Bài viết của Thanh Phong, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-08-2019] Trong nhiều năm qua, tôi đã từng nghĩ rằng bất hạnh lớn nhất của cuộc đời tôi chính là việc tôi đã kết hôn nhầm người. Nhiều lần, tôi đã nghĩ đến chuyện ly dị nhưng chồng tôi luôn không chấp nhận. Pháp Luân Đại Pháp đã hoá giải toàn bộ những bất bình giữa hai chúng tôi.

Tôi từng nguyền rủa chồng mình

Thầy bói từng nói với tôi: “Hôn nhân của cô sẽ hạnh phúc nếu chồng cô hơn cô ba tuổi”. Vì thế, tôi đã làm theo lời khuyên này để tìm chồng. Một đồng nghiệp của tôi giới thiệu cho tôi một người đàn ông hơn tôi ba tuổi. Tôi nghĩ là dù tôi biết nhà anh ấy nghèo nhưng anh ấy lại vừa đúng hơn tôi ba tuổi nên tôi chấp nhận đến với anh. Tuy nhiên, vào ngày chúng tôi đăng ký kết hôn thì tôi đã rất ngạc nhiên khi nhận ra rằng anh ấy hơn tôi năm tuổi. Tôi tự hỏi tại sao số phận lại trớ trêu như thế. Dù nhìn tôi có vẻ yếu đuối nhưng tôi lại là người có tính cạnh tranh rất cao. Tôi nghĩ: “Chúng tôi còn trẻ. Nếu như chúng tôi cùng làm việc thì cuộc sống của chúng tôi sẽ tốt đẹp”. Lúc đó, chúng tôi chưa có nhà riêng nên ở nhờ nhà bố mẹ tôi.

Mỗi ngày sau khi ăn sáng xong thì chồng tôi diện quần áo đi ra ngoài, trưa lại về nhà ăn cơm và sau đó lại đi ra ngoài, đến tối mới trở về. Tuy nhiên, các khoản tiền để dành của chúng tôi lại giảm dần đi. Sau đó, các chủ nợ lại xuất hiện và yêu cầu chồng tôi trả nợ. Việc này làm bố mẹ tôi không hài lòng. Tôi chưa bao giờ thấy chồng tôi mang bất cứ khoản tiền nào về nhà. Thay vào đó, tôi toàn phải đi trả nợ thay cho anh ấy.

Bố tôi là một người không bao giờ nhờ vả ai, thế mà sau khi thấy chồng tôi không kiếm được tiền thì cũng đành phải đi nhờ các mối quan hệ để xin việc cho chồng tôi. Nhưng chẳng bao lâu thì chồng tôi bỏ công việc đó vì anh ấy nói rằng anh ấy không kiếm được mấy đồng từ công việc đó cả. Thay vào đó, chồng tôi quyết định sẽ đi bán giày. Mỗi khi anh ấy cần tiền để mua giày mới thì tôi phải đưa cho anh dù chưa bao giờ thấy anh mang tiền về nhà. Nói tóm lại, chồng tôi gần như không làm ra tiền.

Sau đó tôi bắt đầu kiếm được tiền và mua một căn nhà. Chúng tôi chuyển ra ở riêng và đưa mẹ chồng và dì chồng về sống cùng chúng tôi. Chồng tôi vẫn không hề thay đổi. Thỉnh thoảng tôi yêu cầu anh đưa tiền cho tôi thì anh ấy nói: “Vì sao anh phải đưa tiền cho em?”

Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi với một người chồng vô ơn này. Anh ấy không hề cảm thấy lo lắng cho gia đình, và cũng không biết nghe lời phê bình. Anh ấy chưa từng có trách nhiệm với gia đình. Tôi đã nghĩ đến việc ly dị rất nhiều lần. Mỗi lần tôi đề cập đến việc đó thì anh ấy nói rằng anh thà chết chứ không chịu ly dị. Vì thế, sự oán giận của tôi đối với anh gắn liền với ý nghĩ anh sẽ tự tử nếu chúng tôi ly dị. Các cuộc cãi vã của chúng tôi không có hồi kết, và thi thoảng tôi chỉ mong anh ấy chết đi cho rồi.

Đại Pháp giải quyết mâu thuẫn giữa chúng tôi

Năm 2005, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã muốn trở thành một người tốt theo các tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Nhưng đối với chồng tôi thì tôi lại không hành xử được như thế. Bởi vì có quá nhiều bất bình giữa chúng tôi, nên tôi không thể nói chuyện một cách có lý trí với anh ấy hoặc tha thứ cho anh ấy.

Khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đã có một giấc mơ rất rõ ràng. Dường như tôi đang ở trong một hoa viên của hoàng cung. Người chủ của khu vườn là người chồng hiện tại của tôi và chúng tôi là một cặp đôi yêu nhau. Nhưng ngoài thành, có rất nhiều người ăn xin. Mọi người đều đang đói và đang chết dần. Trong giấc mơ, tôi thấy thương cho họ. Tôi đã xin chồng tôi mở cửa thành và cứu giúp những người đang chết dần kia. Tôi hứa với anh ấy rằng chỉ cần anh ấy làm theo lời thỉnh nguyện của tôi thì tương lai tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh ấy muốn để đền đáp cho anh ấy. Cuối cùng anh ấy đồng ý mở cửa thành để cứu người nhưng kết quả là dần dần ngân khố của chúng tôi cạn kiệt.

Tôi nghĩ rằng giấc mơ là một điểm hoá của Sư phụ dành cho tôi, để tôi thấy được quan hệ tiền kiếp giữa tôi và chồng mình. Sau giấc mơ đó, dù tôi mơ hồ ý thức được mối quan hệ nhân duyên này với chồng mình nhưng tôi vẫn ghét bỏ chồng tôi vì cái cách mà anh ấy đối xử với tôi. Sau đó, tôi ngừng tu luyện một thời gian. Trong thời gian đó, tôi càng dễ trở nên căm phẫn. Khi ai đó nhắc đến chồng tôi thì sự phẫn nộ của tôi bùng nổ.

Chồng tôi bị đột quỵ vào năm 2014. Ngay khi anh ấy gọi cho tôi, tôi đã vội vã trở về nhà để gọi xe cấp cứu đưa anh đi bệnh viện. Tôi chăm sóc anh ấy thật tốt trong bệnh viện và vài ngày sau thì chồng tôi được xuất viện về nhà. Điều này khiến tôi nhận ra rằng điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi là tu luyện Đại Pháp. Mùa xuân năm 2015, Sư phụ an bài cho một học viên tìm đến tôi. Từ đó, tôi thật sự chân chính học cách thực tu chính bản thân mình.

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được. Còn có một vấn đề nữa, trong lúc mâu thuẫn, thì có động chạm đến vấn đề chuyển hoá nghiệp lực; do đó chúng ta khi đối xử [với trường hợp] cụ thể, cần phải có phong thái cao, chứ không như người thường”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Trong tâm tôi thầm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con sẽ trả món nợ của mình. Nếu không như thế thì làm sao con trở về nhà với Sư phụ được”.

Sau đó, tôi cố gắng vứt bỏ tâm ghét bỏ và oán hận chồng và thật tâm tu luyện bản thân. Chồng tôi không hoàn toàn bình phục sau cơn đột quỵ và anh ấy không thể làm gì với cái chân kéo lê như thế. Tính khí của anh trở nên tồi tệ hơn và anh ấy thường vạch lá tìm sâu đối với tôi. Tôi đã cố gắng hiểu cho tình cảnh của anh. Anh ấy chưa đến tuổi 50 mà đã phải ở hoàn cảnh mà với ai cũng khó chịu đựng nổi. Vì thế, nếu anh ấy trút giận lên tôi thì tôi cứ để mặc như vậy.

Trong cuộc sống hằng ngày, tôi luôn thể hiện sự từ bi của đệ tử Đại Pháp với chồng, tôi chăm sóc cho anh ấy, nhẫn chịu anh ấy và thường đưa tiền tiêu vặt cho anh.

Sư phụ giảng:

“Từ bi năng dung thiện địa xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân”. (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Từ bi có thể hoà tan trời đất thành mùa Xuân

Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian”. (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Tôi muốn tảng băng giữa tôi và chồng tan chảy trong Đại Pháp. Lúc đầu, tôi đã không thể kiểm soát tốt bản thân và tôi không thể không thôi nói lý với anh ấy. Sau này, khi tôi học bài giảng của Sư phụ:

“Tu luyện nhân

Tự trảo quá

Các chủng nhân tâm khứ đích đa

Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc

Đối đích thị tha

Thác đích thị ngã

Tranh thậm ma”. (Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

“Người tu luyện

Tự tìm lỗi

Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều

Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại

Cái đúng là họ

Cái sai là mình

Còn tranh gì nữa”. (Ai thị ai phi, Hồng Ngâm III)

Khi chồng tôi lại tức giận với tôi, tôi tự nhủ rằng đây là lúc để tôi vượt qua quan này và hướng nội tìm chấp trước của bản thân. Những lần khác, nhìn thấy anh ấy trút giận, tôi sẽ cười và nói: “Em đã chăm sóc cho anh mọi thứ từ miếng ăn đến giấc ngủ. Em không biết vì sao anh vẫn đối xử với em như thế?“

Có những đêm, sau khi học Pháp nhóm với các đồng tu thì tôi đi phát các tài liệu giảng chân tướng. Tôi về nhà rất muộn và điều đầu tiên mà chồng tôi làm là nguyền rủa tôi và Sư phụ. Giữa đêm khuya, anh ấy sẽ bật âm lượng điện thoại và TV thật to để tôi không ngủ được. Tôi đã phát chính niệm để tiêu trừ các nhân tố tà ác phía sau anh ấy. Để không làm ảnh hưởng đến các hộ dân khác trong chung cư, nhiều lần tôi đã cố can ngăn anh mà không được, nên tôi buộc phải ra ngoài ngủ ở phòng kho tầng dưới hoặc ngủ ở công viên, đồng thời cũng là để anh ấy không gây thêm nghiệp và mắc tội với Đại Pháp.

Tôi hỏi chồng tôi vì sao anh lại hành xử như thế. Anh ấy có vẻ bối rối và nói rằng bản thân anh cũng không biết tại sao lúc đó anh lại hành xử như thế. Tôi đã cố gắng nói cho anh biết lý do: “Các ý niệm xấu của anh phù hợp với những sinh mệnh xấu vì thế chúng có thể khống chế anh; nhưng thực ra những niệm đầu đó không phải là niệm đầu của anh. Vì trường năng lượng của anh không tốt nên chúng mới dám kiểm soát anh. Giống như khi thân thể một người quá yếu nhược thì ma quỷ sẽ dám nhập vào, và đến làm chủ thân thể của người đó. Anh phải đề cao trường năng lượng tích cực của mình, làm một người chân chính và biết nghĩ cho người khác. Như thế thì những thứ xấu sẽ không thể chạm đến anh và làm chủ anh được”. Sau đó, tôi khuyên anh đọc Cửu Bình. Anh đã đọc và thoái Đảng cùng các tổ chức liên đới của nó.

Một ngày nọ, chồng tôi nói anh ấy rất tự hào về tôi: “Từ giờ em có thể đi ra ngoài vào ban đêm và anh sẽ không ngăn cản em nữa”. Vào cuối tuần, mỗi khi tôi ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp thì anh đều hỏi: “Hôm nay em ra ngoài cứu người à?” Chồng tôi không còn ngăn trở tôi nữa. Sau khi về nhà, tôi thường kể cho anh nghe về những người đã hiểu chân tướng và anh ấy vui vẻ khi biết điều đó.

Vì thế, những nỗi bất bình trong hơn 20 năm qua giữa chúng tôi cuối cùng cũng đã được hoá giải. Ở nhà, tôi luôn nhớ rằng tôi là một học viên. Tôi quan tâm đến mọi mặt trong cuộc sống của anh ấy. Chồng tôi ngày càng hiền hòa hơn. Một lần, anh thậm chí còn nói với tôi: “Em được bao nhiêu đức từ anh rồi nhỉ?” Tôi đã rất ngạc nhiên. Làm sao anh biết được điều đấy? Có phải Sư phụ đã mượn lời của chồng tôi để giúp tôi hoá giải những căm phẫn giữa chúng tôi hay không?

Tôi nhận thấy rằng những lúc tôi không giữ vững tâm tính thì anh ấy lại trở nên bối rối và hoài nghi về những gì anh ấy đã biết. Điều này nhắc nhở tôi phải liên tục đề cao trong tu luyện để chồng tôi có thể giữ được chính niệm trong trường năng lượng của tôi. Tôi cũng nhận ra chồng tôi giống như tấm gương phản chiếu tình trạng tu luyện của tôi. Ví dụ khi anh lười biếng không luyện tập cơ thể thì tôi nghĩ rằng đó là do tâm an dật của tôi nổi lên.

Tôi rất biết ơn Sư phụ và Đại Pháp đã giúp tôi giải quyết những mâu thuẫn giữa vợ chồng chúng tôi. Nếu như tôi không tu luyện và không có được hồng ân của Sư phụ và Đại Pháp ban cho thì vợ chồng tôi sẽ trở thành kẻ thù của nhau. Sư phụ đã an bài mọi việc để chồng tôi giúp tôi đề cao tâm tính và để tôi cứu anh ấy, chuyển dữ hóa lành. Con xin cảm tạ Sư tôn! Con sẽ tu luyện thật tốt, nỗ lực cứu người, trả hết nợ và trở về nhà cùng với Sư phụ.


Bản dịch tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/17/178929.html

Bản dịch tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/25/372476.html

Đăng ngày 15-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share