Bài viết của một tiểu đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm
[MINH HUỆ 06-10-2010] Em đã chân chính trở thành một tiểu đệ tử Pháp Luân Đại Pháp vào mùa hè năm 2008. Khi em mới đắc Pháp, thiên mục của em khai mở ngay lập tức, và em đã rất quyết tâm tu luyện. Được sự khuyến khích của mẹ, em đã viết một bài tâm đắc thể hội với tựa đề “Điều mà một học viên trẻ đã nhìn thấy trong không gian khác” và một bài khác của loạt các bài viết trên Minh Huệ tháng 5 này nhân Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới với tựa đề “Những câu chuyện về các tiểu đệ tử tinh tấn tu luyện” [chỉ có trên Minh Huệ tiếng Hán]. Cả hai đều đã được đăng trên mạng lưới Minh Huệ. Năm ngoái, khi cha em đến thành phố Trường Xuân sống với hai mẹ con em, ông không cho phép mẹ và em tập các bài công pháp. Mẹ em đã vượt qua khảo nghiệm này, và cuối cùng cha em không thể ngăn cản mẹ em tập công được. Nhưng cha em không biết rằng em cũng tu luyện, bởi vì em không muốn ông ấy phát hiện ra và chỉ tập công và học Pháp khi ông đi vắng. Năm ngoái, em đã trở thành một học sinh trung học, và bài tập ở nhà của em tăng lên, vì vậy em ít khi tập công, và em chỉ thỉnh thoảng học Pháp. Vì vậy, em không thể nhìn thấy bất cứ điều gì bằng thiên mục của mình nữa. Mẹ em trở nên lo lắng và cố gắng làm mọi điều để giúp đỡ em. Gần đây em bắt đầu học Pháp và tập công trở lại. Ngay sau khi tắt đèn và chuẩn bị đi ngủ, em gắn tai nghe vào, và tập công theo nhạc từ máy MP3. Tối ngày hôm sau, em lại nhìn thấy được các không gian khác nhau. Em nhìn thấy người mẹ đã sinh ra chủ nguyên thần của em, và bà ấy đang khóc. Bà đã nói chuyện với em, điều đó làm em cảm thấy rất xấu hổ. Em đang viết về kinh nghiệm của mình để khuyến khích các học viên không tinh tấn trở nên tinh tấn hơn và theo kịp.
Đó là vào buổi tối, sau khi em bắt đầu tập công một lần nữa. Vào lúc 10:30, em đã hoàn tất bài tập về nhà. Em tắt đèn và giả vờ đi ngủ. Sau đó, mẹ em nói rằng cả hai chúng em nên ngồi trong tư thế kiết già. Đã được gần một năm kể từ khi em ngưng ngồi thiền, và em gần như không thể ngồi được tư thế đó nữa. Khi em lần đầu tiên học Pháp, ngay lập tức em có thể ngồi kiết già trong 15 phút. Một vài ngày sau đó, em có thể ngồi trong nửa giờ. Một lần em cố gắng ngồi trong 50 phút. Em đã nhanh chóng đề cao sau đó. Tuy nhiên, ngày hôm đó, em chỉ có thể ngồi trong tư thế bán kiết già (ngồi đơn bàn). Em nhanh chóng nhập tĩnh. Em thấy các vật chất màu đen trong cơ thể em đang dần dần biến mất từng lớp một. Trước đây, khi em tập các bài công pháp, em cảm thấy toàn bộ cơ thể của em rất nhẹ, bây giờ thì em cảm thấy nó rất nặng. Trước khi đi ngủ, em nhắc nhở bản thân mình tập các bài công pháp đứng vào buổi sáng. Sau khi em tỉnh dậy, trước khi ra khỏi giường, em cảm thấy cơ thể của em đang bay trong khi tâm trí em không thật tỉnh táo. Em đã bay càng lúc càng cao và cảm thấy rất thoải mái. Em đã bay tới một không gian khác rất rộng lớn đầy hoa sen mà em đã nhìn thấy trước đây. Cũng có các cung điện nữa. Lúc đó em nhìn thấy một nơi mà không gì trong đó nên em muốn rời đi. Ngay sau đó, một bà tiên đi hướng về phía em và chặn em lại. Em nói, “Bà đang làm gì thế?” Bà ấy không muốn để em đi, vì vậy em đã đá bà ấy. Bà ấy không những không khó chịu, mà còn cúi xuống ôm chầm lấy em và sau đó bắt đầu khóc. Bà ấy nói: “Con theo ta, ta muốn cho con nhìn thấy một nơi.” Em nói em không thể đi, vì em không thể ở lại đó lâu hơn, nếu không nhục thân của em sẽ chết ở thế giới con người. Bà ấy trả lời: “Ta sẽ đưa con trở lại trong một thời gian ngắn.”
Bà đã đưa em đến một nơi vắng vẻ với đầy cỏ dại. Em hỏi bà, “Đây là nơi nào vậy?” Nơi này gần như đã chết, thậm chí không có đến một sinh mệnh. Bà ấy cho biết đây là thế giới được tạo ra từ sự tu luyện của em. Bởi vì em đã không làm rõ sự thật cho mọi người để cứu độ họ nên thế giới của em như thế này. Em đã không cứu người, do đó thế giới của em đã không có ai ở trong đó cả. Điều đó làm em cảm thấy thật khủng khiếp. Bà ấy chỉ vào một thứ giống như một màn hình lớn và cảnh này xuất hiện: Một con rồng đen đang bị giải thể. Nó bị vỡ ra thành nhiều mảnh và nhiều miếng nhỏ, và những mảnh nhỏ rơi vào thế giới con người. Bất cứ nơi nào một mảnh rơi xuống, nó mang lại tai họa cho con người ở nơi ấy. Em nhìn thấy một móng chân rồng rơi vào nhà em. Em thấy như thể nó đang nhấn ngược lên đầu em, và không cho phép em học Pháp hay luyện công. Nó cản trở em giống như bức chắn và là nguyên nhân có quá nhiều khổ nạn ở nhà em. Em cũng nhìn thấy điều đó, nên sau khi kết thúc giờ học, em giảng thanh chân tượng với một bạn cùng lớp. Cậu ấy đã đồng ý thoái đội và đoàn. Em nói rằng em sẽ cho cậu ấy một biệt danh, sau đó em sẽ giúp cậu ấy thoái. Ngay sau đó, một bạn học sinh khác chạy đến và nói, “Bạn đang nói về chuyện gì vậy? Pháp Luân Công à? Đừng tin nó!” Nghe vậy, bạn học sinh đầu tiên nói cậu ấy không muốn thoái. Trên đường đi xe buýt về nhà, em đã vô cùng thất vọng. Thời gian này em nhìn thấy rõ ràng các không gian khác, và đây là lý do bạn học sinh thứ hai chạy đến: đuôi con rồng hắc ám là ở trên cậu học sinh đó, nó dùng cậu ấy để can nhiễu em. Có một học sinh thứ ba ở giữa các học sinh mà em đang cố gắng cứu và em. Mặc dù em đứng bên cạnh học sinh thứ ba, nhưng cậu ấy đã không để ý tất cả những gì em đã nói. Vì vậy, nếu em thêm vào “Loại trừ sự gián cách giữa trường không gian của em và cậu ấy” trong khi giảng thanh chân tượng, nó sẽ có tác dụng tốt hơn.
Bà tiên nói, “Những gì con đang nhìn thấy được là tầng thứ tu luyện của con. Con đến từ một tầng thứ rất cao. Bởi vì con đã không tinh tấn tu luyện, nên nó không cho con quay trở về nơi nguyên thủy. Tầng thứ của mẹ con thấp hơn con nhiều. Tuy nhiên, tầng thứ của bà ấy đã vượt xa con.” (Em không chắc liệu bà ấy đã nói đến tầng thứ nguyên thủy của em hay là tầng thứ hiện tại của em) Sau đó bà ấy nói rằng bà sẽ đưa em đến tầng thứ nguyên thủy của em. Bà ấy đã đưa em lên đến một nơi rất cao. Nơi đó, em thấy một cung điện lớn. Nhiều người sống ở đó, nhiều người thân của em, như hai người cô của em, cả hai đều là học viên.
Một người phụ nữ lớn tuổi với chiều cao trung bình xuất hiện. Bà ấy dường như là chủ. Khi bà ấy nhìn thấy em, bà ấy bắt đầu khóc và những giọt nước mắt lăn xuống mặt bà. Bà ấy nói: “Con của ta, mẹ là mẹ của con.” Em nói, “Bà không phải là mẹ của tôi. Bà quá già. Mẹ của tôi trẻ hơn nhiều so với bà.” Bà ấy nói, “Mẹ là người đã sinh ra chủ nguyên thần của con. Mẹ ở đây chờ đợi con đạt viên mãn, sau đó quay trở về nhà. Con đã ngừng tu luyện một thời gian, điều đó đã làm mẹ khóc rất nhiều lần. Tất họ đều là thành viên của gia đình con. Tất cả mọi người cũng đã đạt viên mãn và đã tu đến một tầng rất cao rồi ngoại trừ con. Vì vậy mẹ rất lo lắng rằng con có thể không đạt viên mãn và không thể quay trở về. Con phải cứu người, nếu không thì làm sao con có thể quay về?” Em trả lời, “Con đã giảng thanh chân tượng cho họ nhưng họ đã không tin con.” Bà ấy nói, “Con cần sự giúp đỡ, và mẹ con ở nhân gian có thể giúp con một tay. Thông qua sự giúp đỡ của bà ấy, sau khi con cứu được 5 người, con đường của con sẽ được mở ra. Sau đó con có thể tự làm. Các bạn cùng lớp mà con sẽ gặp sau khi con chuyển sang một lớp tiếng Trung khác, tất cả đều đang chờ đợi được con cứu độ.” Em nói, “Các bạn trong lớp ít tuổi hơn con nhiều. Nếu con tham gia và học tập với họ thì mọi người sẽ cười con.” Người phụ nữ lớn tuổi nói, “Cái lý trong thế gian con người là phản đảo. Chư Thần không bao giờ đánh giá một người với tiêu chuẩn đó. Chư Thần chỉ nhìn vào con đã cứu được bao nhiêu người, điều đó tương đương với bao nhiêu đức mà con đã tích. Chỉ cần con học Pháp và luyện công, trí huệ của con sẽ tăng lên. Và trong đời trước, con đã từng là một đại thi sĩ.” Vào lúc đó, các hình ảnh của tiền kiếp xuất hiện trước mắt em. Bà ấy nói tiếp: “Ở kiếp trước, con đã đầu thai ở Mỹ, và lý do con học tốt tiếng Anh là bởi vì đó là tiếng mẹ đẻ của con trong tiền kiếp. Sau đó, do sự can nhiễu từ tà ác, con đã không thể theo kịp sự tu luyện, bởi vì tà ác muốn ngăn cản con cứu người ở đó. Con phải nhớ điều này: học Pháp luyện công nhiều hơn, và phát chính niệm nhiều hơn để loại trừ tà ác. Điều này sẽ cho phép công năng sẵn có của con xuất ra ngày càng nhiều. Hãy cứu nhiều người hơn nữa. Mặc dù có vẻ như con đang cứu độ họ, nhưng trên thực tế đó là con đang cứu chính bản thân con. Tất cả chúng ta đang đợi con quay trở về.” Người phụ nữ lớn tuổi lại chảy nước mắt một lần nữa. Khi đẩy em ra, bà nói, “Hãy quay trở lại.”
Em tỉnh dậy và rất ngạc nhiên. Em rất lấy làm tiếc vì đã ngừng tu luyện một thời gian. Em cũng đã nhận thức sâu sắc rằng tà ác đang tiêu hủy con người. Em không nên để ý chúng nữa. Em phải tu chính bản thân mình cho tốt, phát chính niệm để loại trừ tà ác trong không gian của chính em và cứu độ nhiều người hơn nữa.
Em lên kế hoạch tu luyện với mẹ em: Chúng em sẽ hình thành một nhóm học Pháp hai người và luyện công ít nhất mỗi lần 20 phút vào mỗi buổi tối, mẹ em sẽ đọc các bài viết hay được đăng trong ngày trên mạng lưới Minh Huệ cho em, miễn là em có thời gian, dù là em đang ở trong lớp, ra ngoài lớp hay đi bộ, em cũng phát chính niệm; em cũng học thuộc hai bài Hồng Ngâm mỗi ngày.
Kỳ tích đã xảy ra trong tuần đầu tiên mà em khôi phục lại việc học Pháp và tập công. Pháp Luân Đại Pháp thực sự thần kỳ! Miễn là một người học Pháp hay luyện công dù chỉ một chút thôi, các phép màu sẽ xảy ra.
Ở đây em sẽ mô tả vắn tắt về hai tình tiết kỳ diệu: Một là em đã sử dụng thời gian sau giờ học để nói chuyện với một bạn cùng lớp rằng “vụ tự thiêu” được nhắc đến trong sách giáo khoa là dàn dựng. Cậu ấy trả lời: “Không, đó là sự thật. Nếu muốn đạt viên mãn, người ta phải đến quảng trường Thiên An Môn để tự thiêu, nếu không sẽ không thể viên mãn.” Cậu ấy không tin em. Một lúc sau, cậu ấy đi nhà vệ sinh. Cậu ấy ngứa tai và bắt đầu gãi cho đến khi nó chảy máu. Một bạn học khác nhờ em lấy cho cậu ấy mấy chiếc khăn giấy để lau sạch máu, sau đó bạn ấy yêu cầu em lấy nhiều khăn giấy hơn nữa. Khi bạn ấy nói rằng bạn mà em vừa nói chuyện bị chảy máu thật, em nói em sẽ giúp bạn ấy. Em chỉ cần sử dụng tay để lau sạch máu, và cậu ấy ngừng chảy máu. Các vết máu bên tai cậu ấy biến mất. Người bạn cùng lớp em nói, “Thực sự là thần kỳ, từ giờ trở đi, chúng mình sẽ nghe bất cứ điều gì bạn nói.” Sau đó, em trở về chỗ ngồi của mình. Sau khi em trở về nhà, em nói với mẹ em về điều đó, và mẹ em nói, “Đó thực sự là một cơ hội tốt để con giảng thanh chân tướng và giúp họ thoái các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tất cả họ có thể thoái. Con cũng có thể nói với họ điều đó, bởi vì một người trong lớp nói những điều tiêu cực về Pháp Luân Công thì cậu ấy bị chảy máu.” Thật tệ, em đã bỏ lỡ cơ hội quý báu này.
Vào một buổi tối, lúc 7:30, khi đang ngồi học, em cảm thấy hơi mệt, vì vậy em gục đầu xuống bàn để chợp mắt và sau đó ngủ thiếp đi. Trong mơ, em thấy một lớp học rất lớn. Ở đó không có ai cả ngoại trừ người nhân viên trường học đang quét nhà. Ông ấy nói với em: “Mọi người đã về hết rồi. Họ đã trở về thiên thượng. Cháu đang làm gì ở đây vậy? Tại sao cháu không nhanh lên?” Em nói, “Cháu không hề nghe ai nói với cháu rằng cháu nên trở về. Cháu sẽ chờ đợi ở đây lâu hơn một chút.” Trong khi chờ đợi thì em tranh thủ nghe nhạc bằng máy MP3. Ông lão nói với em: “Cháu vẫn nghe nhạc pop {ca khúc thịnh hành} đấy à? Cháu đang bị những thứ của người thường làm mê mờ quá rồi. Hãy nhanh lên và về đi, trở về thiên thượng, nếu không sẽ quá muộn đấy.” Ngay sau đó, em thức dậy. Em nghĩ rằng đó là Sư Phụ đã thức tỉnh em. Em nhìn vào đồng hồ của mình và thấy rằng mới chỉ có ba phút đã trôi qua, tuy nhiên, em cảm thấy như thể em đã ngủ trong hơn một giờ đồng hồ. Ngay sau đó, bạn cùng lớp ngồi chung bàn với em nói, “Sao mình cảm thấy buồn ngủ thế nhỉ? Mình ngủ chỉ có ba phút, nhưng cảm giác như hai giờ đã trôi qua.” Em hiểu rằng cảm giác của cậu ấy là kết quả từ giấc mơ của em.
Sở dĩ em viết bài này vì em hy vọng rằng các tiểu đệ tử khác sẽ không ngừng sự tu luyện của mình giống như em đã làm và để lại sự hối tiếc cho chính bản thân. Thiên thượng đang nhìn xem tất cả những gì chúng ta làm và những gì chúng ta nói. Chúng ta phải làm tốt và không để Sư Phu hoặc thân nhân của chúng ta trên thiên thượng thất vọng.
Trên đây chỉ là điều cá nhân em thấy, có gì chưa đúng xin quý đồng tu từ bi chỉ bảo.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/10/6/230609.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/10/16/120650.html
Đăng ngày 28-10-2010; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.