Bài viết của một đệ tử ở huyện Quan

[MINH HUỆ 19-5-2012] Sư phụ đã hai lần đến huyện Quan, tỉnh Sơn Đông để truyền dạy Pháp Luân Đại Pháp. Với một cái huơ tay, Ngài đã chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi và nhiều người khác, và ban cho họ một cuộc sống mới. Từ lúc đó, tôi đã có một ước nguyện: Tôi muốn nói cho mọi người trên thế giới về điều kỳ diệu mà mẹ tôi đã trải nghiệm. Thay mặt cho mẹ và mọi người trong gia đình, tôi muốn bày tỏ lòng cảm kích vô hạn đối với Sư phụ. Tất cả các học viên ở huyện Quan đều trân quý và chân thành cảm ơn Sư phụ vì sự cứu độ từ bi của Ngài.

Sư phụ đến thăm huyện Quan ba lần vào tháng 11 năm 1992, tháng 05 năm 1993, và mùa đông năm 1996. Thật khó để có thể thống kê có bao nhiêu học viên đã đến tham dự bài giảng Pháp và bao nhiêu điều kỳ diệu đã xảy ra. Tôi chỉ có thể lấy câu chuyện của mẹ tôi làm ví dụ.

Mẹ tôi đã gần 90 tuổi. Từ năm 30 tuổi, bà đã bị viêm gan B và bệnh vẩy nến. Bà đã đến các bệnh viện lớn trong huyện Quan, Liêu Thành, Tế Nam, sử dụng cả Trung Y, Tây Y và uống nhiều thuốc, nhưng không có kết quả tích cực, bệnh tình cũng ngày càng nặng hơn. Đến mùa xuân năm 1993, mẹ tôi đã không thể ăn, cũng không thể ngủ. Bà bị xơ gan và bị tràn dịch bụng. Bà đã cầm tay tôi, khóc và bảo tôi tìm cách giúp bà.

Tôi cảm thấy rất khổ sở và lo lắng khi nhìn thấy bụng bà bị phình to. Lựa chọn duy nhất của bà lúc đó là cấy gan, nhưng cho dù có làm như vậy cũng không đảm bảo tính mạng của bà dược cứu. Tôi nhớ mình từng được nghe rằng Sư phụ Lý đã chữa một bệnh nan y cho một người ở Cục Giao thông huyện Quan. Tên của anh ấy là Trương Tú Anh. Tôi nghĩ có lẽ Sư phụ Lý có thể cứu được mẹ tôi. Tôi nhanh chóng nói với mẹ mình về ý tưởng đó. Bà rất hoài nghi nhưng cũng đồng ý thử. Đang lo lắng không biết làm thế nào để gặp được Sư phụ, bởi vì Sư phụ giảng Pháp trên toàn quốc, thì tôi nghe được tin Sư phụ sẽ sớm tới huyện Quan. Tôi nói cho mẹ tin này và bà rất phấn khởi.

Một buổi sáng ngày 12 tháng 05 năm 1993, nhân dịp có việc ở thành phố Lâm Thanh, Sư phụ đến huyện Quan và tới nhà một học viên . Quá nhiều học viên muốn gặp Sư phụ và không có cách nào mà nhà học viên đó có thể chứa quá nhiều người. Vì vậy, Sư phụ quyết định đi đến hội trường của Nhà máy rượu huyện Quan vào buổi chiều hôm đó để giảng Pháp.

Lúc 11 giờ sáng, Sư phụ tới khách sạn Quan Châu để ăn trưa với nguyên Phó Chủ tịch huyện, ông Tề Ngọc Phân và Chủ tịch Hiệp hội khí công của huyện, ông Vương.

Hội trường của nhà máy rượu huyện Quan. Trong thời gian ở huyện Quan, Sư phụ đã hai lần giảng Pháp ở đây.

Rất nhiều học viên đến hội trường từ sớm và đợi Sư phụ đến. Trong đó có ông Sử Vĩnh Triều, Bí thư huyện ủy huyện Quan, và nhiều quan chức lãnh đạo khác. Trời mưa, vì vậy nhiều học viên đến muộn. Sư phụ ngồi ở phía Đông Nam của hội trường và đợi họ. Trong lúc đợi, Sư phụ nói chuyện với các học viên khác và trả lời câu hỏi của họ. Mẹ tôi ngồi khá gần Sư phụ.

Khi bước lên và bắt đầu giảng, Sư phụ nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt. Sư phụ yêu cầu mọi người yên lặng và nói: “Chúng ta lại gặp nhau ở đây.” Sau đó, Ngài nói rằng chúng tôi hoàn toàn khác so với lần trước Ngài gặp chúng tôi, hoàn toàn đã chiểu theo yêu cầu tâm tính để làm các việc, và trông mọi người đều hồng hào khỏe mạnh.. Sư phụ đã khẳng định thành quả tu luyện của chúng tôi. Sau đó, Sư phụ nói về Hội Sức khỏe Đông phương 1992 mà Sư phụ được mời tham dự. Buổi sáng đầu tiên, Sư phụ đã giúp một người phụ nữ gỡ bỏ một khối u ở tử cung có kích thước bằng một quả bóng bàn. Ngay lập tức, cái bụng phình to của bà ấy co lại và quần của bà ấy trở nên quá rộng. Gia đình của bà ấy rất phấn chấn và kể cho ban tổ chức về điều kỳ diệu đó. Các nhân viên của Hội chợ đã quảng bá câu chuyện và công khai trao thưởng cho Pháp Luân Đại Pháp. Vào buổi chiều, một người bị ung thư phổi đến chỗ Sư phụ và ông ấy đã được chữa ngay tại đó. Kết quả cho thấy: “Không còn tế bào ung thư nào được tìm thấy nữa.” Mọi người đều sửng sốt. Những điều kỳ diệu xảy ra hàng ngày với những người đến gặp Sư phụ trong buổi Hội chợ. Cuối cùng, tin tức lan truyền, một đám đông đã đứng quanh quầy của Pháp Luân Công. Vì có biểu hiện xuất chúng, Pháp Luân Công đã nhận được giải thưởng Minh tinh công phái và được tặng bằng chứng nhận. Vì lần này Hội chợ là một sự kiện quốc gia với quy mô rộng lớn, phóng viên từ các đài truyền hình và đài phát thanh lớn, cũng như những báo chí ở Bắc Kinh đều có mặt. Hãng tin Tân Hoa đã phát tin rộng rãi trên toàn quốc và cả ở hải ngoại. Thông qua những bài báo này, Pháp Luân Công đã được giới thiệu tại Hồng Kông và các quốc gia khác. Một vài tờ báo thậm chí còn đăng ảnh của Sư phụ. Pháp Luân Công bắt đầu trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới.

Sau đó, Sư phụ thuyết giảng trong hơn một tiếng và trả lời một vài câu hỏi của các học viên. Cuối cùng, Sư phụ chữa bệnh cho mọi người. Ngài đứng trên bục và cầm một chiếc micro ở tay trái. Sư phụ bảo mọi người nhắm mắt và nghĩ về những bệnh tật mà họ muốn được chữa. Nếu người đó không có bệnh, họ có thể nghĩ về bệnh của những người thân. Sau đó Sư phụ yêu cầu mọi người đứng một cách thoải mái. Ngài huơ tay như thể chộp thứ gì đó và hỏi mọi người:“Đã khỏi chưa?” Một vài người nói có và một vài người nói chưa. Sư phụ nói: “Tôi sẽ gỡ bỏ một bệnh khác nữa cho mọi người. Những người có ngộ tính tốt hôm nay rất may mắn, bởi vì không phải gặp ai tôi cũng chữa bệnh.” Sư phụ vẫy tay lần nữa và bệnh của nhiều người đã khỏi ngay lập tức.

Mẹ tôi làm theo hướng dẫn của Sư phụ: hai chân đứng rộng bằng vai, thả lỏng với hai đầu gối hơi chùng, nhắm mắt và bà bắt đầu nghĩ về bệnh gan của mình. Sư phụ nói: “Thả lỏng, thả lỏng nào,” mẹ tôi cảm thấy một luồng khí lạnh thoát ra từ gan và chạy xuống đất qua chân phải của bà. Sau đó, mẹ tôi quay lại và những triệu chứng tồi tệ bà có trước đó đã biến mất, và bà cảm thấy cực kỳ thoải mái. Bà hạnh phúc như một đứa trẻ và nhiệt liệt vỗ tay cảm ơn Sư phụ.

Buổi giảng Pháp kết thúc lúc 5 giờ chiều và mọi người cùng Sư phụ đi ra khỏi hội trường. Trời lất phất mưa, giống như phúc lành được ban lên thân thể từng người. Sư phụ lên xe ô tô và rời đi, và mọi người sau đó cũng dần tản đi.

Từ ngày hôm đó, gan của mẹ tôi đã khỏe lại. Bà bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều người nhìn thấy sự thay đổi ở bà đều ngạc nhiên bởi quyền năng của Pháp Luân Đại Pháp. Dần dần, một vài người hàng xóm của tôi cũng bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó một thời gian ngắn, bệnh vẩy nến của mẹ tôi cũng biến mất; thật đáng kinh ngạc!

Sau khi Giang Trạch Dân phát động cuộc đàn áp phi pháp đối với Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, mẹ tôi đã tham gia trợ Sư Chính Pháp. Bà đã làm tốt ba việc. Năm 2000, mẹ tôi và một vài đồng tu đi tới một điểm luyện công ở thị trấn gần đó để tham gia các buổi luyện công sáng của họ. Họ đi từ sáng sớm hôm đó và trời tối tới mức họ không nhìn thấy gì. Một điều kỳ diệu lại xảy ra. Họ có thể nhìn thấy con đường phía trước họ rõ như ban ngày. Ánh sáng đó dần biến mất khi mặt trời từ từ mọc lên và họ đã tới thị trấn bên cạnh.

Tôi còn biết những câu chuyện của những người khác đã lành bệnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hoặc được Sư phụ trực tiếp chữa trị.

1. Triệu Học Hiển làm việc ở nhà ăn của Bệnh viện Nhân dân huyện Quan. Ông hiện sống ở thôn Tĩnh Lưu thuộc khu Thanh Tuyền. Hai mươi năm trước, vào một đêm ông ấy đi làm về muộn, đi qua cầu bị ngã rơi xuống sông và bị liệt, từ cổ trở xuống không còn tri giác. Chân tay của ông ấy luôn lạnh, ông ấy không kiểm soát được lúc đi vệ sinh, và ông ấy cần hỗ trợ khi ăn và uống nước. Khi Sư phụ lần đầu tiên tới huyện Quan, ông Triệu đã bị liệt trong nhiều năm. Ông đã tới gặp nhiều bác sỹ nhưng việc điều trị không có kết quả. Ông biết về Sư phụ thông qua người họ hàng của mình, và cũng nhờ người họ hàng tìm Sư phụ. Sư phụ đã an bài để một học viên lâu năm ở Bắc Kinh đến chữa bệnh cho ông Triệu. Khi người học viên dùng tay vỗ nhẹ vào người ông, một mùi rất khó ngửi đã bốc lên từ cơ thể của ông. Mọi người xung quanh đều bất giác đưa tay bịt mũi và lùi lại. Sau ba giờ chữa trị, ông Triệu đã có thể miễn cưỡng bước được vài bước với sự trợ giúp của người khác. Đối với y học hiện đại, điều này tuyệt đối là một kỳ tích. Kể từ đó, cuộc sống của ông Triệu Ngọc Hiển đã có nhiều cải thiện đáng kể. Giờ đây, ông ấy đang sống khỏe mạnh.

2. Từ ngày 14 đến ngày 16 tháng 11 năm 1992, Sư phụ đã tổ chức một đợt chữa trị ở Trung tâm sinh hoạt của cán bộ lão thành huyện Quan. Một bé gái 6 tuổi và cha cô bé đến từ thị trấn Lan Ốc để gặp Sư phụ. Cô bé bị bệnh bạch cầu. Nhiều bác sĩ nói rằng căn bệnh đó đã đi đến giai đoạn cuối. Mẹ cô đã bỏ cô, còn cha cô, để trả tiền điều trị cho cô đã mắc nợ rất nhiều. Vì một vài lý do, ông ấy muốn đến thăm nhà một người họ hàng ở huyện Quan và mang theo con gái mình tới đó. Ở đó, họ biết về đợt điều trị của Sư phụ. Sư phụ nhìn cô gái nhỏ, vỗ nhẹ lên chỗ có bệnh của cô bé, và gỡ bỏ nghiệp lực cùng rất nhiều thứ xấu cho cô. Những vết thâm tím trên mặt và thắt lưng cô bé dần biến mất. Cuối cùng, màu da ở lưng của cô đã trở lại bình thường và cô bé đã được chữa khỏi. Bệnh viêm bạch cầu không bao giờ quay trở lại nữa, và hiện giờ cô bé đã là mẹ của hai đứa con nhỏ.

3. Tống Quế Chân sống ở đường Thành Đông ở huyện Quan. Bà ấy thường bị đau đầu dữ dội và thường bị choáng váng. Bà ấy không tìm ra được cách chữa trị. Mùa hè năm 1992, người con dâu đã ly dị con trai bà và để lại cho anh một đứa trẻ sơ sinh. Áp lực tinh thần đã làm tăng các triệu chứng của bà và bà ở trong trạng thái đau đớn liên tục trong một thời gian dài. Bà nghe lời các bạn và đến dự bài giảng của Sư phụ ở thành phố Tế Nam vào tháng 06 năm 1994. Đứa cháu nhỏ cũng đi theo. Hôm đó thân thể của bà đã nhanh chóng được Sư phụ điều chỉnh. Sau bài giảng, tất cả bệnh tật của bà đã biến mất. Giờ đây, bà Tống vẫn đang sống rất khỏe mạnh.

4. Một nữ sinh trung học bị viêm thận mãn tính. Sau đó, cô bị suy thận, và thận của cô mất khả năng lọc chất độc. Tay và chân của cô bị sưng tấy nghiêm trọng và đầu cô phồng lên như một quả dưa hấu. Cô ấy còn không thể mở to mắt. Cô ấy đã tham dự khóa giảng cuối cùng của Sư phụ ở Quảng Châu vào tháng 12 năm 1994. Sức khỏe của cô ấy đã hoàn toàn hồi phục chỉ sau một bài giảng.

5. Một người chủ tiệm bị các bệnh nghiêm trọng về dạ dày. Cô ấy đã sắp xếp phẫu thuật để cắt bỏ khoảng 3/5 dạ dày của mình. Một học viên Đại Pháp tới cửa hàng của cô ấy mua sắm và nói cho cô ấy biết về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi nói chuyện một lúc, người chủ tiệm nói:“Đây là một môn khí công tốt. Tôi muốn tập nó. Tôi có thể tập ở đâu?” Lý do mà người chủ tiệm nói vậy là vì cô ấy bị cảm cúm và đang bị ngẹt mũi. Tuy nhiên, sau khi người học viên bắt đầu kể cho cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp, chứng ngẹt mũi đó đã biến mất. Bằng linh cảm, cô biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và muốn học. Người học viên nói với cô rằng có một điểm luyện công ở hành lang của rạp hát trong huyện Quan và mỗi buổi sáng, các học viên dạy các bài công pháp miễn phí ở đó. Người chủ tiệm đến đó vào sáng hôm sau. Cô thấy mọi người đang luyện bài công pháp thứ hai và cô cũng giơ tay của cô lên trước trán. Ba phút sau, cô ấy cảm thấy đau bụng kinh khủng như thể có cái gì đó đang chui ra. Cô ấy nhanh chóng rời khỏi hành lang. Sau khi chạy ra ngoài, cô ấy bị nôn mửa không thể kiểm soát được. Sau đó, cô thấy thật thoải mái, đặc biệt là bụng của cô. Cô ấy đã trở thành một đệ tử Đại Pháp và sức khỏe của cô ấy hiện giờ rất tốt.

Còn có rất nhiều câu chuyện tương tự như vậy nữa.

Toàn thể đệ tử Đại Pháp ở huyện Quan đều ao ước được thấy Sư phụ trở lại lần thứ tư!

Theo thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/12/133928.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/19/【征稿選登】紀念李洪志師父來冠縣傳法-249136.html

Đăng ngày 31-7-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share