Bài viết của Tịnh Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Quý Dương, tỉnh Quảng Châu, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-06-2020] Tôi là một bác sỹ đã nghỉ hưu và cảm thấy mình rất may mắn được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp kể từ năm 1993. Tôi đã được gặp trực tiếp Sư phụ năm lần khi tham dự bốn khóa giảng Pháp quy mô lớn và một buổi giảng Pháp dành riêng cho các phụ đạo viên Đại Pháp. Thật là vinh dự to lớn khi được trực tiếp nghe Sư phụ giảng Pháp và đắm chìm trong Phật ân hạo đãng.

Một lần được gặp mặt Sư phụ

Tháng 5 năm 1993, đó là lần đầu tiên tỉnh Quý Châu tổ chức khóa học chín ngày của Sư phụ. Tôi đã tham dự, bắt đầu từ ngày thứ ba của khóa học sau khi một giáo viên cũ giới thiệu cho tôi.

Nhìn lên bục giảng, tôi bị ấn tượng bởi trông Sư phụ rất quen thuộc; tôi chắc chắn rằng tôi đã từng gặp Ngài trước đây. Tôi tìm một chỗ trống ở phía sau và lặng lẽ ngồi xuống đó. Điều đầu tiên tôi nhớ là được nghe Sư phụ nói rằng: “Với những ai đang ngồi ở đây đã và đang luyện các môn khí công khác, nếu các vị chân chính tu luyện Pháp Luân Công thì tôi sẽ xem các vị như đệ tử của tôi. Tôi sẽ tịnh hoá và điều chỉnh thân thể của các vị, cái tốt lưu lại, cái xấu bỏ đi.” Điều đó thật tuyệt vời! Sư phụ biết tôi đã tu luyện các loại khí công khác trước đây. Đây chính là vị Sư phụ mà tôi tìm kiếm.

Tôi vô cùng cảm động trước những lời giảng của Sư phụ. Ngài đã cung cấp và giải đáp cho tôi nhiều câu hỏi mà tôi từng thắc mắc về tự tồn tại của chúng ta. Ví dụ như lý do con người bị bệnh tật và bị đối xử bất công là vì tất cả chúng ta đều có nghiệp lực và chúng được tích lũy trong nhiều kiếp.

“Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] ‘phản bổn quy chân’ đó chính là điều mà các loại [môn pháp] tu luyện đều nhìn nhận.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Càng nghe Sư phụ giảng, tôi lại càng muốn được nghe thêm. Do đó, tôi muốn có thể dự hết cả ba lần giảng Pháp của Sư phụ ở Quý Dương.

Tháng 12 năm 1994, để được tham gia lần giảng Pháp cuối cùng của Sư phụ ở thành phố Quảng Châu, tôi đã xin nghỉ phép và đến đó. Ngoài ra, vào ngày 23 tháng 9 năm 1997, tôi đã may mắn được gặp lại Sư phụ tại Quý Dương trong một buổi giảng Pháp dành cho các phụ đạo viên ở Quý Châu.

Tôi vô cùng may mắn khi được tận mắt nhìn thấy Sư phụ năm lần.

Sư phụ giảng:

“Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường.“ (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Thật đúng vậy! Mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc và vui vẻ.

Sư phụ đã loại bỏ mọi can nhiễu

Cả ba lần giảng Pháp ở Quảng Châu đều gặp phải can nhiễu theo các cách khác nhau. Mất điện giữa chừng hoặc đột nhiên phải thay đổi địa điểm. Can nhiễu xảy ra liên tục trong hai buổi giảng Pháp đầu tiên. Điện đột ngột bị ngắt trong khi Sư phụ đang giảng, nhưng kiểm tra mạch điện nguồn điện lại không có vấn đề gì. Khi can nhiễu xảy ra, Sư phụ đưa tay phải lên chộp thứ gì đó trong không trung sau đó vẫy tay và điện lại có trở lại, Sư phụ lại tiếp tục giảng. Rồi điện lại mất lại xử lý, can nhiễu lặp đi lặp lại. Có khi Sư phụ bình tĩnh im lặng vài giây đồng hồ và điện lại có trở lại.

Tôi nhớ Sư phụ đã nói với chúng tôi vài điều như sau: “Tôi biết Quý Châu có rất nhiều người tu luyện ẩn mình trong núi sâu. Họ dùng công năng bít hang động lại. Phương pháp tu luyện của họ rất khắc nghiệt. Người bình thường không thể nhìn thấy họ. Vì không được chính Pháp chỉ đạo, nên họ tu đã rất nhiều năm mà không tu lên được. Trong số họ cũng có rất nhiều người tu luyện tốt, lần này cũng đã đến để nghe tôi giảng Pháp. Nhưng cũng có một số không tốt. Có một người tu luyện như vậy cách Quý Dương khoảng 17 km về phía tây nam. Ông ta đã tu luyện rất nhiều năm… Tôi là người không thích đấu với người ta. Tôi chỉ muốn giảng Pháp và không ai được phép can nhiễu tôi. Người này muốn thách thức tôi và tôi đã cảnh cáo ông ta.”

Hai khóa giảng Pháp đầu tiên ở Quý Dương đã được tổ chức liên tục trong tháng 5 và tháng 6. Lần giảng Pháp đầu tiên được tổ chức tại khoa địa chất tỉnh và lần thứ hai tổ chức tại hội trường của trường Đại học Y dược Quý Dương. Lần giảng Pháp thứ ba được tổ chức vào tháng 8 đã thu hút một lượng lớn người tham dự và phải được tổ chức tại hội trường lớn của trụ sở chính quyền tỉnh. Nhưng việc sử dụng địa điểm đã bị từ chối sau ngày đầu tiên. Tuy nhiên, mọi người đã sớm tìm được địa điểm mới tại trung tâm hoạt động thanh thiếu niên của tỉnh, để hạn chế tối đa việc bị gián đoạn.

Sau đó chúng tôi mới phát hiện ra rằng tất cả can nhiễu trên là do một con rắn từ thời nhà Minh sống ở động Hoa Tây gây ra. Nó cũng gây rối tại Hội Sức Khoẻ Đông Phương năm 1993. Sư phụ đã từ bi và cho nó nhiều cơ hội để quay đầu nhưng nó không nghe theo lời cảnh báo của Sư phụ và cuối cùng đã bị Sư phụ tiêu hủy. Đây chính là con rắn mà Sư phụ nhắc đến trong Bài giảng thứ năm của Chuyển Pháp Luân.

Bí ẩn trong các bức ảnh

Khi kết thúc khóa giảng Pháp đầu tiên ở Quý Dương, vài người học viên chúng tôi đã may mắn được chụp ảnh với Sư phụ phía trước Bạch Tượng ở công viên Kiềm Linh (khi ấy, khoảng đất trống rộng lớn là điểm luyện công). Sau đó, khi được cho xem bức ảnh, chúng tôi đã vô cùng ngạc nhiên vì trong ảnh khi ấy không chỉ có Sư phụ đang đứng cùng chúng tôi, còn có một phân thân khác của Ngài – ngồi trong thế kiết già, cài một chiếc huy hiệu có biểu tượng của Pháp Luân Đại Pháp. Góc trái bức ảnh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng một đạo sĩ đang đứng phía sau chúng tôi, vị này đang chĩa cây phất trần về phía máy ảnh.

Vào cuối lớp giảng Pháp thứ hai, Sư phụ vỗ vai tôi, và nói một cách ân cần quan tâm: “Giữ vững tâm tính, tu luyện cho tốt.” Về đến nhà tôi cũng không thể tĩnh lại được. Trong tâm tôi có sự thôi thúc mạnh mẽ muốn được tiễn Sư phụ tại nhà ga. Tôi đã ra ngoài trong cơn mưa nhẹ với một chiếc ô. Khi đi về phía nhà ga, tôi chợt có cảm giác trong cơ thể như Sư phụ đã mô tả:

“…đột nhiên một luồng nhiệt tuôn từ trên đỉnh đầu xuống thông thấu toàn thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Kể từ đó, chứng tuần hoàn kém ở tay chân kinh niên của tôi đã biến mất.

Đoàn tàu từ từ rời xa. Sư phụ đứng ở cửa và vẫy tay chào chúng tôi. Cảnh đó đã được ghi lại trong một bức ảnh. Trong bức ảnh, có thể nhìn thấy từ cái vẫy tay của Sư phụ, một mảng vật chất trắng tinh khiết bay ra và phủ lên một số học viên đang đứng trên sân ga. Hình dáng và khuôn mặt của họ bị che khuất bởi ánh sáng trắng chói lọi này. Sư phụ gia trì cho chúng tôi bằng năng lượng của Ngài! Đó là một minh chứng khác về sự phó xuất vô tư của Sư phụ đối với các đệ tử của Ngài, điều chúng ta khó có thể báo đáp được.

Mỗi khi nhìn vào tấm hình này, tôi luôn cảm nhận được sự từ bi vĩ đại và bảo hộ của Sư phụ. Cảm thấy rất hạnh phúc thân thiết! Nhưng nó cũng khiến tôi cảm thấy hổ thẹn mỗi lần tôi không giữ vững tâm tính và khiến Sư phụ thất vọng. Con xin tạ lỗi với Sư phụ!

Sư phụ tịnh hoá thân thể cho tôi

Sư phụ giảng:

“điều chúng tôi làm là thanh lý thân thể; danh từ cũng không gọi là ‘trị bệnh’; chúng tôi gọi đó là ‘thanh lý thân thể’; vì người tu luyện chân chính mà thanh lý thân thể.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi từng có một danh sách dài các bệnh tật. Chẳng hạn như di chứng sau chấn thương sọ não, thoái hoá khớp cổ chân, viêm mũi teo, lao phổi, viêm sụn sườn (viêm sụn trong lồng ngực), viêm khớp dạng thấp, sưng thận trái, ứ nước, chân tay lưu thông kém, cảm lạnh liên miên, v.v.., và phải dùng thuốc quanh năm. Trông tôi gầy guộc đi cùng nước da xỉn màu, và khuôn mặt già nua.

Không lâu sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả mọi bệnh tật của tôi đều lần lượt biến mất. Khuôn mặt trở nên hồng hào, cơ thể tràn đầy sinh lực. Tôi không còn cần bất kỳ loại thuốc nào và như được tái sinh thành người khỏe mạnh và hạnh phúc. Chứng kiến sự chuyển biến phi thường của tôi, gia đình, bạn bè và đồng nghiệp đã chúc mừng tôi và theo thời gian họ cũng trở thành các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Có điều gì đó đã xảy ra với tôi sau khi khóa giảng Pháp thứ hai kết thúc. Hôm đấy tôi đang dọn dẹp nhà cửa, vui vẻ ngân nga một bài hát khi đang lau nhà. Đột nhiên dạ dày của tôi đau như dao cắt. Nó khiến tôi phải lăn lộn trên ghế sofa và không lâu sau đó quần áo của tôi ướt đẫm mồ hôi. Chồng và con trai tôi cuống cuồng chạy khắp nơi tìm người đưa tôi đến bệnh viện. Tôi bảo họ rằng tôi không muốn đi viện vì tôi không bị bệnh. Cơn đau là dấu hiệu cho thấy Sư phụ đang tịnh hoá thân thể và loại bỏ mọi gốc rễ bệnh tật cho tôi. Khi cơn đau dữ dội đến mức không chịu đựng nổi, tôi đã gọi tên Sư phụ: “Sư phụ ơi, xin hãy giúp con!” Ngay sau khi hô xong, cơn đau của tôi đột ngột biến mất. Mọi thứ trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi nhặt cây lau nhà lên và tiếp tục công việc nhà. Chồng và con trai tròn mắt nhìn tôi, liên tục nói: “Quá thần kỳ! Vừa đau như thế, hô một tiếng Sư phụ liền hết đau. Nếu không tận mắt chứng kiến, chắc sẽ không tin.”

Trong một sự cố khác, buổi sáng tôi vẫn đi làm bình thường nhưng không lâu sau đó thì bị tiêu chảy, nó khiến tôi phải chạy ra chạy vào nhà vệ sinh. Đồng nghiệp khuyên tôi nên uống thuốc, nhưng tôi nói với họ rằng tôi không sao, chỉ là cơ thể tôi đang bài xuất những thứ xấu. Sư phụ đã giảng:

“…có người miệng nôn trôn tháo; dù sao cũng cần tịnh hóa nội tạng thân thể chư vị, thì chư vị mới có thể chân chính tu luyện.” (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Quảng Châu, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)

Mặc dù không ăn trưa trong ngày hôm đó và phải đi vệ sinh vài chục lần, nhưng tôi vẫn ổn và vẫn có thể tiếp tục công việc khám bệnh như bình thường. Hai bác sỹ đồng nghiệp của tôi rất tò mò: “Chuyện này lạ ghê. Bình thường khi bị tiêu chảy và không ăn gì thì hẳn sẽ bị kiệt sức và mệt mỏi. Nhưng ngược lại, chị trông vẫn rất hoạt bát và khỏe mạnh. Pháp Luân Công thật kỳ diệu!” Sau đấy, cả hai đồng nghiệp của tôi đều tham gia luyện công và được hưởng lợi ích từ môn tập.

Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể đếm được số lần thoát chết thần kỳ mà tôi đã trải qua. Tôi đã ngã cầu thang hai lần và ba lần bị xe tông hay cán qua người. Lần đầu tôi bị một chiếc taxi tông ngay phía trước tòa nhà nơi tôi làm việc. Lần hai khi đang ở bên ngoài chợ tôi bị đụng và bị một chiếc xe máy nặng cán lên hai chân. Lần ba tôi bị một chiếc xe hơi cán qua bàn chân phải nhưng không hề hấn gì, mặc dù mọi người đứng quanh đó đều hoảng hốt. Tôi thấy xấu hổ và chạy nhanh nhất có thể. Và cả người lái xe đã đụng phải tôi cũng vậy. Tôi biết những sự việc này xảy ra chính là Sư phụ đang giúp tôi tiêu nghiệp. Mỗi khi nhớ lại những sự việc này, tôi đều không cầm được nước mắt. Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính!

Gặp gỡ Sư phụ ở Quý Dương

Sự kiện ngày 23 tháng 9 năm 1997 mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi. Vào buổi sáng, sau khi chúng tôi luyện công xong tại điểm luyện công, một phụ đạo viên đã báo cho tôi hay có một cuộc họp các phụ đạo viên được tổ chức ở hội trường khách sạn Renaissance Quý Dương vào lúc 2 giờ chiều.

Sau đó người phụ đạo viên này đã gọi cho tôi và bảo tôi đến địa điểm tổ chức sớm hơn để giúp cho công tác chuẩn bị. Cô ấy cho hay bản thân cô vui mừng đến nỗi không thể ngủ được từ đêm hôm trước. Tôi tự nghĩ: tại sao cô ấy lại vui mừng đến thế nhỉ? Lẽ nào Sư phụ sẽ đến? Không chần chừ nữa, tôi đi thẳng đến địa điểm tổ chức sau khi tắm và ăn chút gì đó.

Sau khi mọi công tác chuẩn bị hoàn tất, tôi được yêu cầu đứng chờ các phụ đạo viên khác bên ngoài khách sạn phòng trường hợp họ không thể tìm thấy chúng tôi. Khi tôi ra khỏi hội trường, thì bắt gặp Sư phụ, đang đi cùng với một phụ đạo viên của một điểm luyện công, đang đi trên con đường vườn cách tôi vài mét. Sư phụ nhìn thấy tôi và mỉm cười với tôi khi Ngài đang đi hướng về phía tôi. Tôi đứng bất động ở đó và rơi nước mắt, có lẽ tôi đã quỳ xuống trước mặt Sư phụ nếu lúc đó không có người thường quanh chúng tôi. “Chị đứng ở đây làm gì vậy?” Phụ đạo viên ở điểm luyện công đã đánh thức tôi khỏi trạng thái ngơ ngác trước khi tất chúng tôi ổn định chỗ ngồi và Sư phụ bước vào.

Tôi không nghĩ đó là lần cuối cùng Sư phụ đến thăm Quý Dương. Tôi vô cùng hạnh phúc khi được gặp lại Sư phụ, nhưng tất cả những gì tôi có thể nói được với Sư phụ lúc chia tay Ngài đó là: “Cảm ân Sư phụ!”


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/6/25/407426.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/7/186227.html

Đăng ngày 31-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share