Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở hải ngoại
[MINH HUỆ 10-7-2018] Tôi tham gia vào nhóm biên tập Minh Huệ vào năm 2004. Thời gian đó, tôi vẫn đang tham gia một số hạng mục khác, ví dụ làm điều phối viên của địa phương. Tôi tham gia các hạng mục khác nhau cho tới năm 2010. Thời điểm đó, tôi quyết định chỉ tập trung vào hạng mục Minh Huệ.
Tôi biết rằng làm việc trong hạng mục Minh Huệ là đang hoàn thành thệ nguyện của tôi, nhưng tất cả các loại mâu thuẫn và khảo nghiệm tâm tính xuất hiện khi tôi thông báo với các học viên địa phương rằng tôi sẽ không làm điều phối viên nữa. Một vài học viên đã bày tỏ mong muốn tôi ở lại, và tôi đã nhận ra rằng tôi chưa tu luyện vững chắc khi tôi phải đối mặt với những việc không mong muốn khi không làm điều phối nữa.
Sư phụ giảng:
“Đó là bởi vì một chút căn cơ bản thân mình mang theo khởi tác dụng nên chư vị mới có thể đạt đến trạng thấy ấy; đề cao hơn nữa, thì tiêu chuẩn kia cũng cần đề cao lên.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Trong tám năm qua, tôi đã vấp ngã và vượt qua nhiều khảo nghiệm tâm tính khác nhau. Giống như Sư phụ đã giảng:
“Tuy vậy đó đã là tiêu chuẩn viên mãn tối hậu của người tu luyện chưa? Hãy còn quá xa mới tu lên đó được! Chư vị cần liên tục đề cao bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ đã điểm hóa cho tôi khi tôi làm biên tập chuyên mục chia sẻ kinh nghiệm tu luyện
Bởi vì chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, những truy cầu vào danh, lợi và tình trở thành những chấp trước căn bản. Tôi nghĩ rằng tôi đã nuôi dưỡng những chấp trước này từ lâu, và chỉ nhận ra những biểu hiện của chúng sau khi từ bỏ không làm điều phối viên ở địa phương nữa. Tôi tìm lại chính mình khi ở trong một hoàn cảnh tu luyện khác – tôi không còn thường xuyên liên hệ hoặc chia sẻ với các học viên ở địa phương; tôi không còn là trung tâm của sự chú ý. Tôi biết rằng mình cần phải từ bỏ một số thói quen đã dưỡng thành khi còn là điều phối viên. Tôi còn nhớ một thành viên khác trong hạng mục Minh Huệ đã nói với tôi rằng: “Bạn phải là người ít được chú ý nhất.” Thật không dễ dàng khi mới bắt đầu bởi vì tôi luôn cảm thấy cần phải nói ra ý kiến của bản thân ở mọi lĩnh vực.
Tôi nhận ra “cái tôi” rất lớn của mình, các tâm hiển thị và tranh đấu, chấp trước vào tình, và tâm ích kỷ chứng thực bản thân. May mắn thay, Sư phụ luôn an bài những bài chia sẻ kinh nghiệm phù hợp để tôi biên soạn. Những bài chia sẻ đó đã giúp tôi có được những thể ngộ sâu sắc hơn về các nguyên lý của Pháp và tôi có thể tống khứ chấp trước của bản thân. Từ sâu thẳm trong tâm tôi, tôi có thể cảm nhận được, thời thời khắc khắc Sư phụ luôn ở bên tôi. Những bài chia sẻ được giao đều liên quan đến việc tu luyện cá nhân và chứng thực Pháp của tôi.
Tôi cùng một biên tập viên khác chọn bài và hàng ngày phân chia những bài viết đó để biên tập. Tôi đã có những trải nghiệm kỳ diệu khi làm công việc này. Những bài chia sẻ được phân công cho tôi từ một biên tập viên khác thường bao hàm cả những vấn đề tu luyện mà tôi phải vượt qua vào thời điểm đó. Tôi thường cảm thấy thể ngộ của tôi về Pháp cũng được cải thiện cùng với tác giả khi tôi đọc và biên tập các bài viết đó. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài kỹ lưỡng khi để tôi biên tập những bài chia sẻ có liên quan. Khi tới lượt tôi phân công các bài viết, tôi đặt sang một bên những ý thích cá nhân và chỉ phân bổ bài giữa tôi và các biên tập viên khác khi cần thiết. Nhưng một lần nữa, những bài chia sẻ được phân công cho tôi luôn có liên quan tới việc tu luyện của tôi. Tôi biết rằng Sư phụ, chứ không phải tôi hay các biên tập viên khác, là người đã an bài để tôi chỉnh sửa với những bài chia sẻ đó.
Tập trung vào hạng mục Minh Huệ
Ban đầu, khi tôi quyết định dừng các hạng mục khác và tập trung vào hạng mục Minh Huệ, tôi đã không chắc liệu quyết định đó có đúng hay không? Liệu tôi có đang đi trên con đường mà Sư phụ an bài hay không?
Khi tôi còn đang cân nhắc quyết định của mình, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trong một giấc mơ, ở đó tôi đang luyện các bài công pháp cùng với các học viên ở địa phương. Ngay khi chúng tôi hoàn thành, mọi người dời đi rất nhanh. Tôi thấy một số học viên đang tiến thẳng về phía một con đường cao tốc, và tôi vội chộp ba lô của mình để theo kịp họ. Nhưng ngay khi tôi ra đến đường cao tốc, họ đột nhiên biến mất. Tôi nhìn quanh thấy một cây cầu treo nhỏ hẹp có lan can cao và chỉ cho phép một người đi qua. Một người đang bước đi vững chắc trên chiếc cầu đó bằng cách bám chặt vào lan can. Tôi ngộ ra rằng đó là con đường tu luyện của tôi. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi con đường tu luyện của mình. Sư phụ đã có những an bài cho tôi. Tôi nhận ra rằng tôi không thể tu theo một ai đó và rằng đi trên con đường do Sư phụ an bài mới là an toàn nhất.
Sư phụ đã cho tôi hiểu được tầm quan trọng của hạng mục Minh Huệ, rằng phần lớn đệ tử Đại Pháp đang ở Trung Quốc và họ vẫn đang bị bức hại, chúng ta đang gánh trên vai trách nhiệm lớn lao, đòi hỏi cống hiến toàn bộ thời gian và sức lực. Bất kể làm được bao nhiêu, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy những gì tôi làm là chưa đủ.
Dần dần, tôi đã thôi tự hỏi về quyết định của mình. Tôi xác định tư tưởng sẽ tập trung vào công việc của Minh Huệ, ngay cả khi tôi vẫn còn khảo nghiệm phải vượt qua và các chấp trước cần tống khứ.
Đặc biệt, năm nay tôi đã thấy được một thực tế rằng chỉ khi giữ tâm bất động, chúng ta mới có thể tập trung vào hạng mục Minh Huệ. Sự trưởng thành của website Minh Huệ cũng là sự trưởng thành của các thành viên trong hạng mục chúng tôi. Làm sao chúng ta có thể phân tâm nhìn ra bên ngoài Minh Huệ được? Con đường tu luyện của tôi có liên hệ chặt chẽ với sự thành công của hạng mục Minh Huệ. Chỉ khi hết lòng làm việc thì tôi mới có thể hoàn thành sứ mệnh và thệ ước từ thời tiền sử của mình.
Sự giác ngộ này đã giúp tôi vượt qua một giai đoạn khó khăn trong quá trình tu luyện của mình. Bây giờ, tôi cảm thấy bản thân mình như được nâng lên một tầng thứ cao hơn trong tu luyện. Đúng như Sư phụ giảng:
“Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Niềm vui của tôi khi làm các công việc biên tập khác nhau
Hàng năm, Minh Huệ gửi lời kêu gọi viết bài cho Pháp hội Trung Quốc và các tác phẩm chào mừng ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới. Đây là dịp rất quan trọng đối với các học viên trên toàn thế giới. Đây cũng là mùa thu hoạch và thời gian bận rộn nhất của các biên tập viên Minh Huệ.
Mỗi đợt kêu gọi gửi bài chia sẻ thường có khoảng 100 bài. Những bài chia sẻ về thể ngộ tu luyện có độ ngắn dài khác nhau và phản ánh trạng thái tu luyện của người viết, trải nghiệm tu luyện khác nhau, và phương thức đối mặt với các vấn đề trong tu luyện cũng khác nhau. Khi đọc bài chia sẻ của các học viên, tôi cảm giác như đang đi dạo và gặp gỡ tất cả các kiểu người. Một số bài viết dựa trên lý trí, có tư duy logic và rõ ràng, trong khi một số bài rất chân thành và cảm động. Ngay khi một số bài cần chỉnh sửa, thì một phần của nó cũng đủ tốt cho việc chứng thực Pháp. Chúng tôi cũng nhận được nhiều bài viết ngắn, tuy đơn giản trong cách diễn đạt nhưng nội dung thực sự gây xúc động. Là biên tập viên, tôi cảm thấy chúng tôi đang chứng thực Pháp bằng cách trợ giúp người viết và theo đó, cũng thu được lợi ích từ những bài chia sẻ đó.
Cuối cùng, khi chúng tôi lựa chọn được những bài viết hay để đăng lên Minh Huệ, đó thực sự là một niềm vui lớn. Xét duyệt và lựa chọn các bài chia sẻ là trách nhiệm của chúng tôi, và cũng là thước đo đánh giá tình trạng tu luyện của chúng tôi. Khi tôi đọc và biên soạn các bài viết tốt, tôi cảm thấy vui cho tác giả, vì họ đã tu luyện rất tốt. Thỉnh thoảng, khi tôi có thể ngộ không rõ ràng về các Pháp lý, tôi có khuynh hướng bỏ đi những chi tiết chưa thích hợp và vì thế tôi đã không làm tròn trách nhiệm của một biên tập viên.
Nhân kỉ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm nay, chúng tôi đã gửi lời kêu gọi gửi bài viết/tác phẩm từ các học viên Đại Pháp trên toàn thế giới nói chung, và các học viên phương Tây nói riêng. Vì vậy, chúng tôi đã nhận được một lượng lớn các bài viết. Khi xét duyệt và biên soạn các bài chia sẻ từ các học viên phương Tây, tôi đã thực sự xúc động. Những chia sẻ của họ không hề bị ảnh hưởng bởi văn hóa Đảng. Dù dài hay ngắn, các bài viết đều nói về việc Đại Pháp đã chạm tới trái tim họ ra sao và cho phép họ bước vào hành trình tìm lại tự kỷ chân chính của mình. Chia sẻ của các học viên đã cho tôi thấy sự không thuần khiết trong tôi, và đó là biểu hiện của văn hóa Đảng. Tôi nhận ra rằng tôi gặp khó khăn trong việc thể hiện sự trung thực của bản thân và có khuynh hướng cường điệu hóa nhiều sự việc. Tôi cũng có khuynh hướng nói dối, ôm giữ hận thù hoặc tranh đấu cho những gì tôi cho là đúng. Năm nay là năm đầu tiên chúng tôi gửi lời kêu gọi đặc biệt nhắm đến các học viên phương Tây. Tôi thật sự trân quý cơ hội này và đọc từng bài viết cẩn thận để thấy rõ được con đường tu luyện của từng tác giả.
Hàng năm, chúng tôi đều đăng tải lời chúc mừng Sư phụ nhân dịp lễ, Tết và lời chúc mừng sinh nhật Sư phụ. Tôi rất cảm động trước lòng cảm ân vô hạn của các Đệ tử Đại Pháp, cùng gia đình và bạn bè của họ được bày tỏ trong thiệp chúc mừng. Tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn vì có cơ hội được đọc những lời chúc mừng đó. Bất cứ khi nào tôi xem xong một lời chúc, điều đó cũng giống như tôi đang chúc mừng Sư phụ cùng với người chúc vậy. Với mười nghìn lời chúc, tôi cảm thấy như tôi đã chúc mừng Sư phụ tới mười nghìn lần. Tôi thường cảm thấy tâm mình được tịnh hóa trong khi làm việc đó. Có một năm, tôi cố gắng phát chính niệm mỗi khi bắt đầu biên soạn lại những lời chúc mừng. Mặc dù khối lượng công việc khổng lồ, nhưng tôi vẫn không cảm thấy quá nhiều. Khi điều phối viên hạng mục hỏi chúng tôi có mệt không, tôi đều nói không sao bởi vì chúng tôi đang chúc mừng Sư phụ suốt cả ngày dài. Tôi thật sự hạnh phúc khi làm điều đó!
Trừ bỏ các quan niệm người thường khi làm công việc biên tập
Tôi thường kiểm tra các bài viết đã đăng do tôi biên soạn để xem người đăng bài có chỉnh sửa gì trong các bài viết đó không. Trước đây, tôi thường không để tâm khi người đăng bài chỉ ra lỗi sai của tôi. Nhưng năm nay, tôi đã phải đối mặt với nhiều lời chỉ trích.
Năm nay, hai lần liền, các bài chia sẻ thể ngộ tu luyện do tôi biên soạn ban đầu được đăng lên nhưng sau đó lại bị gỡ khỏi website [Minh Huệ]. Phản ứng đầu tiên của tôi là tìm những lời bào chữa cho bản thân và đổ lỗi cho đồng tu đăng bài đã xóa những bài viết đó.
Nhưng sau đó, tôi đã tự gửi cho mình năm email để tự nhắc nhở bản thân rằng người đăng bài đã đúng khi xóa những bài viết đó, bởi vì những bài viết đó có những suy nghĩ tiêu cực và chúng có thể gây ảnh hưởng không tốt tới người đọc. Tôi cũng tự nhắc nhở mình nên làm thế nào để đối đãi với các ý kiến khác nhau.
Tôi đã chép lại nội dung của một lá thư như sau:
A. Đối với các ý kiến trái chiều, trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tới hoặc luôn chối bỏ chúng, nhưng bây giờ tôi bắt đầu suy nghĩ rằng tại sao người khác lại không có cùng quan điểm với tôi. Đó đều là hảo sự, bởi vì trong tu luyện, chúng ta phải chiểu theo Pháp, mà không phải những thứ khác. Có nhiều bài viết mới cần biên soạn, và tôi có thể gặp lại những vấn đề tương tự khi người khác không đồng quan điểm với tôi về chất lượng của bài viết đó.
Trước đây, tôi đã cố gắng làm theo các biên tập viên khác khi gỡ bỏ bài viết nào đó đã đăng. Tôi đã do dự khi đến lượt tôi biên tập lại những bài viết đó. Tôi không biết liệu tôi có nên gỡ bỏ những bài viết đó đi không. Tôi nhận thấy tôi sợ bị chỉ trích khi có quyết định sai và sợ phải đối mặt với những bất đồng. Tôi đã cố gắng để phù hợp với tiêu chuẩn của các biên tập viên khác. Tôi nhận ra rằng tôi đang chiếu theo người khác trong tu luyện của mình. Là một biên tập viên, tôi phải có ý kiến của riêng mình dựa trên Pháp.
B.Tôi nên tiếp thu các ý kiến khác nhau mà không nuôi dưỡng những suy nghĩ tiêu cực. Tôi nên chia sẻ ý kiến của mình với người khác theo chiều hướng tích cực và có thể buông bỏ cái tôi bản thân.
C. Gần đây, tôi hành xử như một thiếu niên nổi loạn khi phải đối mặt với những ý kiến trái chiều. Tôi biết mình cần phải buông bỏ cái tôi. Chỉ khi tôi chia sẻ ý tưởng với người khác mà không mang theo tự ngã thì trí huệ mới có thể triển hiện ra.
Tôi vẫn thấy khó chịu khi tiếp nhận những lời chỉ trích. Tôi cần phải trừ bỏ đi tâm chấp trước này, đây cũng chính là buông bỏ “tự ngã”.
Sư phụ giảng:
“Tôi chính là muốn chư vị tu thành viên mãn chính Pháp, chính ngộ, tiên tha hậu ngã. Như vậy là buông bỏ tự tư, là có thể buông bỏ “tự ngã”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia)
Không lâu sau khi tôi viết những lá thư đó, một điều phối viên đã gọi tôi tới và giảng giải cách thiết lập các thư mục để cô ấy có thể quản lý công việc biên tập dễ dàng hơn. Ngay lập tức, tôi đã nghĩ cách làm thế nào để nó thuận tiện hơn cho tôi. Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi đã không đặt người điều phối lên trước bản thân mình và tôi chỉ đang nghĩ cho bản thân mình.
Cùng ngày, tôi làm việc với một đồng tu ở một bộ phận khác về các vấn đề trong xuất bản. Đồng tu này có nhiệm vụ gửi email cập nhật tình hình cho mọi người. Anh ấy đã không muốn làm điều đó, vì vậy, tôi đã chủ động gửi email cho mọi người. Sau đó, người phụ trách bộ phận của tôi đã nói rằng tôi không nên làm việc đó.
Tôi đã không nói gì, nhưng cảm thấy thực sự chán nản. Sau này, tôi chợt nhận ra đó là một khảo nghiệm để tôi buông bỏ vị tư. Tôi nhớ lại động cơ thúc đẩy tôi gửi email đó. Tôi hiểu rằng tôi làm việc đó thuần túy chỉ vì lợi ích của những người khác. Nếu đúng như vậy, tôi nên tiếp nhận sự trách cứ của người phụ trách một cách nhẹ nhàng. Tôi cũng hiểu rằng ai đúng, ai sai không quan trọng. Miễn là tôi đặt người khác lên trước bản thân và đối xử với họ bằng sự từ bi, hòa ái. Có như vậy, mọi thứ sẽ tốt hơn.
Trên đây là những trải nghiệm tu luyện của tôi khi tham gia hạng mục Minh Huệ. Xin chỉ ra những điều chưa phù hợp.
(Bài chia sẻ đọc tại Pháp hội Minh Huệ được chọn đăng, có tóm lược)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/10/370787.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/11/171083.html
Đăng ngày: 24-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.