tôi ăn. Tôi nói: “Tôi sẽ ăn khi về nhà.” Tôi xin Sư phụ cho tôi có vẻ ngoài ốm yếu. Sau đó đồn cảnh sát gọi các con tôi đến và bảo chúng đưa tôi về nhà. Sau khi về nhà, tôi đã học Pháp trong 2 ngày, sau đó lại ra ngoài giảng chân tướng.

Mùa Xuân năm ngoái, tôi lại bị bắt. Cảnh sát nói dối tôi và nói rằng những học viên khác đã ký vào các tuyên bố hứa sẽ từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi kiên quyết nói với họ: “Tôi không quan tâm đến những người khác đã viết tuyên bố như thế nào, tôi sẽ không viết gì cả.” Tôi bắt đầu nói với họ chân tướng về cuộc bức hại. Cuối cùng, trưởng đồn cảnh sát nói: “Bà không muốn viết tuyên bố thì hãy về nhà đi. Bà có thể luyện công ở nhà!” Ông ấy bảo hai cảnh sát trẻ đưa tôi về nhà. Khi họ ra khỏi xe, họ muốn đi theo tôi lên lầu. Tôi hét lên: “Các anh ở lại đây!” Sau khi họ rời đi, tôi đã hướng nội. Tôi phát hiện ra rằng tôi có sự oán hận đối với cảnh sát và thiếu lòng từ bi khi giảng chân tướng cho họ. Tôi cũng có tâm tranh đấu. Khi tôi làm tốt, tôi có những chấp trước như khoe khoang, thể hiện, v.v.

Tôi đã tranh thủ thời gian để học Pháp và tiếp tục ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Với sự dẫn dắt và bảo vệ của Sư phụ, không gì có thể ngăn cản tôi theo Sư phụ tiến về phía trước!

Sư phụ đã ban cho gia đình tôi một em bé đáng yêu

Con dâu tôi gặp khó khăn trong việc mang thai do chứng béo phì. Mặc dù cô ấy đã thử các phương pháp điều trị nhưng không có tác dụng. Hai vợ chồng cháu đã kết hôn hơn 10 năm, nhưng vẫn không có con. Con dâu tôi đã tiết kiệm tiền để đi điều trị IVF. Do dịch COVID xuất hiện, kế hoạch của cháu đã bị trì hoãn nhiều lần. Sau khi lệnh phong tỏa được gỡ bỏ, hai vợ chồng cháu trở về từ một thành phố khác. Cháu muốn cầu xin Sư phụ ban cho mình một đứa con. Cháu đã dâng hương và trái cây lên Sư phụ và quỳ lạy một cách cung kính.

Trong vòng chưa đầy 3 tháng sau khi về nhà, cháu đã mang thai. Năm ngoái, con dâu 37 tuổi của tôi đã sinh một bé gái đáng yêu. Cháu rất biết ơn Sư phụ đã đồng ý với ước nguyện của cháu. Mẹ và chị gái của cháu vô cùng vui mừng.

Tôi không cần phải giúp các cháu chăm sóc em bé, vì bà thông gia của tôi đã đề nghị giúp đỡ. Tuy nhiên, là một học viên, tôi nên thể hiện sự quan tâm đến con dâu của mình. Tôi đã đưa cho cháu 10.000 nhân dân tệ, cháu đã rất vui.

Sư phụ đã giúp tôi có được quyết tâm tu luyện! Con vô cùng biết ơn Sư phụ đã tăng cường chính niệm cho con!

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/17/484648.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/18/221707.html

Đăng ngày 27-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share