Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-12-2010] Tôi đã làm nhiều việc trong những năm gần đây, gồm việc phát tài liệu, giúp học viên địa phương thiết lập những điểm sản xuất tư liệu, phối hợp với các học viên gửi thư trong những “ngày nhạy cảm”, và phân phát tài liệu ở các thành phố và làng mạc. Qua những cố gắng của chúng tôi, tình trạng tu luyện của địa phương chúng tôi khá tốt. Những sự việc bức hại hiếm khi xảy ra.

Vì tôi nổi tiếng nhờ những hành động của mình, các học viên đã coi tôi là một người tu luyện tinh tấn, và khi gặp vấn đề họ thường muốn biết ý kiến của tôi. Trong một thời gian tôi đã có tư tưởng muốn chỉ bảo người khác cần phải làm gì, chỉ đạo hướng dẫn người khác, và cảm giác cao hơn người khác. Tuy nhiên khi bản thân tôi gặp mâu thuẫn, tôi lại không muốn nhìn vào bên trong bản thân.

Trên thực tế tôi có tu tốt không? Một sự kiện đã thay đổi quan điểm của tôi

Một hôm, tôi bỗng nhiên có biểu hiện nghiệp bệnh: đau ngực, đau dạ dày, đau lưng, và chảy nước mũi. Nó trở nên tệ hơn. Tôi rất buồn ngủ. Tôi cũng có nhiều gầu ở trên đầu. Tối hôm đó, vài học viên và tôi phải đi phát tài liệu trong một ngôi làng. Trước khi chúng tôi đi, cơn đau dạ dạy của tôi trở nên nặng hơn tới mức tôi không thể đứng thẳng. Tôi nói với Sư Phụ: “Thưa Sư Phụ, con muốn đi cứu chúng sinh bây giờ. Xin Sư Phụ để con tiêu nghiệp sau khi con quay về.” Bỗng nhiên cơn đau dạ dày của tôi dừng lại. Chúng tôi đã phân phát hơn 1000 tờ tài liệu tối hôm đó. Khi chúng tôi quay trở lại, dạ dày của tôi cũng không đau nữa, nhưng nó đau trở lại vào ngày hôm sau. Một số học viên đã giúp tôi phát chính niệm để phủ nhận hoàn toàn bức hại của cựu thế lực, nhưng cũng không giúp được gì nhiều.

Tôi đã học thuộc Pháp của Sư Phụ về việc giải quyết mâu thuẫn xung đột bằng từ bi nhiều lần, nhưng vẫn còn đau. Tôi đã phát chính niệm để tiêu trừ nghiệp lực can nhiễu tôi, nhưng sự đau đớn vẫn không dừng lại.

Tôi không thể ăn hay ngủ ngon, không thể học Pháp với tâm thanh tịnh, cũng không thể luyện công. Tôi đã chịu đựng rất nhiều đau đớn. Một vài học viên nói: “Bạn nên dừng làm công việc Đại Pháp và ở nhà học Pháp cho tốt.” Một số người khác nói: “ Nó quá nguy hiểm cho bạn nếu tiếp tục làm việc. Những vấn đề chưa giải quyết được của bạn cũng có thể dẫn đến nguy hiểm cho chúng ta.

Tôi đã làm sai điều gì? Tôi nhìn vào bên trong và bỗng nhiên nhận ra rằng tôi đã không buông bỏ lòng căm ghét thù hận. Chắc chắn đó là lòng căm ghét thù hận và oán giận mà tôi chưa buông bỏ. Trong vài năm trước, tôi đã chứng kiến và nghe được từ các bạn đồng tu về những cảnh sát xấu xa dã man như thế nào khi họ tra tấn học viên, và điều này đã nảy sinh sự oán giận căm ghét mạnh mẽ. Khi tôi nhìn thấy những người trong đồng phục cảnh sát, tôi ghét họ. Khi tôi nhìn thấy xe cảnh sát, tôi căm ghét chúng. Thậm trí khi tôi nghe từ “cảnh sát” tôi cũng ghét nó. Sự căm ghét đã tạo ra một sinh mệnh mạnh mẽ trong cơ thể tôi, và bây giờ nó đã phát triển lớn hơn đủ để can nhiễu tôi. Bây giờ tôi đã phát hiện ra nó và tôi phải loại bỏ nó hoàn toàn. Học Pháp cho phép tôi thực sự hiểu rằng những người này trên thực tế họ thật đáng thương. Họ chỉ bị điều khiển bởi ma quỷ ở không gian khác. Họ cũng là những sinh mệnh đang bị bức hại. Họ cũng là những người mà chúng ta cần cứu.

Khi tôi tìm thấy chấp trước của tôi và hiểu ra những Pháp lý, những triệu chứng bệnh của tôi lập tức biến mất. Dạ dày của tôi không còn đau nữa, gầu không còn nữa, và tôi đã lấy lại được năng lượng của mình.
Tôi cũng nhận ra những lời dạy của Sư Phụ: “…số lần tế bào phân tách là có giới hạn.” từ Chuyển Pháp Luân. Một tế bào là một sinh mệnh(hay một vũ trụ). Khi một học viên thăng tiến tâm tính, vật chất cao năng lượng liên tục thay thế tế bào xác thịt. Nếu sự thăng tiến tâm tính chậm chạp, tế bào sẽ bị đào thải. Nó có thể thấy được nguy cơ bị đào thải và kết quả cuối cùng là cái chết. Đó là tại sao nó muốn phản ứng lại và đánh lại, điều đó sẽ làm bạn chịu đựng đau đớn. Hơn nữa, thêm vào đó là nghiệp lực từ những tầng thứ khác nhau, nó tạo nên sự can nhiễu nghiệp bệnh to lớn trên bề mặt của thân thể con người. Hướng ngoại lúc này sẽ là một lỗi lầm lớn đối với chúng ta.

Bạn oán trách cựu thế lực về điều này? Bạn phát chính niệm để loại trừ nó? Họ nói: “ Chúng tôi không có bức hại chư vị! Điều này không có quan hệ gì với chúng tôi. Chúng tôi thậm chí không hề động tới chư vị.

Bạn có cố gắng để giải quyết những mâu thuẫn với những sinh mệnh trong thế giới vi quan của bạn không? Những sinh mệnh này nói: “ Tâm tính và cảnh giới của ngài có đủ tốt để cứu chúng tôi không? Hãy nhìn vào mức độ hận thù của ngài xem, tâm của ngài thậm chí còn không tốt bằng chúng tôi. Ngài không đáng tin và chúng tôi không thể đợi tới sau này. Tốt hơn là ngài trả nợ cho chúng tôi bây giờ.

Khi bạn nói với các tế bào trong cơ thể của bạn: “Chúng ta hãy cùng nhau nói ‘Pháp Luân Đại Pháp tốt’ thì chúng ta có thể cùng nhau bước sang vũ trụ mới trong tương lai.” Tất cả những tế bào sẽ nói: “Tất cả chúng tôi đang chết. Nếu ngài không thăng tiến, chúng tôi sẽ sớm bị đào thải. Ngài nói điều này với chúng tôi thì có tác dụng gì?

Hướng ngoại không có lợi ích gì cả. Chỉ khi nhìn vào trong vô điều kiện và loại bỏ sự hận thù căm ghét và tâm tranh đấu để đề cao cảnh giới của bản thân thì chúng ta mới có thể giải quyết tất cả mâu thuẫn. Theo Sư Phụ, mỗi tế bào trong cơ thể chúng ta sẽ được đồng hoá trong Pháp và sẽ được thay thế bởi vật chất cao năng lượng.

Khi tôi nhận ra điều này, tôi không thể cầm được nước mắt. Tôi nói với Sư Phụ trong tâm: “ Sư Phụ, con đã phạm nhiều lỗi lầm. Con đã mất hơn mười năm để nhận ra chúng.

Suốt những năm qua, tôi chỉ tập trung vào công việc Đại Pháp. Tôi đã không thể liên tục tu luyện tâm tính bản thân. Từ này trở đi tôi sẽ chắc chắn tu luyện bản thân kiên định và vững chắc! Làm việc Đại Pháp chỉ tích phước lành. Tu luyện tâm tính bản thân mới là cách để đạt uy đức.

Sau đó tôi có một giấc mơ. Tôi đang lái một chiếc xe hơi và đâm vào một động băng. Khi tôi nổi lên, tôi đã tắm mình bởi tia sáng mặt trời và hoà vào bầu trời trong xanh vô tận. Tôi xem đó như là sự khuyến khích của Sư Phụ cho sự thăng tiến của bản thân mình.

Sư Phụ nói:

Những điều của đệ tử Đại Pháp là vượt xa tu luyện cá nhân, như là việc chúng ta đang chứng thực Pháp giảng rõ sự thật, và cứu độ chúng sinh, và tất cả những thứ này là thực sự đặt căn bản trên sự Viên Mãn cá nhân, cho nên nếu như chư vị không đạt được Viên Mãn cá nhân thì mọi thứ khác không cần hỏi. Chứng thực Pháp không phải là thứ để người thường làm; chỉ có đệ tử Đại Pháp mới xứng đáng làm nó..” (“Giảng Pháp vào tiết Nguyên Tiêu 2003 tại Pháp Hội Miền Tây Mỹ Quốc”)

Cuối cùng tôi đã hiểu rằng trong tu luyện, bất kể bạn là một người tu luyện bình thường hay một điều phối viên, bạn sẽ phải tu luyện tâm tính bản thân một cách kiên định vững chắc. Nếu bạn không thể đáp ứng tiêu chuẩn, bạn sẽ không thể trở về thiên đàng. Theo tôi, cựu thế lực sẽ không giảm mức độ bức hại chỉ bởi vì bạn là một điều phối viên.

Những sinh mệnh ở không gian khác mà có mâu thuẫn với bạn họ sẽ đồng ý hoà giải chỉ khi họ thấy bạn tu luyện tinh tấn – ban cho họ hy vọng được cứu. Nếu bạn không tinh tấn, bất kể bạn cố gắng giải quyết mâu thuẫn thế nào, họ sẽ không đồng ý.

Theo hiểu biết của tôi từ Pháp, những tế bào trong cơ thể chúng ta tuân theo pháp lý sinh, lão, bệnh, tử chỉ có thể đồng hoá với Pháp và được thay thế bởi vật chất cao năng lượng khi chúng ta liên tục đề cao cảnh giới của chúng ta.

Khi chúng ta gặp vấn đề, chúng ta nên nhìn vào trong vô điều kiện và tinh tấn tu luyện bản thân chúng ta. Chỉ khi chúng ta làm điều đó một cách vững chắc kiên định thì mới được gọi là chân tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/12/28/不光要“轰轰烈烈”做事, 也要扎扎实实的修心 -234177.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/1/12/122439.html
Đăng ngày 16-1-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share