Báo cáo tóm tắt bởi các phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 26-09-2011] Để tăng cường đàn áp Pháp Luân Công, ĐCSTQ đã ngụy tạo câu chuyện về 1.400 trường hợp tử vong vào tháng Bảy 1999, để vu khống Pháp Luân Công trên toàn quốc qua hệ thống truyền thông do chính phủ kiểm soát. Nó đã lừa mị những người không biết rõ sự thật, gây ra sự hiểu lầm và thù hận đối với Pháp Luân Công. Vậy 1.400 trường hợp tử vong này đến từ đâu?

I. Ngụy tạo

ĐCSTQ tuyên bố rằng một số người chết là đệ tử Pháp Luân Công nhưng thật ra họ không phải là đệ tử Pháp Luân Công. Ví dụ như, Vương Khốc đã từng mang bệnh viêm gan B. Ông ta được chẩn đoán bệnh năm 1984, và chết vào năm 1998 vì bị xơ gan. Rõ ràng là không có gì lạ với trường hợp này; tuy nhiên, chế độ Giang Trạch Dân đã dối trá và xếp ông là một trong số 1,400 người tử vong vì tu luyện Pháp Luân Công. Vợ ông nói rằng “Cái chết của chồng tôi đăng lên báo là để tấn công Pháp Luân Công. Chồng tôi chết là vì bệnh gan, và điều này không liên quan gì tới Pháp Luân Công vì ông ấy chưa bao giờ tu luyện nó.” (Xem bài: Chồng tôi chưa bao giờ tu luyện Pháp Luân Công, nhưng ông được liệt kê là một trong số “1.400 trường hợp”: https://en.minghui.org/html/articles/2001/6/19/11552.html)

Một ví dụ khác là “Một người đàn ông treo cổ trên một cần cẩu”. ĐCSTQ nói rằng ông này tự treo cổ vì tu luyện Pháp Luân Công. Thật ra ông là một nông dân tại một vùng phụ cận thành phố Cát Lâm, và sinh sống bằng nghề sửa xe đạp. Ông ấy không đăng ký giấy tờ cho việc kinh doanh nhỏ lẻ của mình, và dụng cụ hành nghề của ông đã bị ban quản lý chợ tịch thu. Ông không chịu nổi áp lực của cuộc sống, và tự treo cổ mình. Tất cả những người hàng xóm biết rằng ông ấy chưa bao giờ tu luyện Pháp Luân Công. Gia đình ông dự định kiện ban quản lý chợ, nhưng vì muốn mạ lỵ Pháp Luân Công, chính quyền địa phương đồng ý trả tiền bồi thường cho họ nếu họ đồng ý nói rằng ông ta là một đệ tử Pháp Luân Công. Công an cố tình trưng bày những quyển sách Pháp Luân Công và hai chai rượu gần thi hài của ông khi họ chụp những tấm hình làm bằng chứng. Vì họ không biết rằng những đệ tử chân tu Pháp Luân Công không uống rượu, sự giả dối này tự nó sẽ bị vạch trần. (Xem bài: Viên chức tại Kho dầu Bắc Trung Quốc hối lộ để mạ lỵ Pháp Luân Công và bức hại các học viên: https://en.minghui.org/html/articles/2005/1/28/56974.html)

II. Lợi dụng bệnh nhân tâm thần để phỉ báng Pháp Luân Công

1. Mã Kiến Dân

Đài Truyền hình Trung ương Trung quốc (CCTV) dựng nên một câu chuyện rằng “Mã Kiến Dân mổ bụng tìm Pháp Luân.” Mã Kiến Dân và những người trong gia đình ông ta có bệnh sử tâm thần. Trong số “1.400 trường hợp tử vong” ngụy tạo bởi chế độ, “mổ bụng tìm Pháp Luân” là một trong những câu chuyện nhằm kích động lòng thù hận nhất đối với Pháp Luân Công. Mã Kiến Dân là một công nhân tại kho dầu Hoa Bắc thuộc thành phố Nhậm Khâu, tỉnh Hà bắc. Gia đình ông ta, ngay cả ông ta, đều có bệnh sử tâm thần. Ông ta tập luyện đủ loại khí công. Khi Pháp Luân Công phổ truyền đến kho dầu Hoa Bắc, ông ta cũng tập thử Pháp Luân Công, nhưng điều này còn đòi hỏi phải học Pháp và tu luyện tâm nữa. Những người tu luyện Pháp Luân Công phải có một chủ ý thức mạnh, và phải hiểu rõ ràng họ đang làm cái gì. Điều này quá khó đối với những bệnh nhân tâm thần.

Một ngày, Mã Kiến Dân ở nhà một mình. Gia đình ông thấy máu trên nền nhà khi họ về nhà, và thấy ông đã tử vong trong phòng ngủ với bụng bị mổ ra. Gia đình ông báo cáo với công an. Công an địa phương biết rõ ràng rằng ông ta chết một mình ở nhà, và không ai biết tại sao ông ta tự mổ bụng. CCTV đến để làm một bản tin. Một trong số những người con trai của Mã Kiến Dân nhiều lần lặp lại rằng cái chết của ông không liên quan gì tới Pháp Luân Công, và anh từ chối không tham gia vào bản tin. CCTV, tuy nhiên, đã làm ngơ những thực tế và phát hành một câu chuyện bịa đặt “Mổ bụng tìm Pháp Luân.” (Xin xem: ĐCSTQ đã tuyên truyền, vu khống thế nào để bức hại Pháp Luân Công: https://en.minghui.org/html/articles/2005/4/21/59903.html)

2. Phó Di Bân

Ngồi bắt chéo chân trước máy quay phim, Phó Di Bân nói năng rất cao hứng. Lúc này anh ta nói anh ta cảm thấy thương con người dù chỉ bị tiêm bởi một mũi kim, rồi ngay sau đó lại mô tả anh ta đã giết vợ và cha mình giống như mổ một con heo hay cắt rau. Đây rõ ràng là một trường hợp bị bệnh tâm thần, nhưng CCTV nói rằng việc giết người là do tu luyện Pháp Luân Công. Những ai biết Phó Di Bân đều biết rằng anh ta bị điên từ năm 1993, và thường trần truồng chạy ngoài đường. Dối trá về tội ác của người bị bệnh tâm thần này là do tu luyện Pháp Luân Công là một sự bịa đặt hoàn toàn do ĐCSTQ dựng nên và với chủ tâm là để bôi nhọ Pháp Luân Công. (Xin xem: ĐCSTQ đã tuyên truyền, vu khống thế nào để Bức hại Pháp Luân Công: https://en.minghui.org/html/articles/2005/4/21/59903.html)

3. Vương An Thu

Vương An Thu, một công nhân tại xưởng cơ khí Thái Sơn, thành phố Tân Thái, tỉnh Sơn Đông, đã giết cha mẹ ông ta bằng mã tấu cũng do bệnh tâm thần. Toà án Nhân dân thành phố Tân Thái, trong một bản án vào ngày 10 tháng 11, 1999 phát biểu rằng, “Theo sự quan sát của toà án thì phạm nhân này đã bị bệnh tâm thần trước khi lập gia đình và đã cố tình che giấu sự thật này. Sau khi lập gia đình, bệnh tâm thần của phạm nhân tái phát nhiều lần và trong một thời gian rất dài y gặp nhiều khó khăn để chữa trị bệnh của mình. Phạm nhân đã giết cha mẹ bằng mã tấu khi bệnh tâm thần tái phát…” “Vợ của phạm nhân đã dứt khoát xin ly dị, và đã được toà án đồng ý”. ĐCSTQ đã bôi nhọ Pháp Luân Công bằng cách tráo trở nói rằng Vương cố tình giết người là vì tu luyện Pháp Luân Công. (Xin xem: Tại sao Vương An Sơn giết cha mẹ mình? Quyết định của Toà án hoàn toàn trái ngược với bè lũ Giang Trạch Dân cố tình bôi nhọ Pháp Luân Công: https://en.minghui.org/html/articles/2004/4/24/47354.html)

Các bài giảng của Pháp Luân Công nói rõ ràng rằng những bệnh nhân bị bệnh nặng, hay bệnh nhân tâm thần, không thể tu luyện Pháp Luân Công, và giết người, bao gồm tự tử, là tội ác. Ai cũng biết rằng những bệnh nhân tâm thần không bao giờ tỉnh táo khi bệnh xuất phát.

III. Hối lộ, đút lót hoặc miễn giảm chi phí thuốc men, bệnh viện, nhằm vu khống Pháp Luân Công

ĐCSTQ đặt ra chỉ tiêu trên toàn Trung Quốc về “nhiệm vụ chính trị” nhằm vu khống Pháp Luân Công. Một số địa phương đã đút lót bệnh nhân bằng tiền, mục đích kích động họ phỉ báng Pháp Luân Công. Một ví dụ là có một người đàn ông bị tàn tật, ông này bị gù lưng. Ông tên là Trương Hải Thanh, đời sống của ông rất vất vả. Ông ta có một tiệm khắc con dấu tại thành phố Bàn Cẩm và sống tại vùng quê. Một ngày, Trương Hải Thanh đến bệnh viện Hiệp Hòa tại Bắc kinh để chữa bệnh sưng bàn tọa. Vợ của ông kể lại câu chuyện như sau:

Khi hai vợ chồng đến bệnh viện, thì người ta đã xếp hàng khá dài để ghi danh. Trong khi họ chờ đợi, một phóng viên của CCTV đi đến và nói với mọi người đang sắp hàng: “Bất kỳ ai quay phim lên tivi để nói xấu Pháp Luân Công thì sẽ được ghi danh trước và được giảm 50 phần trăm tiền thuốc và khám bệnh.” Vì Trương Hải Thanh rất nóng lòng gặp bác sĩ, ông đã lập lại đúng lời của phóng viên để bôi nhọ Pháp Luân Công, và ông nói rằng tu luyện Pháp Luân Công đã gây cho ông bị gù lưng. Ông được ghi danh gặp bác sĩ trước, nhưng ông không bao giờ được giảm tiền thuốc và tiền khám bệnh như phóng viên đài CCTV hứa. Vợ ông nói rằng CCTV đã nói dối, và những người dân địa phương ai ai cũng biết rằng ông Trương chưa bao giờ tu luyện Pháp Luân Công. (Xin xem: Quan chức bịa đặt tội trạng để chống lại các học viên Pháp Luân Công tại thành phố Bàn Cẩm, tỉnh Liêu Ninh: https://en.minghui.org/html/articles/2002/12/4/29349.html)

Sự thật là, tu luyện Pháp Luân Công sẽ không khiến người ta bị gù lưng; ngược lại, nhiều người với bệnh đau lưng đã được lành bệnh nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Trong bài chia sẻ trên Minh Huệ “Nhờ Pháp Luân Đại Pháp tôi đã trở thành một người khoẻ mạnh, thằng lưng sau khi bị gù 20 năm”, tác giả là một kỹ sư điện, và chỉ sau khi tu luyện Pháp Luân Công trong vòng hai tháng rưỡi, chiếc lưng gù hơn 20 năm của anh được chữa lành, và anh đã đứng thẳng kể từ đó.

Một ví dụ khác được ghi nhận trong bài chia sẻ “Chỉ trong vòng ba ngày, chiếc lưng gù 20 năm của tôi đã thẳng lại”. Bà Ngô Duy Ngọc tại thành phố Liễu Châu, chỉ tu luyện Pháp Luân Công mới ba ngày, mà chiếc lưng gù 90 độ trong hơn 20 năm của bà đã thẳng lại. Bà cũng phơi bày là vào ngày 28 tháng 07 tháng 1999, tại thành phố Liễu Châu, hai phóng viên của chương trình truyền hình Đời sống Công an (Police Life) và hai viên công an đã đến nhà bà và yêu cầu bà bác bỏ sự thật rằng tu luyện Pháp Luân Công đã chữa bệnh gù lưng cho bà. Bà đã từ chối thẳng thừng.

IV. Bị bức hại đến chết cũng bị liệt kê trong “1.400 trường hợp tử vong”      

Bà Hoàng Hân Kim là một cô giáo tại Trường Tiểu học Tây Dương, huyện Võ Uy, tỉnh Cam Túc. Vì bà kiên định tu luyện Pháp Luân Công, công an liên tục sách nhiễu bà, và trường học cũng đuổi việc và không trả lương cho bà. Công an địa phương nhốt bà Hoàng trong bệnh viện tâm thần hơn 20 ngày, nơi đây bà đã chịu nhiều cực hình tra tấn vô nhân đạo. Sau khi về nhà, bà bị đặt vào tình trạng giam lỏng và gia đình được lệnh phải canh giữ bà. Sau hai tuần, gia đình bà nói rằng bà Hoàng đã tử vong vì nhảy lầu. Chồng bà báo cáo với công an, và một đài truyền hình đã đưa tin rằng bà bị bệnh tâm thần vì tu luyện Pháp Luân Công. Thi thể bà không được khám nghiệm trước khi hoả táng. Bà đã bị tiêm những loại thuốc gì khi bị giam trong bệnh viện tâm thần? Lý do chính xác bà nhảy lầu là gì? Những điều này vẫn chưa được điều tra.

V. Không theo đúng tiêu chuẩn của Pháp Luân Công thì không phải là học viên chân chính

ĐCSTQ không cho phép một nhóm thứ ba nào điều tra về 1.400 trường hợp tử vong. ĐCSTQ đóng vai trò là người tố cáo, cũng là quan toà, và cũng là người điều tra/kết tội trong tất cả những trường hợp này. Các đệ tử Pháp Luân Công không có chút cơ hội để nói, và toàn bộ quá trình này cũng đủ chứng minh cho chúng ta thấy là 1.400 trường hợp tử vong này là không đúng sự thật.

Dĩ nhiên, chúng tôi không từ chối là trong số 1.400 trường hợp này, một số người có thể đã có một thời gian tập luyện Pháp Luân Công, nhưng Pháp Luân Công là một pháp môn tu luyện Phật Pháp cao tầng, và không phải là đặc biệt để chữa bệnh. Người tu luyện được yêu cầu phải nâng cao tâm tính theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Để trở thành một người có đạo đức cao là mục đích chính của tu luyện Pháp Luân Công, và trừ dứt bệnh tật chỉ là một phần phụ đi theo với việc tu luyện. Tuy nhiên, Pháp Luân Công không bao giờ dạy rằng con người sẽ không bao giờ chết vì họ tu luyện Pháp Luân Công. Kết quả mầu nhiệm của Pháp Luân Công về chữa bệnh thường thường được thấy, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nâng cao tâm tính của mình trước. Những ai không chiểu theo đúng yêu cầu của Pháp Luân Công, và không làm đúng việc nâng cao tâm tính thì không phải là học viên Pháp Luân Công, và chính vì thế thân thể không được tịnh hóa.

Đối với người thường, sinh, lão, bệnh, tử là quy luật khách quan của cuộc sống. Nếu một bệnh nhân ung thư tử vong trong bệnh viện, chúng ta không thể nói rằng bệnh viện đã giết chết người đó. Cũng vì lý do đó, nếu một bệnh nhân mang bệnh nan y, chúng ta không thể đổ lỗi là Pháp Luân Công đã gây nên cái chết đó.

VI. “1.400 trường hợp” thật ra chứng minh rằng Pháp Luân Công là mầu nhiệm

Tuy nhiên, chúng ta giả sử rằng 1.400 trường hợp là có thật. Nếu tổng cộng người tu luyện Pháp Luân Công là từ 70 triệu đến 100 triệu, như ĐCSTQ đã ước tính vào lúc trước khi có chính sách bức hại, và từ năm 1992 đến 1997, chỉ có 1.400 người tử vong được báo cáo – hay chỉ có 200 người mỗi năm, thì điều đó có nghĩa là ít hơn 0,0001 phần trăm (01 người trong 10.000 người). Theo Thống kê của Trung Quốc vào năm 1996, thì từ năm 1990 đến 1996, tỉ lệ tử vong tại Trung quốc là 0,0066 (66 người trong 10.000 người). Chỉ với con số này có thể chứng minh rằng Pháp Luân Công thật ra có hiệu quả mầu nhiệm về sức khoẻ con người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/26/“1400例”谎言面面观-247177.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/10/128634.html
Đăng ngày 23-2-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share