Tại Hội Thảo Chia Xẻ Kinh Nghiệm Pháp Luân Đại Pháp Miền Tây Mỹ Quốc 2008 (Los Angeles)

Bài viết của đệ tử từ Colorado

[MINH HUỆ 15-03-2008] Xin chào Sư Phụ tôn kính, chào các bạn đồng tu.

Với quá trình Chính Pháp đang diễn ra rất nhanh, yêu cầu về hợp tác phối hợp trong các đệ tử Đại Pháp ngày càng trở nên cao hơn. Để cứu nhiều chúng sinh hơn nữa, chúng ta không những cần phải buông bỏ những chấp trước người thường của chúng ta mà còn cần học Pháp và tu luyện thật tốt.

Gần đây, tôi thấy rằng những lời phàn nàn trong các học viên là một rào cản lớn đang ngăn trở chúng ta chứng thực Pháp và cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa. Khi chúng ta phàn nàn phê bình, chúng ta chỉ là đang nhìn vào những người khác mà không nhìn vào bản thân. Chúng ta chỉ nhìn thấy những thiếu sót ở người khác mà không nhìn vào những thành tựu của họ; và chúng ta đang không cân nhắc cho người khác. Điều đi kèm theo những lời phàn nàn phê bình thường là sự giận giữ oán trách, không cân bằng, lo lắng, và những cảm tính ích kỷ khác. Đó là một cách để tìm kiếm những lời biện hộ cho chính chúng ta và chê bai miệt thị người khác.

Đây là một ví dụ. Khi chúng tôi bán vé cho Biểu Diến Năm Mới ở Costco, NewYork, tôi được chỉ định tới một địa điểm ở thị trấn trên, với những học viên từ năm vúng khác nhau của hai quốc gia. Người học viên NewYork mà chịu trách nhiệm về địa điểm này có đầu óc tổ chức rất tốt và điểm bán vé này rất sạch sẽ và ngăn lắp. Trong ngày đầu tiên, chúng tôi đã đến muộn vì chúng tôi không quen đường. Họ chỉ đường cho chúng tôi vào ngày thứ hai, nhưng thật không may, chúng tôi lại tới muộn. Người học viên địa phương NewYork đã không vui và phàn nàn với văn phòng chính. Trong nhóm của chúng tôi mọi người đều có ý kiến riêng của mình, những ý kiến này thì khác với những ý kiến của học viên NewYork. Một người học viên trong nhóm đã cởi đồng phục ra mà không hỏi ý kiến những người khác, và cô ấy từ chối mặc nó lại và cô ấy nói rằng đồng phục thì không sạch. Bạn đồng tu NewYork không thể chịu đựng điều đó và đã gọi cho văn phòng chính để phàn nàn. Tôi không liên quan vào mâu thuẫn. Nhưng Sư Phụ đã nói với chúng ta ngay cả khi chúng ta thấy xung đột của những người khác chúng ta cũng nên nhìn vào bên trong. Tôi cảm thấy chúng tôi đã không hợp tác tốt với những đồng tu địa phương, và tôi hoàn toàn đồng ý với người học viên NewYork và thích phương pháp tổ chức, theo quy định và có kế hoạch của cô ấy.

Một lần, khi một khách hàng đến lấy vé mà đã được đặt trước, tôi đã không thể tìm thấy chúng. Tôi lập tức trở nên lo lắng và căng thẳng, và đã thốt lên: “Ai đã lấy những tấm vé đó?” Một người bên cạnh nói: “Có phải là bạn không.” Trong khi đó một người khác nói: “Đừng hốt hoảng. Hãy tìm chỗ khác xem.” Tôi trầm tĩnh lại và tìm kiếm cẩn thận và đã tìm thấy những tấm vé. Sau khi người khách hàng rời đi tôi thực sự hối tiếc vì cách cư xử của mình. Tôi đã không giữ vững tâm tính của mình. Tất cả chúng ta đều đến từ ngàn dặm xa xôi và có cùng một mục đích. Một vài người chỉ có thể ở lại vài ngày. Làm sao chúng ta có thể không hợp tác tốt? Làm sao chúng ta có thể phàn nàn phê bình lẫn nhau?

Trước khi tôi có cơ hội sắp xếp lại tư tưởng của mình, tôi đã được chỉ định đến một điểm bán vé ở New Jersey. Khi tôi tơi nơi tôi cảm thấy rằng nó đã không được tổ chức tốt và mọi người không theo bất kỳ thủ tục nào. Tôi đã nhận ra rằng nếu tôi cứ tiếp tục làm những điều này như cách mà chúng đã được làm như ở điểm bán vé trước, thì tôi thấy rằng hầu hết mọi thứ ở điểm này là sai: từ những cái hộp đựng vé cho đến cái bàn, kể cả khăn trải bàn cũng rơi khỏi bàn mười hai lần một ngày. Do vậy, tôi đã quyết định điều chỉnh suy nghĩ của mình và làm tốt nhất hết khả năng của mình.

Mặc dù tôi đã quyết định làm hết khả năng của mình, nhưng những tư tưởng tiêu cực liên tục nổi lên, như là, những học viên ở điểm bán vé không làm việc như những người ở điểm bán vé trước, và tôi thắc mắc có phải đây là lý do của số lượng vé bán ra thấp ở địa điểm này. Vì trong tâm tôi có suy nghĩ này, bạn đồng tu NewYork đã gọi điện cho tôi vài lần. Cô ấy yêu cầu tôi quay lại NewYork, và đã phàn nàn về một bạn đồng tu Canada lại đến muộn.

Tối hôm đó, một học viên từ New Jersey đã gia nhập nhóm của chúng tôi. Cô ấy vội vàng đến địa điểm bán vé sau công việc, và ngay khi cô ấy đến cô ấy đã tập trung hoàn toàn vào việc bán vé. Cô ấy đã ở lại 2 giớ cho tới khi chúng tôi đóng cửa. Trong suốt 2 giờ đó, tôi có thể cảm nhận được năng lượng từ cô ấy. Nó thật trong sạch và tinh khiết. Cô ấy không nghĩ về bất kể điều gì ngoài việc bán vé. Tôi cảm thấy tự xấu hổ về mình và làm sao tôi lại nghĩ những suy nghĩ tiêu cực về những bạn đồng tu của tôi cơ chứ. Đó là những chấp trước và tư tưởng xấu của tôi chúng đã làm những lời phàn nàn phê bình đó phát sinh trong đầu tôi. Tôi đã không tin tưởng người khác và không có đủ từ bi. Sư Phụ đã nói trong Chuyển Pháp Luân: “Một người đo tâm tính của Phật theo tiêu chuẩn của người thường. Làm sao có thể so sánh được? Làm sao có thể được nều một người đo lường những điều trên cao tầng với tiêu chuẩn của người thường?

Nếu chúng ta nhìn mọi thứ với quan điểm của người không tu luyện, chúng ta sẽ không thể thấy được chân tính của vấn đề. Một nhiệm vụ có thể được hoàn thành bằng nhiều cách khác nhau. Kết quả có thể là như nhau, ngay cả khi các phương pháp và quá trình khác nhau. Khi chúng ta làm việc như một thể, chúng ta không nên cứ khăng khăng vào những phương pháp và thói quen riêng của bản thân chúng ta. Thay vào đó, chúng ta nên từ bi và khoan dung đối với những người khác.

Tôi xin kết thúc với một bài thơ trong Hông Ngâm của Sư Phụ:

“Từ Bi có thể hòa tan trời và đất, mang đến mùa xuân
Chính niệm có thể cứu độ người trên thế giới này”

(“Pháp Chính Càn Khôn”)

Cám ơn Sư Phụ
Cám ơn các bạn đồng tu


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/3/15/174353.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/3/24/95673.html
Đăng ngày 2-5-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share