Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet dành cho các học viên Trung Quốc

Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24 – 11 – 2011] Khi tôi chú ý làm ba việc, công việc kinh doanh của tôi liên tục cải thiện. Nhiều rắc rối lớn ở nơi làm việc hoặc là được giải quyết vào lúc đó hoặc là trở nên nhỏ đến mức chúng không làm phiền tôi được nữa. Là một người tu luyện, tôi hiểu rằng mọi thứ trong thế giới người thường đều được làm thuận lợi cho chúng ta để cứu độ chúng sinh. Tuy nhiên, chúng ta cần phải trân quý điều đó. Những kỹ năng gì mà chúng ta có trong thế giới người thường, công việc kinh doanh của chúng ta lớn như thế nào, và chức vị của chúng ta quan trọng đến mức nào—tất cả những thứ này đều là vì sự tu luyện của chúng ta. Có lẽ chúng ta nên trau dồi hơn nữa, ngoài ra, quan trọng hơn, chúng ta nên cứu người. Nếu không chúng ta sẽ không có khả năng cứu người và có thể bị mắc kẹt trong thế giới người thường.

Trích từ tác giả

Kính chào Sư Phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là học viên lâu năm, vốn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1996. Tôi vẫn còn nhiều điều chưa làm tốt. Sau khi ra khỏi trại lao động cưỡng bức năm 2006, tôi đã vật lộn để kiếm sống vì tôi thất nghiệp. Có những lúc khi tôi cần tiền để đi lại và ăn uống để thực hiện các hoạt động Đại Pháp, các đồng tu đã quyên góp tiền để tôi làm các tài liệu giảng chân tướng, nhưng tôi luôn cảm thấy là không thích đáng khi tôi dùng nó để chi trả cho chuyến đi của mình. Tôi muốn chi trả chi phí cho chuyến đi bằng tiền của bản thân mình, nhưng thu nhập của tôi không đủ, vì vậy tôi đã phải vật lộn. Tôi đã thử làm vài việc mà các đồng tu khác giới thiệu cho tôi. Một học viên điều hành một doanh nghiệp nhỏ đã cố gắng thuê tôi, mặc dù anh không kiếm được nhiều tiền từ việc kinh doanh của mình. Điều này làm tôi áy náy.

Khi đó, nhiều học viên trẻ giống như tôi có bằng cấp cao hơn, hầu như chỉ muốn những công việc đơn giản để có thời gian tu luyện. Vì vậy mà nhiều người trong số họ đã làm những công việc có thu nhập thấp. Tôi nghĩ, “Tại sao tôi không thể kiếm sống bằng cách sử dụng các kỹ thuật chuyên môn của mình? Chẳng phải có thu nhập cao hơn là một điều tốt sao?” Nhiều đồng tu không muốn học những công nghệ của người thường và cảm thấy rằng nó tốn thời gian. Tôi nghĩ, “Ở tầng người thường, các kỹ thuật chuyên môn tốt hơn có thể kiếm được thu nhập cao hơn. Quan niệm này cũng tuân theo lý của vũ trụ.” Vì vậy, tôi đã cố gắng chọn những công việc liên quan đến công nghệ. Công việc trước đây, tôi đã làm một số thiết kế đồ họa máy tính, vì vậy tôi đã học thêm về lĩnh vực này.

Đúng lúc đó, tôi nhận được một số việc và có thu nhập. Khi thu nhập đạt tới mức lương hiện tại (về sau) của tôi, tôi đã nghỉ việc và tự làm riêng. Ban đầu, tôi không tạo ra nhiều thu nhập, nhưng khi tôi dần dần cải thiện kỹ năng chuyên môn, thu nhập của tôi đã tăng lên. Nhưng, điều này dẫn đến một ảnh hưởng tiêu cực đối với việc làm tốt ba việc.

Tôi có chấp trước mạnh mẽ vào tình. Tôi sẽ làm bất cứ việc gì mà khách hàng yêu cầu. Tôi nhận bất kỳ công việc nào, có lãi hoặc không có lãi. Cuối cùng, tôi đã rất bận rộn. Cứ khi nào tôi bắt đầu phát chính niệm, một khách hàng lại gọi cho tôi. Tôi không thể tập trung và luôn nghĩ về việc kinh doanh thay vì học Pháp. Tôi đã ngừng giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người và dành nhiều thời gian hơn cho việc kinh doanh mà không nhận ra điều đó. Tôi trở thành một người thường, chỉ suy nghĩ, “Hợp đồng này hay hợp đồng kia mình kiếm được bao nhiêu tiền? Thiết kế của mình tốt hơn những người khác…” Tôi sẽ không vui nếu ai đó làm tốt hơn tôi và kiếm được nhiều tiền hơn. Tình huống này hoàn toàn khác với thời gian khi tôi đi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp.

Trước kia, tôi nghĩ rằng tôi coi nhẹ tiền bạc và những vấn đề của người thường. Thực ra, tôi đã sai. Khi tôi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp, tôi đã bỏ việc, rời bỏ gia đình, tách việc chứng thực Pháp với cuộc sống bình thường, và thừa nhận sự an bài của cựu thế lực. Sau đó, tôi bị đưa vào một trại lao động cưỡng bức vài năm. Khi tôi trở về với xã hội người thường, tôi thấy tôi đã không hề diệt được chấp trước này chút nào.

Sau năm đầu tiên làm kinh doanh, tôi nhìn lại công việc của mình. Tôi nghĩ, “Tôi đã kiếm được tiền nhưng đã không cứu người. Rõ ràng là không đáng giá!

Năm thứ hai, tôi đã cố gắng cân băng tốt việc làm ba việc trong khi quản lý doanh nghiệp của mình. Trong khi phát chính niệm, tôi đã không trả lời điện thoại cho đến khi phát xong. Một lần, điện thoại của tôi đổ chuông ngay sau khi tôi phát chính niệm xong. Người khách hàng nói, “Tôi gọi điện cho anh liên tục, nhưng không gọi được.” Thực ra, điện thoại được để ngay bên cạnh tôi và lúc nào cũng bật. Tôi hiểu rằng chính niệm của tôi đã điều chỉnh mọi thứ xung quanh tôi. Tâm tôi về căn bản cần phải chính trước tiên.

Tôi không thể tập trung vào việc học các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hướng nội và phát hiện ra rằng tôi đã chấp trước vào danh, lợi, và tình. Sau đó, tôi thanh lọc tâm của mình, chính lại theo Pháp. Tôi không có thời gian tham gia các hạng mục Đại Pháp để cứu người, nên tôi đã lập một thời gian biểu – một thời gian nhất định để làm công việc người thường và một thời gian nhất định dành cho việc Đại Pháp. Sau một thời gian, tôi nhận ra rằng sự sắp xếp này vẫn không có hiệu quả. Làm kinh doanh không giống một công việc văn phòng thông thường; khách hàng gọi tôi bất cứ lúc nào. Thỉnh thoảng, họ gọi cho tôi khi đã rất muộn. Sau đó, tôi thu xếp lại khối lượng công việc và chuyển một số việc cho những người khác. Tôi kiếm được ít tiền hơn, nhưng tôi có thêm thời gian để làm tốt ba việc.

Cuối năm thứ hai, tôi lại nhìn lại mọi việc. Tôi nhận ra rằng tôi đã không dành hết tâm và khả năng của mình để làm ba việc. Tôi nên làm gì đây? Không làm kinh doanh nữa chăng? Điều đó không thể nào là đúng. Sau đó, tôi học nhiều lần câu “Trong Chính Pháp mỗi cá nhân đều đi trên con đường của mình” (“Giảng Pháp luân lưu tại Bắc Mỹ”), trong khi học những bài giảng Pháp của Sư Phụ, tôi nhận ra rằng con đường của tôi là nói cho mọi người biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cứu họ trong công việc và môi người sống của tôi. Thỉnh thoảng tôi làm tốt: Tôi phát tài liệu cho những khách hàng của tôi và trong khu dân cư vào buổi sáng, và vào buổi chiều tôi giảng chân tướng cho mọi người bằng điện thoại di động. Khi tôi về nhà, tôi bắt đầu học Pháp và phát chính niệm. Tôi cảm thấy ngày của tôi đã được tận dụng tối đa.

Tuy nhiên, hiện giờ tôi đang điều hành việc kinh doanh của mình một cách chăm chỉ. Tôi tự hỏi, “Hôm nay mình đã làm ba việc chưa? Vì sao mình chưa làm chúng? Mình không muốn chịu khổ, nên mình dạy muộn; mình quên mang theo tài liệu giảng chân tướng khi rời nhà. Trên đường về nhà, mình luôn nghĩ về việc kinh doanh và quên gọi điện thoại giảng chân tướng cho mọi người”. Tôi đã nhìn thấy những sơ hở của mình đối với ba việc.

Khi tôi chú ý đến ba việc, việc kinh doanh của tôi liên tục được cải thiện. Nhiều rắc rối lớn ở nơi làm việc hoặc được giải quyết ngay hoặc trở lên nhỏ đến mức chúng không thể làm phiền tôi được. Là một người tu luyện, tôi hiểu rằng mọi thứ trong thế giới người thường đều được làm thuận lợi cho chúng ta để cứu độ chúng sinh. Tuy nhiên, chúng ta cần phải trân quý điều đó. Những kỹ năng gì mà chúng ta có trong thế giới người thường, công việc kinh doanh của chúng ta lớn như thế nào, và chức vị của chúng ta quan trọng đến mức nào – tất cả những thứ này đều là vì sự tu luyện của chúng ta. Có lẽ chúng ta nên trau dồi hơn nữa, ngoài ra, quan trọng hơn, chúng ta nên cứu người. Nếu không chúng ta sẽ không có khả năng cứu người và có thể bị mắc kẹt trong thế giới người thường.

Nỗ lực sẽ không có giá trị nếu chúng ta chỉ muốn kiếm tiền mà không làm ba việc. Chúng ta cũng sẽ bất lực nếu chúng ta làm ba việc và không chú ý đến cuộc sống của bản thân mình, vậy nên tôi cảm thấy rằng chúng ta cần phải làm cả hai.

Sư Phụ giảng,

Nhưng con đường ấy rất hẹp, hẹp đến mức chư vị phải đi một cách chính phi thường thì mới được, mới có thể cứu người. Chư vị đi một cách chính phi thường, thì chư vị mới không xuất hiện vấn đề.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp”,Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011)

Nhận thức của tôi về đi một cách chính có nghĩa là chúng ta nên làm tốt ở mọi lĩnh vực.

Tôi rất vui khi tham gia Pháp hội này. Mong các bạn đồng tu chỉ ra điều gì còn chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/24/明慧法会–路窄能行-249021.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/26/130343.html#.T36r3_CO2Gg

Đăng ngày: 14– 4– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share