Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ tại Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-07-2020] Một người phụ nữ 70 tuổi tại Thiên Tân đã bị giam giữ sau khi bị bắt tại nhà vào ngày 23 tháng 5 năm 2019. Phải hai tháng sau gia đình bà mới biết được rằng bà đang phải điều trị khẩn cấp trong bệnh viện, nhưng cơ quan chức năng vẫn không cho phép họ đến thăm bà.

Bà Diêu Sĩ Lan sau đó đã bị kết án 5 năm tù một cách bí mật và bị đưa thẳng đến Nhà tù Nữ Thiên Tân. Khi gia đình bà cuối cùng cũng được vào thăm bà trong tù vào tháng 9 năm 2019, bà đã không thể tự mình bước đi và bà nói chuyện với một giọng nói yếu ớt.

Từ khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân của Trung Quốc bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, bà Diêu đã bị bắt đến trại tạm giam, trại cưỡng bức lao động, bị tù và quấy nhiễu. Bà cũng bị đánh đập, bức thực, tiêm những loại thuốc không rõ nguồn gốc, và bị giam tại phòng giam biệt lập.

Những lợi ích từ Pháp Luân Công

Bà Diêu sống trong một ngôi làng tại thị trấn Đại Thiêm Xưởng, quận Vũ Thanh ở Thiên Tân. Bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1997. Với tất cả bệnh tật đều biết mất rất nhanh sau đó, bà Diêu, một người gầy gò chỉ nặng 41 kg đã đạt được mức cân nặng 54 kg chỉ trong vòng một tháng.

Bà Diêu tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công và đã làm rất nhiều việc tốt ở làng như xúc tuyết tại nơi công cộng, sửa chữa đường đi bằng tiền và sức lao động của mình, và chăm sóc cho những người lớn tuổi sống một mình.

Liên tục bị bắt giữ

Ngay sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, bà Diêu đang trên đường đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công thì bị chặn lại giữa đường. Các sĩ quan từ đồn cảnh sát Đại Thiêm Xưởng đã đưa bà trở về và giam bà tại Trung tâm giam giữ Vũ Thanh trong vòng 15 ngày. Bà bị đánh đập trong trung tâm giam giữ và mặt bà có nhiều vết thâm tím.

Sau khi bà được thả, trưởng đồn cảnh sát Đại Thiêm Xưởng là Sa Chiếu Doanh đã ép buộc gia đình bà gửi bà đến đồn cảnh sát mỗi ngày để làm các công việc dọn dẹp trong gần hai tuần.

Vào cuối năm 1999, bà bị bắt lần nữa vì mang theo tài liệu có thông tin về Pháp Luân Công đến cho Bí thư chi bộ ở ngôi làng kế bên, người mà trước đây đã quấy nhiễu bà. Bà bị giam giữ trong 15 ngày và đã bị bức thực.

Bà Diêu đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện lần nữa vào năm 2000 và đã bị bắt và giam giữ trong hai tháng. Cảnh sát sau đó đã đưa bà đến Trại lao động cưỡng bức Bản Kiều, Thiên Tân. Bà bị cấm ngủ trong suốt hai tháng đầu bị giam giữ tại đây, và khi bà tuyệt thực để phản đối bức hại, bà đã bị bức thực và bị bắt ép phải tiếp tục lao động.

Tám tháng sau đó, bà bị chuyển đến Trại lao động cưỡng bức Kiến Tân và bị giam giữ thêm hai tháng nữa.

Cảnh sát đã bắt giữ bà Diêu vào năm 2003 khi bà đang nói với mọi người về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp. Bà đã tuyệt thực trong khi bị giam giữ và đã được đưa về nhà mười ngày sau đó khi bà đang ở bên bờ vực của cái chết.

Các quan chức ở thị trấn đến nhà bà Diêu mỗi ngày sau khi bà được thả để theo dõi tình hình của bà. Khi bà đã phục hồi sức khoẻ nhờ tập luyện những bài công pháp của Pháp Luân Công, cảnh sát bắt bà giam trở lại và đưa bà đến Trại lao động cưỡng bức Bản Kiều và tống giam bà trong hai năm.

Hai năm lao động cưỡng bức

Trong trại lao động, bà Diêu bị tra tấn phải ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ và quay mặt vào tường từ 5 giờ sáng đến 2 giờ chiều trong tổng cộng 100 ngày. Thỉnh thoảng bà bị cấm ngủ. Kết quả là phần da thịt ở mông của bà đã bị thương tổn nặng.

Bà đã tuyệt thực trong hơn 110 ngày để chống đối sự giam giữ tuỳ tiện của cảnh sát. Lính canh đã ra lệnh cho các tù nhân bức thực bà nhiều lần. Những tù nhân này dùng một cái tuốc nơ vít dài chân để cạy mở miệng của bà. Họ luôn thất bại, nhưng việc cạy miệng này đã làm gãy răng của bà và làm nướu bà chảy máu. Sau đó họ đưa bà đến bệnh viện của trại lao động để bức thực bà.

Bà Diêu bị bắt phải lao động mỗi ngày kể cả những ngày bà tuyệt thực. Công việc gồm có khuân những bao đựng đậu, lựa đậu và may vá. Nếu bà từ chối, bà sẽ bị nhốt vào một phòng giam biệt lập và bị bắt ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ cả ngày. Bà đã bị giam giữ ở đó trong hơn hai tháng.

Một vài lần, lính canh còn ra lệnh cho các tù nhân tra tấn bà mỗi đêm sau bữa tối vì bà từ chối từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Công. Bà bị bắt phải uốn cong người xuống cho tới khi bà mệt đến ngã khuỵu trên sàn. Các tù nhân này còn tát bà bằng một cuốn vở khiến miệng bà chảy máu.

Vì bà Diêu vẫn kiên định vào đức tin của mình sau hai năm bị giam giữ, mức án tù của bà đã bị kéo dài thêm 10 tháng.

Bị tra tấn trong tù

Những sĩ quan ở đồn cảnh sát Đại Thiêm Xưởng và Đội An ninh Nội địa Vũ Thanh đã ập đến nơi ở của bà Diêu vào ngày 15 tháng 3 năm 2006. Họ đã cạy mở cửa sổ, đột nhập, lục soát nơi ở và đưa bà đến Trung tâm giam giữ Vũ Thanh.

Khi bà Diêu tuyệt thực được 45 ngày, bà đã bị bức thực. Kết quả là bà bị ngất xỉu nhiều lần, xuất huyết dạ dày và bị mất cảm giác phần thân dưới. Bà trở nên gầy yếu và chỉ nặng 36 kg. Sau đó bà đã được thả để điều trị y tế.

Những sĩ quan trên đã quấy nhiễu bà thêm hai lần nữa vào ngày 18 tháng 8 và 4 tháng 9 năm 2005. Họ đã trở lại vào ngày 4 tháng 4 năm 2007 để bắt giữ bà và giam bà tại Trung tâm giam giữ Vũ Thanh. Toà án quận Vũ Thanh sau đó đã kết án bà ba năm rưỡi tù.

Tại Nhà tù Nữ Thanh Tân, bà Diêu đã tuyệt thực trong 7 tháng. Để bắt ép bà Diêu từ bỏ đức tin của mình, lính canh đã giam bà trong một căn phòng nhỏ tối tăm cùng với bốn tù nhân khác để canh chừng bà suốt ngày đêm. Trong khi bà Diêu tuyệt thực, các lính canh và tù nhân còng tay và trói bà vào giường. Họ cạy mở miệng bà và bức thực bà bằng nước muối cô đặc nồng độ cao.

Sau đó, họ đưa một cái ống vào mũi bà và bức thực bà bằng bột chiên giòn và bột sữa. Thỉnh thoảng họ bức thực bà tám lần một ngày. Chỉ sau vài ngày, tay của bà Diêu bắt đầu bị chuột rút và bà trở nên mất ý thức. Cuộc bức thực kéo dài 10 ngày và bà đã bị trói trên giường suốt khoảng thời gian đó.

Sau đó bà bị đưa tới bệnh viện và bị tiêm tĩnh mạnh trong hơn 10 ngày. Không lâu sau đó, bà Diêu bắt đầu bị cảm và rơi vào trạng thái mê man. Các bác sỹ đã bức thực bà và cho bà thở oxy trong hai ngày.

Hậu quả của việc tra tấn là bà Diêu không thể nói được và thường xuyên bị mất ý thức. Một lần khi bà bị hôn mê, các lính canh đã in dấu vân tay của bà lên bản tài liệu đã chuẩn bị trước tuyên bố bà từ bỏ đức tin của mình và chối bỏ bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào đến từ phía nhà tù nếu bà chết.

Cảnh sát đã trả bà về nhà trên một cái cáng cùng với ống truyền dịch vào ngày 23 tháng 11 năm 2007 để điều trị y tế. Con trai bà không thể cầm được nước mắt khi nhìn thấy mẹ mình. Bà không thể tự chăm sóc bản thân và phải dựa vào sự chăm sóc của con gái một thời gian.

Trước kia, bà Diêu đã bị bắt một lần vào ngày 16 tháng 7 năm 2008 tại khu dân cư cho thuê của mình và các sách Pháp Luân Công của bà đều bị tịch thu. Bà được thả ra một thời gian ngắn sau đó.

Bà bị tố cáo với cảnh sát vào ngày 12 tháng 8 năm 2009 khi đang nói với mọi người về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp. Bà bị giam giữ tại Trung tâm giam giữ Vũ Thanh, nơi bà bị đánh đập, bức thực và bị nhốt trong một căn phòng lạnh lẽo với một chiếc máy điều hoà được chỉnh xuống nhiệt độ thấp nhất để khiến bà lạnh cóng.

Bà bị đưa trở lại Nhà tù Nữ thành phố Thiên Tân vào ngày 4 tháng 9 năm 2009 và bị tống tù trong 1 năm để hoàn thành án tù trước đó của mình.

Liên tục bị giam giữ và quấy rối

Sau khi được thả khỏi tù, bà Diêu tiếp tục nói với mọi người về cuộc đàn áp Pháp Luân Công, nhưng các cảnh sát địa phương đã không để bà yên.

Họ đến nhà bà và lấy đi các tài liệu liên quan đến Pháp Luân Công. Khi bà vô tình gặp cảnh sát trên đường đi một vài lần, họ đã lấy đi chiếc xe đạp của bà, điện thoại, và các tài liệu về Pháp Luân Công. Một lần họ đã đuổi theo bà và ép bà phải tránh vào một con mương sâu.

Các sĩ quan ở đồn cảnh sát Hậu Hạng tại thị trấn Thôi Hoàng Khẩu đã đến nhà bà Diêu vào ngày 13 tháng 5 năm 2014 với rất nhiều xe hơi. Họ bắt bà và lục soát nhà bà từ trong ra ngoài. Họ đã tịch thu những tài liệu có liên quan đến Pháp Luân Công và chiếc xe đạp điện của bà.

Bà Diêu đã bị giam tại Trung tâm giam giữ Vũ Thanh trong vòng 43 ngày. Bà bị bức thực một lần và phải truyền nước trong nhiều ngày. Khi bà Diêu phải truyền nước lần cuối trước khi được thả, bà cảm thấy nó hoàn toàn khác so với những lần trước đây. Ngay sau khi bị tiêm, tim của bà như bị thiêu đốt và bà không ngừng lăn lộn trên giường.

Sau khi trở về nhà, bà bị phản ứng chậm, trí nhớ của bà trở nên kém và bà dễ bị lúng túng. Bà đã phải trả 200 nhân dân tệ để lấy lại được chiếc xe đạp điện.

Gia đình của bà Diêu bị quấy nhiễu lần nữa không lâu sau khi bà được thả. Bà bị buộc phải rời khỏi nhà trong hai tháng để tránh cuộc đàn áp.

Gia đình bà đã bị quấy nhiễu hai lần trong năm 2015, lần lượt vào ngày 13 và ngày 9 bởi một công tố viên, cảnh sát địa phương và các nhân viên chính quyền thôn.

Bài liên quan:

Thiên Tân: Một phụ nữ 70 tuổi bị cầm tù lần hai sau khi bị bắt giữ lần thứ 10 vì kiên định đức tin

Sử dụng thuốc có hệ thống tại các nhà tù Thiên Tân trong cuộc bức hại Pháp Luân Công


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/5/408589.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/20/186421.html

Đăng ngày 03-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share