Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-11-2011] Con xin kính chào Sư Phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi đã muốn viết và chia sẻ kinh nghiệm tu luyện gian khổ của tôi. Con đường tu luyện của tôi không phải là một con đường tu luyện dễ dàng. Khi tôi bị nơi làm việc cũ sa thải, tôi chỉ vừa mới hơn 30 tuổi, và tôi có diện mạo trẻ trung và ưa nhìn nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi đã xin cho tôi một công việc tại đồn cảnh sát giao thông ở địa phương. Tôi đã rất hài lòng về đề nghị này, cho đến ngày đầu tiên khi tôi phát hiện ra công việc của tôi là dọn nhà vệ sinh công cộng của tòa nhà hành chính. Tôi đã bị sốc và tôi đã không dám chắc làm việc này như thế nào, bởi vì tôi không làm những việc như thế ở nhà huống chi làm một mình ở nơi công cộng. Tôi thực sự mê nấu ăn, mà tôi sẽ rất vui vẻ nếu tôi làm công việc nội trợ chứ không phải dọn nhà vệ sinh! Tôi đã rất buồn và không thể chấp nhận sự sắp đặt này. Chồng tôi an ủi tôi và nói, “Đừng lo, chỉ cần làm một thời gian ngắn và anh sẽ tìm một người nào đó để giúp em chuyển công việc này.” Dù gì xảy ra đi chăng nữa, tôi đã không có lấy một sự lựa chọn vì tôi đã mất công việc cũ của mình. Vì vậy, tôi không vui vẻ gì khi bắt đầu công việc mới.

Tôi cảm thấy như mình bị mất mặt khi đi làm. Tôi cúi đầu để tránh cái nhìn chằm chằm của người ta, nhưng thậm chí điều này làm cho họ tò mò về tôi. Cuối cùng, tôi dùng khẩu trang bởi vì tôi sợ tình cờ gặp phải những người quen biết. Có nhiều điều về công việc mà tôi không thích. Tôi cần phải dọn hết tất cả mọi thứ, khối lượng công việc nặng nề, vì nơi làm việc rất xa nhà làm cho tôi mất nhiều thời gian để đạp xe. Sau ngày làm việc đầu tiên, chân tôi bị đau và bàn tay tôi sưng lên do khối lượng công việc quá lớn. Tuy nhiên, tôi đã không phàn nàn và tiếp tục trở lại làm việc vào ngày hôm sau.

Chị Triệu, đồng nghiệp của tôi là người tử tế và đã dạy tôi rất nhiều về công việc. Một ngày, chị ấy nói với tôi: “Các đồng nghiệp và chị không bao giờ nghĩ rằng em sẽ ở lại đây quá lâu, bởi vì em rất xinh. Bọn chị đã cá rằng em sẽ bỏ đi trong vòng ba ngày.” Tôi mỉm cười, “Vâng, em sẽ chỉ làm tạm ở đây.” Rõ ràng đây không phải là một công việc lý tưởng, và tôi muốn làm việc trong lĩnh vực kinh doanh.

Tuy nhiên, tôi vẫn làm công việc dọn dẹp. Theo nguyên lý của Đại Pháp, tôi làm thật tốt công việc của mình và cố gắng trở thành người tốt trong cuộc sống hàng ngày. Lãnh đạo đã hài lòng với công việc của tôi, và các nhân viên khác trong tòa nhà, bao gồm cả các viên công an, đều thân thiện với tôi và điều này cuối cùng đã đặt nền tảng cho tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ. Ví dụ, tôi đã nói chuyện với chị Triệu là một Phật tử, về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.

Có một phòng nhỏ trên tầng mà về sau đã trở thành một nơi để cứu người. Tầng thứ hai và thứ ba là các phòng của cảnh sát giao thông, nơi có nhiều người đến giải quyết việc cá nhân và công việc. Một số người đã ở lại qua giờ nghỉ trưa nếu họ chưa hoàn thành công việc vào buổi sáng, và họ không có nơi nào để đi trong giờ nghỉ. Do đó, tôi sẽ mời họ đến phòng nhỏ dành cho nhân viên để nghỉ ngơi. Sau đó tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công và khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Một ngày nọ, một người phụ nữ đến giúp chồng bà ấy xin cấp giấy phép lái xe mới. Bà ta đã mua đồ ăn trưa và ăn nó ở bên ngoài. Tôi mời bà ấy đến phòng của tôi, và bà ấy cảm ơn rồi bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện về gia đình mình. Bà ấy nói rằng chồng bà ấy thường xuyên bị bệnh, vì vậy tôi nói với bà ấy về lợi ích sức khỏe của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà ta chăm chú lắng nghe và đọc một cuốn sách nhỏ giảng chân tướng. Cuối cùng, bà ấy muốn tôi dạy cho bà ấy tu luyện. Tôi trịnh trọng tặng bà ấy cuốn Chuyển Pháp Luân và hướng dẫn một số điều cơ bản. Chúng tôi đã kết thúc cuộc nói chuyện khi giờ làm việc buổi chiều bắt đầu và bà ấy rời đi để hoàn thành nốt công việc.

Sư Phụ đã đưa những người có mối quan hệ tiền duyên với Đại Pháp đến với tôi mỗi ngày để họ biết được chân tướng, đặc biệt là trong những ca làm việc cuối tuần. Một số người lái xe từ ngoài thị trấn đến để giải quyết công việc, nhưng khi họ tới nơi văn phòng đã đóng cửa. Nếu vấn đề của họ không quá riêng tư hay phức tạp, tôi sẽ ghi lại các vấn đề của họ và chuyển chúng cho các cán bộ liên quan vào ngày thứ hai tuần tới, sau đó tôi gọi điện cho họ thông báo kết quả. Trong những trường hợp như vậy, tôi sẽ nói về Pháp Luân Công trực tiếp cho họ, và những người tôi đã giúp thường hiểu về vấn đề.

Một người phụ nữ cao tuổi làm vườn sống trong nhà kính ở sân sau tòa nhà cảnh sát giao thông. Khi bà ấy và tôi trở nên thân thiết, tôi nói với bà ấy về Pháp Luân Công. Vào đêm đó, người phụ nữ cao tuổi có một giấc mơ, trong giấc mơ Sư Phụ đã chỉ ra rằng tôi sẽ cứu được cả gia đình bà ấy. Bà ấy hào hứng nói với tôi về giấc mơ ngày hôm sau và đề nghị tôi dạy Đại Pháp cho bà. Sau đó, chị gái của bà ấy cũng bắt đầu học Pháp Luân Công. Anh rể của bà vốn đang học Pháp nhưng không tập công, đã hiểu được tầm quan trọng của các bài công pháp từ khi chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Cuối cùng, toàn bộ gia đình bà ngay lập tức thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới, và thuyết phục nhiều người thân cùng thoái Đảng. Người phụ nữ cao tuổi cũng đã giúp tôi thuyết phục một bí thư đảng tại đồn công an thoái ĐCSTQ.

Chậm nhưng chắc, tôi thiết lập môi trường tu luyện của mình và đã có thể cứu nhiều người hơn. Khi đọc bài viết của các bạn đồng tu về kinh nghiệm khi học thuộc lòng Pháp, tôi cũng bắt đầu học. Tôi học thuộc Pháp khi tôi đi gom rác từ mọi ngóc ngách của tòa nhà cảnh sát và dưới sân. Tôi sẽ nói về Pháp Luân Công và thoái ĐCSTQ với bất cứ ai mà tôi đã có một cơ hội để bắt chuyện. Tôi đã làm việc ở trong những hoàn cảnh này trong vòng năm năm.

Thành thật mà nói, từ quan điểm người thường tôi không thích công việc tôi đang làm, nếu nó không vì việc cứu độ chúng sinh trong đồn cảnh sát. Tôi càng không thích công việc, tôi càng cảm thấy mệt mỏi và xấu hổ hơn. Lời của những người thường sẽ làm kinh động nhân tâm của tôi,“Bạn còn quá trẻ và đẹp, tại sao bạn phải làm công việc này?” Sau đó, tâm của tôi sẽ bị khuấy động bởi tất cả các chấp trước, suy nghĩ về cuộc sống của tôi đã quá mệt mỏi và cay đắng. Sư phụ giảng:

“Người thường không nhìn thấy điểm này, họ cứ cho rằng bản thân họ cần phải làm chính những gì bản thân cần làm. Do vậy họ một đời tranh đấu ngược xuôi; cái tâm ấy bị tổn thương rất lớn, cảm thấy thật khổ, thật mệt, luôn bất bình trong tâm.”(Chuyển Pháp Luân)

Điều này đã làm thức tỉnh tôi. Tôi phải tống khứ các chấp trước. Tôi đã vứt bỏ được tính kiêu căng, tâm tật đố, và tâm an dật. Có rất nhiều chấp trước trong đó. Sau đó tôi nghĩ, không phải ngẫu nhiên tôi lại làm trong một môi trường như vậy. Hẳn là tôi đã thề nguyện để cứu độ chúng sinh nơi đây, vì vậy tôi cần phải tu luyện bản thân và làm thật tốt ba việc tại đây. Nó đã được định trước cho tôi để hoàn thành sứ mệnh của mình trong một công việc tầm thường này.

Một đồng nghiệp mới cũng là một học viên Đại Pháp. Chúng tôi đã phối hợp cùng nhau để phân phát tài liệu giảng chân tướng và nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công ở vùng lân cận trong giờ nghỉ. Chúng tôi thường đi đến một trại tẩy não gần đó, nơi mà học viên Đại Pháp đã bị giam giữ, và phát chính niệm cho đến khi nó bị đóng cửa. Chúng tôi đã suýt bị bắt cùng nhau một số lần, nhưng Sư Phụ đã bảo vệ chúng tôi. Sau đó, có rất nhiều cơ hội để tôi chuyển sang vị trí tốt hơn, nhưng tôi từ chối thay đổi công việc, vì điều quan trọng là cứu độ chúng sinh ở đây.

Không lâu sau, tôi được phân công làm vệ sinh ở tòa nhà bên cạnh, ở đó nhân viên ít hơn. Vì vậy, tôi có thể làm công việc của tôi bất cứ lúc nào và hoàn thành sớm hơn so với khi tôi làm việc ở tòa nhà trước đây, khi tôi chỉ có thể hoàn thành công việc của mình sau khi tất cả các nhân viên đã ra về. Tôi bắt đầu có thời gian để phát triển một điểm sản xuất tài liệu ở nhà. Tôi đã không phải phụ thuộc vào học viên địa phương, người còn phải giúp các đồng tu về vấn đề kỹ thuật, vì người bán máy in và máy tính cho tôi đã hỗ trợ tôi về kỹ thuật, và tôi đã thanh toán đủ tiền cho việc này.

Tôi đã làm công việc này trong vòng tám năm, và tôi cảm thấy rằng tôi đã trưởng thành hơn trong nhiều tình huống. Điều rõ ràng nhất là tôi đã rũ bỏ được sự lười biếng của mình và chấp trước về tình của người thường. Ví dụ, khi tôi mệt mỏi vì lau sàn nhà, tôi đã khích lệ bản thân mình, “Tôi là một đệ tử Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp có thể làm mọi việc một cách tốt nhất và nhanh nhất. Hãy để tôi hoàn thành công việc nhanh hơn vì vậy tôi sẽ có thêm thời gian để học Pháp và cứu độ chúng sinh.” Một lần, ‎quan niệm người thường của tôi đã bị kích động khủng khiếp và tôi đã khóc,“Tại sao tôi phải nhận sự an bài này? Tại sao tôi phải cứu độ chúng sinh trong môi trường này? Tại sao tôi phải làm công việc này?” Khi tôi ngừng khóc, tôi tự nói với bản thân mình,“Tôi muốn làm kinh doanh và mở một cửa hàng.” Tuy nhiên, sau khi xem xét những mặt lợi và hại, tôi đã thay đổi quyết‎ định của mình bởi vì không có công việc nào khác sẽ cho phép tôi có nhiều thời gian để làm ba việc. Bây giờ thời gian là quý giá nhất. Tôi cũng minh bạch ra thực tế là tôi đã rất buồn vì cái tình của người thường, bởi vì vấn đề thích hay không thích một công việc được bắt nguồn từ cái tình của bản thân. Tôi nên đặt Đại Pháp và ba việc làm ưu tiên hàng đầu, thay vì những gì tôi muốn. Pháp quyết định những gì tôi nên hay không nên làm trong công việc.

Bây giờ tâm của tôi đã chính và phù hợp với Pháp hơn. Tất cả những gì tôi đang nghĩ đến là làm thế nào để cứu được nhiều chúng sinh hơn. Rồi một hôm tôi đang dọn nhà vệ sinh nam, thì một người phụ nữ gặp tôi và nhanh chóng hỏi tôi nhà vệ sinh nữ ở đâu. Tôi nói với cô ấy rằng nó ở một tầng khác. Sau đó cô ấy đề nghị tôi trông chừng cửa nhà vệ sinh nam cho cô ấy, vì cô cần sử dụng nhà vệ sinh ngay lập tức. Tôi đồng ý, và cô ấy đã rất biết ơn tôi. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện, và cô ấy nói với tôi rằng cô đến từ vùng ngoại ô để thi lấy giấy phép lái xe. Sau đó tôi nói với cô về việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới, và cô ấy đã vui vẻ thoái xuất.

Một số sĩ quan công an cũng đã nghe nói về phong trào thoái ĐCSTQ từ tôi. Gần đây, hai lãnh đạo phòng và một bí thư đảng đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Tôi hạnh phúc vì có thể làm tốt ba việc ở một công việc hết sức tầm thường này. Con đường tu luyện của tôi vẫn tiếp tục. Tôi cần phải học Pháp nhiều hơn để vượt qua các chấp trước đã cản trở việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi phải thực hiện lời thề nguyện của mình trợ Sư Chính Pháp cứu độ chúng sinh, trong khi làm việc ở một vị trí không mảy may quan trọng gì.

Con xin cảm tạ Sư Phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/26/明慧法会–用青春和泪水走出来的路-249107.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/21/130245.html

Đăng ngày: 9 – 4 – 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share