Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở hải ngoại

[MINH HUỆ 12-7-2018]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Chào các đồng tu!

Tôi là một học viên mới, đắc Pháp năm 2013. Vừa mới bắt đầu tu luyện, tôi đã tham gia dịch bài cho trang Minh Huệ tiếng Tây Ban Nha. Với tôi mà nói, đây là sự an bài tuyệt vời nhất giúp tôi đề cao trong tu luyện. Minh Huệ Net luôn khởi tác dụng trong mỗi bước đi trên con đường tu luyện của tôi, thêm vào đó còn giúp tôi học Pháp, đề cao tâm tính, hướng nội tìm, liễu giải sự thật cuộc bức hại, tạo cơ sở tốt để tôi phối hợp với các hạng mục giảng chân tướng Đại Pháp khác.

Không lời nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi vì đã được công tác trong hạng mục thần thánh này. Tôi vẫn còn cả một chặng đường dài để đề cao và thành thục trong tu luyện, nhưng tại đây tôi muốn chia sẻ thể hội của mình trong mấy năm công tác cho hạng mục Minh Huệ Tây Ban Nha, học được cách phối hợp với đồng tu và trải nghiệm về đồng hóa với Pháp trong quá trình làm hạng mục.

Bắt đầu tham gia hạng mục

Năm 2013, [hạng mục] có rất nhiều việc phải làm. Ban đầu, tôi dịch bài, bởi tôi là giáo viên tiếng Anh và tôi rất hạnh phúc khi được sử dụng kiến thức mình có cho công tác Đại Pháp.

Ban đầu, mỗi tuần tôi dịch một bài. Về sau tôi dịch bài thường hằng, bởi tôi nhận thấy rằng có rất nhiều bài viết không có trên trang Minh Huệ tiếng Tây Ban Nha, và do đó, các học viên sẽ không thể thụ ích từ chúng.

Về phương diện cá nhân mà nói, quá trình phiên dịch cũng là quá trình tiến nhập vào nội trong không gian của các đồng tu của chúng ta ở Trung Quốc, và mọi trải nghiệm trong quá trình tôi đọc và dịch luôn khắc sâu trong tâm tôi. Tôi cũng vô cùng cảm động khi dịch mục tin tức về cuộc bức hại và thể hội tu luyện bởi sự thuần khiết của các đồng tu ở Trung Quốc. Tôi cảm thấy tâm của các đồng tu sung mãn Chân-Thiện-Nhẫn.

Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Minh Huệ Net mười năm” Sư phụ giảng:

“từ khi bức hại bắt đầu trở đi; cũng kịp thời phản ánh tình huống chân thực của trạng thái tu luyện của đệ tử Đại Pháp; đồng thời cũng khởi tác dụng liên thông giữa các học viên với nhau. Dẫu là ở Trung Quốc cũng vậy, ở bên ngoài Trung Quốc cũng vậy, vô luận là ở địa phương nào, các học viên đều có thể tiến hành giao lưu thông qua Minh Huệ Net;”

Vào lúc đó, tôi không hiểu rõ được trách nhiệm chứng thực Pháp của các đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp, nhưng tôi biết rằng hết thảy năng lực của tôi là do Đại Pháp cấp và tôi muốn cố gắng hết sức để cống hiến cho hạng mục này. Đó là khoảng thời gian vô cùng hân hoan, tôi giống như một miếng bọt biển không ngừng học tập và học Pháp. Vì tôi đã đắc được Đại Pháp của vũ trụ và tôi không cần cũng không muốn thêm gì khác nữa.

Cơ hội đề cao tâm tính và loại bỏ chấp trước

Không lâu sau, chúng tôi nhận được thông báo rằng chúng tôi sẽ chuyển đổi trang bìa theo giao diện mới giống với Minh Huệ tiếng Anh. Với chúng tôi mà nói thì đây là một thay đổi lớn, và cũng là một thách thức lớn, vì nó đồng nghĩa với việc mỗi ngày chúng tôi cần phải làm việc vất vả hơn. Tôi bắt đầu lo lắng vì không biết khi nào và làm cách nào để hoàn thành được việc này. Làm sao chúng tôi có thể làm được việc này với nhân lực hiện có?

Việc thay đổi này là rất trọng yếu, bởi lẽ có nhiều người nói tiếng Tây Ban Nha, không chỉ ở Tây Ban Nha mà còn ở Châu Mỹ La Tinh và còn có cả một cộng đồng người nói tiếng Tây Ban Nha to lớn ở Mỹ quốc. Trên thực tế, tiếng Tây Ban Nha là tiếng mẹ đẻ của hơn 582 triệu người trên khắp địa cầu, chỉ đứng thứ hai sau tiếng Quan Thoại. Cải thiện trang web tiếng Tây Ban Nha sẽ rất hữu ích cho nhiều người thường và học viên, nâng cao hơn nữa hiệu quả của việc giảng chân tướng và cứu chúng sinh.

Sư phụ giảng:

“Minh Huệ đa ngữ đối với các dân tộc quả thực rất trọng yếu; các chính phủ, cũng như các tổ chức nhân quyền, phản bức hại, v.v. họ đều xem.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Minh Huệ Net mười năm)

Có quá nhiều thứ cần phải đề cao và học tập. Chúng tôi cần phải nghiêm túc yêu cầu bản thân hơn nữa. Chúng tôi không thể chỉ tham gia làm hạng mục Minh Huệ chỉ vì điều đó đối với việc tu luyện của bản thân là có chỗ tốt, mà chúng tôi cần phải báo đáp Đại Pháp và hạng mục này một cách nghiêm túc và ổn định. Đồng thời, chúng tôi cũng phải phối hợp tốt hơn, cải thiện quy trình làm việc và giao tiếp. Chúng tôi cần tìm thêm học viên vào làm hạng mục và tạo ra một chỉnh thể vững chắc để uy lực của Đại Pháp triển hiện xuất lai.

Khi tôi ngộ ra điều đó, cũng là lúc điều phối viên của chúng tôi đang trải qua một khảo nghiệm khó khăn và anh ấy cũng đối mặt với rất nhiều áp lực, và anh ấy nói muốn rời khỏi hạng mục. Khi chúng tôi chia sẻ về những thách thức mới này, tôi không biết vì sao, nhưng tôi nghĩ anh ấy đã đề nghị tôi giúp anh ấy trong công tác điều phối để tôi có thể vừa giúp để thực hiện những thay đổi này và vừa giúp thúc đẩy nhóm chúng tôi.

Đối với tôi mà nói thì đây là một thay đổi to lớn. Tôi vốn chỉ phiên dịch, lúc này đột nhiên tôi phải giúp điều phối cả một nhóm. Theo thời gian, tôi hiểu rằng đôi khi chúng ta được yêu cầu làm những việc mà chúng ta không nghĩ tới, chưa từng làm qua hoặc những thứ mà chúng ta thiếu kiến thức hay kỹ năng về nó, thì chính là đang tạo cơ hội cho chúng ta tu luyện và loại bỏ chấp trước.

Vai trò mới được giao này đồng nghĩa với trách nhiệm của tôi lớn hơn trước. Nhiều lần tôi thấy sợ mắc sai lầm và sợ thiếu trí huệ mà làm hỏng việc. Vì là một học viên mới, tôi cũng sợ người khác nghĩ này nghĩ nọ, sợ rằng người khác sẽ phán xét tôi, nhất là tôi biết tôi không có khả năng đạt đến tầng thứ đó. Đây chính là một chủng loại tâm chấp trước vào danh, sợ mất thể diện và mắc sai lầm, tôi cần phải tu bỏ những tâm này. Từ một tầng thâm sâu hơn mà xét, tôi phải tin vào Đại Pháp bởi thực chất những việc mà tôi làm là do Sư phụ và Đại Pháp giúp đỡ mà thành.

Một số đồng tu đã làm hạng mục một thời gian lâu ban đầu không muốn những thay đổi này. Nhưng những người khác đồng tình rằng chúng tôi cần phải có trách nhiệm hơn và yêu cầu bản thân nghiêm khắc hơn.

Mỗi khi tôi kiến nghị gì đó, người điều phối dường như có vẻ khó chịu, bởi vậy tôi không muốn nói chuyện hay chia sẻ quan điểm của mình. Tôi cảm thấy anh ấy giận tôi và rằng tôi không hoàn thành tốt công việc của mình. Chúng tôi có tính cách và ý kiến khác nhau như vậy, nhưng chúng tôi lại phải phối hợp với nhau! Đôi lúc sau khi giải quyết xong việc hoặc lên toàn bộ kế hoạch xong xuôi tôi mới nói với anh ấy vì tôi sợ anh ấy sẽ không đồng tình với ý kiến của tôi. Cứ khi nào chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi lại cảm thấy anh ấy quá khắt khe với tôi, và tâm sợ hãi này chính là phản ánh ra tính cách yếu đuối của tôi.

Tôi cũng cảm thấy anh ấy không muốn mời thêm học viên vào làm hạng mục, thay đổi hay cải thiện quá trình làm việc để cải thiện trang báo. Tôi luôn cảm thấy anh ấy lúc nào cũng phàn nàn, anh ấy muốn cải thiện mọi thứ nhưng lại không muốn thay đổi gì cả.

Chúng tôi đã có đôi lần tranh luận và chia sẻ với nhau, ban đầu tôi có tâm oán trách và bất bình, tôi phản ứng như thể tôi có thể làm việc này việc kia tốt hơn. Tuy nhiên, tôi biết rằng tôi cần phải hướng nội tìm, tống khứ chấp trước và nhân tâm, thì mới có thể đề cao tâm tính và làm tốt hạng mục.

Trong khi hướng nội, tôi nhận ra rằng ý kiến và đề xuất của tôi không xuất phát từ thiện tâm, mà là tràn đầy oán hận, chỉ trích và tranh đấu. Tôi không cảm nhận được những khó nạn mà anh ấy đang phải vượt qua mà luôn phàn nàn rằng anh ấy là người tâm địa hẹp hòi. Kỳ thực tôi mới là người có tâm nhỏ nhen và ích kỷ.

Khi mâu thuẫn đến, nhận thức của tôi từ việc dựa trên quan niệm của người thường đã chuyển biến và xem bản thân là người tu luyện mà hướng nội tìm, từ Pháp mà nhìn nhận vấn đề. Tôi không phải lúc nào cũng vượt qua được khảo nghiệm, và tôi biết rằng nhận thức của bản thân tôi còn rất hữu hạn.

Sư phụ giảng:

“toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Và:

“[Nếu] chư vị không tu luyện tâm tính của mình, chuẩn mực đạo đức của chư vị không đề cao lên trên, tư tưởng xấu và vật chất xấu không bị quẳng đi, [thì] chúng chẳng cho phép chư vị thăng hoa lên trên;” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Mất một thời gian, nhưng tôi đã nhận ra bản thân thiếu linh hoạt, thiếu kiến thức, có tâm phê bình, chấp trước vào tự ngã, tâm tranh đấu. Từ đó trở đi, bất cứ khi nào phát sinh vấn đề, tranh luận, hay phải làm gì đó, thì đầu tiên là tôi hướng nội tìm và cố gắng loại bỏ mọi thứ dựa trên Pháp. Tôi muốn loại bỏ hết thảy mọi chấp trước đó bởi lẽ tôi biết rằng chúng từ tâm tật đố mà sinh ra, và đó không phải chủng tâm thái mà người tu luyện cần có.

Bất cứ khi nào tôi có thể nhìn ra thiếu sót của mình và tống khứ hết thảy mọi niệm đầu bất hảo và tâm chấp trước đó, tôi liền cảm thấy Sư phụ đang giúp tôi đồng hóa với Đại Pháp và sự tình cũng được viên dung. Các học viên lâu năm trong hạng mục, người điều phối, luôn nhắc nhở tôi học Pháp, có trách nhiệm trong tu luyện và chiểu theo Pháp của Sư phụ mà hướng nội vô điều kiện.

Nhiều tình huống thì giả tướng cũng có thể là một cơ hội. Nếu tôi cố bám vào chấp trước, ý kiến và quan niệm của bản thân, không hướng nội tìm, thì kết quả sẽ không giống nhau. Tuy nhiên, khi tôi hướng nội tìm và loại bỏ chấp trước này, thì chúng tôi liền có thể phối hợp tốt: người điều phối của tôi có thể thay đổi quan điểm, chấp nhận ý kiến của tôi, và bắt đầu cùng tôi làm một số việc để cải tiến Minh Huệ Tây Ban Nha. Thậm chí anh ấy còn nói anh ấy rất tin tưởng tôi, và bắt đầu khích lệ tôi làm việc này việc nọ và đôn đốc các học viên trong nhóm làm một số sự việc.

Sư phụ giảng:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009 trong Giảng Pháp tại các nơi IX)

Sau đó vài năm, tôi học Pháp và có một vài nhận thức mới và cố gắng loại bỏ một tầng chấp trước cùng các quan niệm người thường khác. Tôi nhận ra rằng người điều phối đã làm việc trong hạng mục gần như từ đầu. Lúc này các đồng tu tham gia phiên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Tây Ban Nha có trình độ hữu hạn. Đại bộ phận là sử dụng phần mềm hỗ trợ dịch và nỗ lực để các học viên khác có thể đọc các bài viết về cuộc bức hại và giao lưu thể hội tu luyện, để họ có thể theo kịp tiến trình chính Pháp và thụ ích qua chia sẻ thể hội của các đồng tu ở Trung Quốc Đại lục. Sau nhiều năm, hầu hết các học viên này dần rời hạng mục này để sang làm các hạng mục khác, nhưng người điều phối của tôi không đi, anh ấy vẫn kiên trì và tận lực làm hạng mục trong ngần ấy năm. Nhận ra điểm này tôi vô cùng cảm động.

Lúc này, một tầng chướng ngại ở sâu trong tâm tôi đã được loại bỏ, và tôi có thể thực sự trân quý người điều phối đã vì hạng mục mà làm nhiều việc, và tôi cũng hiểu rõ về trách nhiệm của bản thân [trong hạng mục].

Khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, Sư phụ với từ bi hồng đại đã để tôi tham gia hạng mục này. Với hai chúng tôi, tính cách khác nhau, nhưng có chấp trước tương tự, thì đây là một an bài rất tốt, vì đây là cơ hội rất quý báu để chúng tôi tu khứ chấp trước và đề cao. Tôi cũng tự tin hơn vào bản thân. Trong thời gian đó tôi cố gắng đề cao tâm tính, tiếp thụ chỉ trích, và luôn nghĩ cho người khác, gia cường chủ ý thức của bản thân, và cũng tự tin hơn. Cứ như vậy tôi đã thành thục từng chút từng chút một.

Phối hợp chỉnh thể

Quá trình làm hạng mục luôn căng thẳng. Sau mỗi lần tôi đề cao lên một phương diện, phải tiến lên phía trước, thì thách thức mới liền xuất hiện.

Khi chúng tôi đặt tâm vào việc đề cao và xây dựng chỉnh thể, uy lực của Đại Pháp liền triển hiện xuất lai và những chuyện vốn trước đây cho là không tưởng giờ có thể biến thành hiện thực.

Sư phụ giảng:

”thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Chúng tôi cùng nhau học Pháp và chia sẻ trực tuyến với các thành viên của hạng mục Minh Huệ Tây Ban Nha ở khắp nơi trên thế giới. Ban đầu, chúng tôi nghĩ rằng mọi người kết nối với nhau tại cùng một thời điểm mỗi tuần một lần là điều không thể vì các múi giờ khác nhau, nhưng chúng tôi đã thử. Cuối cùng, chúng tôi bắt đầu học Pháp cùng nhau mỗi tuần một lần. Sau đó chúng tôi thông qua trò chuyện để tăng cường giao lưu, kết nối và giúp nhau đề cao. Chúng tôi đều đồng tình rằng cần phải nâng cao chất lượng cũng như số lượng bài dịch.

Do đó, nhóm chúng tôi bắt đầu tăng lên. Các học viên ở các quốc gia khác nhau cùng tham gia, chúng tôi có thể đề cao trình độ dịch thuật, khối lượng, chất lượng, và chúng tôi cũng ổn định hơn. Ban đầu chúng tôi chỉ có một người chịu trách nhiệm sửa và hiệu đính bài, nhưng sau này có hai đồng tu tham gia vào hạng mục. Chúng tôi tổ chức đào tạo để mọi người có thể làm việc hiệu quả hơn. Hiện tại, chúng tôi học Pháp và chia sẻ mỗi tuần một lần và cố gắng giữ tâm thái nghiêm túc và bình ổn trong quá trình công tác.

Trong năm 2013, một tuần chúng tôi chỉ hai lần đăng bài mới, mỗi lần ước chừng 12 bài; hiện tại, mỗi ngày chúng tôi đều có bài mới, khoảng là 10 bài mỗi ngày, ngoài ra, mỗi tuần chúng tôi còn có một bản tin và chương trình phát thanh. Chúng tôi vẫn có rất nhiều thứ cần phải đề cao, nhưng dù sao đây cũng là một cải biến to lớn. Đây chính là uy lực của Đại Pháp!

Ở đây không phải tôi liệt kê thành tích, mà là kết quả của quá trình tu luyện và phối hợp của chúng tôi. Đạt được hết thảy những điều này là bởi chúng tôi đã cố gắng đề cao tâm, khi chúng tôi hình thành chỉnh thể thì có thể kiến lập uy đức của Đại Pháp.

Mỗi thành viên chúng tôi đều đặt tâm vào hạng mục và mỗi người đều tích cực hỗ trợ lẫn nhau trong công tác. Chúng tôi cố gắng giúp đỡ và bổ túc cho nhau nếu cần và trân quý cơ hội được học Pháp và giao lưu cùng nhau. Chúng tôi luôn nghĩ cho người khác, hiểu rõ về nhau, và cùng nhau đề cao để làm mọi việc tốt hơn.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp làm một chỉnh thể trong chứng thực Pháp mà hợp tác nhất trí thì Pháp lực rất to lớn.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Chúng ta chỉ có thể đề cao nhanh hơn và ổn định hơn khi là một phần của hạng mục Đại Pháp, như Sư phụ yêu cầu:

“[Đệ tử nào] không tham dự hạng mục, mỗi từng đệ tử Đại Pháp đều cần đi làm, gắng sức giành thời gian để làm các việc cứu người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Học được cách phối hợp khi làm một hạng mục Đại Pháp mà nói là rất trọng yếu, và cũng là biện pháp tốt nhất để chúng tôi tìm ra khuyết điểm, phóng hạ chấp trước, tống khứ tự tư và đồng hóa với Pháp. Nếu chúng tôi phối hợp với nhau, mọi việc chúng tôi làm đều sẽ đạt được kết quả như mong đợi. Trong quá trình phối hợp này tôi ngộ ra rằng dù cho tôi không đưa ra được ý tưởng hay tri thức tốt nhất về việc nào đó, nhưng chỉ cần tôi phóng hạ tự ngã, quan niệm của bản thân, và phối hợp vô điều kiện, chúng tôi sẽ hình thành chỉnh thể học viên, và uy lực của Đại Pháp sẽ triển hiện xuất lai.

Chúng ta biết rằng con đường chúng ta đi không bao giờ luôn thông thuận, bởi lẽ bất cứ khi nào chúng ta đề cao được một phương diện nào đó, thì lại có một thách thức mới xuất hiện để chúng ta tiếp tục đề cao.

Ước chừng một năm rưỡi về trước, người điều phối đã sắp xếp đợt đào tạo về chương trình phát thanh Minh Huệ. Tôi không chắc rằng liệu chúng tôi có thể cáng đáng được hạng mục radio hay không. Tôi không có kiến thức chuyên môn về lĩnh vực này.

Một vài thành viên chia sẻ suy nghĩ của họ về đề xuất mới này. Có đồng tu nói rằng không cần thiết phải thu âm chia sẻ tâm đắc thể hội của học viên bởi lẽ tốt nhất là chúng ta nên nghe bài giảng Pháp của Sư phụ. Có đồng tu khác lại nói rằng giọng ghi âm sẽ mang theo chấp trước của bản thân người ấy. Một học viên khác nói rằng anh ấy không muốn đưa ra ý kiến của mình. Nói tóm lại thì vì mỗi cá nhân đều rất bận rộn, nên đối với việc làm cách nào triển khai được vẫn còn rất nhiều nghi vấn. Tôi xem việc này như một quan cần phải vượt qua.

Ban đầu, tôi nghĩ rằng nếu là việc yêu cầu phải làm thì tôi phải hoàn thành, bất kể là tôi biết hay không biết nguyên nhân, chúng tôi phải tin tưởng vào đồng tu và đi làm nó. Sau đó tôi phải nghĩ cách tìm người làm và cách triển khai.

Tâm tôi rối bời, với tôi đây như một câu đố. Hình ảnh đã được chọn; vấn đề bây giờ chỉ cần tìm các mảnh ghép đặt vào vị trí phù hợp. Vậy nên nếu chúng ta được yêu cầu là gì đó, thì [chắc hẳn] là đã được chuẩn bị tươm tất hết rồi. Điều duy nhất chúng ta cần phải làm là tìm những người hữu duyên có kiến thức và khả năng về việc này thì mọi việc sẽ được triển khai.

Từ góc độ này mà nói, Sư phụ giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, và nhóm Radio Minh Huệ nhanh chóng được thành lập. Hiện tại bài ghi âm chúng tôi phát sóng mỗi tuần đều được tuyển chọn từ các bài chia sẻ về tu luyện của Pháp hội Trung Quốc. Sản phẩm thường có chất lượng rất cao và nhận được nhiều phản hồi tích cực từ các đồng tu ở khắp các địa khu.

Các thành viên trong nhóm cũng có hoài nghi cho đến khi nhận được phản hồi tích cực và vui mừng vì hạng mục có tiến triển như vậy. Một học viên thậm chí còn nói rằng nghe chương trình phát thanh này giúp cô ngộ ra tầm quan trọng của việc ghi âm các trải nghiệm của học viên Trung Quốc. Cô nói rằng cô hiểu rằng trải nghiệm tu luyện của các học viên, con đường mà họ đã đi qua và nỗ lực giảng chân tướng ở Trung Quốc sẽ biến thành một sử thi của toàn nhân loại. Nghe những lời này, tôi vô cùng cảm động và tán đồng quan điểm này.

Sư phụ giảng:

“nhưng là Minh Huệ Net mà giảng, Ông cũng là một kênh thông tấn, tuy báo cáo trực tiếp trạng thái tu luyện của đệ tử Đại Pháp, nhưng đã là kênh thông tin mà giảng, tôi nghĩ rằng có thể là hãy lưu cấp cho hậu nhân. Dù chư vị không lưu lại cho họ, người tương lai đều sẽ rất quý tiếc cái tên “Minh Huệ Net”;” (Giảng Pháp tại Pháp hội Minh Huệ Net mười năm, trong Giảng Pháp tại các nơi X)

Hướng nội tìm để làm hạng mục tốt hơn

Nói chung, tôi phải thừa nhận rằng tôi đã có nhiều thứ làm không tốt trong quá trình tu luyện. Tôi không phải luôn tinh tấn, và cần phải nỗ lực nhiều hơn trong tu luyện cá nhân. Gần đây, tôi phát hiện bản thân tôi có tâm làm việc. Nhưng công tác không phải là tu luyện. Tôi nhận ra rằng khi công tác của bản thân vô cùng bận rộn thì chính là lúc tâm an dật bị che đậy. Tôi cũng phát hiện ra rằng tôi đã không đủ tinh tấn và thiếu quyết tâm trong việc luyện công.

Mỗi lần tôi buông lơi, chủ ý thức của tôi trở nên yếu và không thanh tỉnh. Tôi bị cuốn vào những quan niệm phụ diện, cảm giác tiêu trầm và cô độc phủ trùm lên tôi. Tôi biết đây là an bài của cựu thế lực, và tôi không muốn nó một chút nào. Bởi vậy, tôi quyết tâm phải nỗ lực hơn nữa, triệt để phủ định hết thảy những an bài này, vì tôi chỉ thừa nhận an bài của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“làm người chiểu theo yêu cầu của Pháp, làm một người tu luyện, đó mới là đệ tử Đại Pháp; ‘luyện’ là phụ trợ của tu luyện, hai cái này thiếu một là không được.” (Lời chúc gửi Pháp hội Argentina [2016])

Tôi muốn cố gắng hết sức để đề cao, thành thục trong tu luyện và hoàn thành sứ mệnh. Tham gia hạng mục Minh Huệ Net là một con đường thù thắng và là cơ hội vô cùng tuyệt vời để tôi đề cao tâm tính và trở thành một lạp tử của Pháp. Mỗi khi quay đầu nhìn lại, tôi đều cảm tạ Sư phụ đã cấp cho tôi cơ hội tuyệt vời này và tôi cũng rất trân quý cơ hội được làm việc trong hạng mục thần thánh này: Một miền tịnh thổ thực sự.

Cảm tạ Sư tôn! Cảm tạ các vị đồng tu!

Xin hãy chỉ ra cho tôi chỗ thiếu sót.

(Bài chia sẻ đọc tại Pháp hội Minh Huệ được chọn đăng, có tóm lược)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/12/370790.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/13/171100.html

Đăng ngày 19-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share