Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-05-2020] Tôi là bác sỹ tại một bệnh viện cấp thành phố. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Ngay khi vius ​​corona bắt đầu lan rộng vào dịp Tết Nguyên đán năm 2020, bệnh viện của tôi liền đông kín bệnh nhân. Mỗi ngày qua đi như thể tôi đang làm việc ở vùng chiến vậy.

Sư phụ giảng:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?“ (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Cha mẹ tôi đều bình an trong lần dịch bệnh này. Về phần mình, tôi cũng không lo lắng, vì thế tôi là người đầu tiên tình nguyện chữa trị cho các bệnh nhân nhiễm virus.

Tôi được phân công điều trị các trường hợp nghi nhiễm. Những gì chúng tôi phải đối mặt còn tồi tệ hơn cả tình cảnh xấu nhất. Trang thiết bị không đủ, quản lý thì hỗn loạn, số ca nhiễm tăng vọt. Chúng tôi phải mặc đồ bảo hộ và làm việc thâu đêm. Da tay tôi đã bị tổn thương bởi chất khử trùng; mũi, tai và cằm của tôi thì bị thương bởi kính bảo hộ; và tôi không thể ngủ được vì thiếu oxy trầm trọng.

Bệnh nhân không được phép cho người nhà vào chăm sóc. Tôi thực sự lo lắng cho họ và quyết định giảng chân tướng về Đại Pháp cho tất cả những ai tôi tiếp xúc. Tôi sẽ thuyết phục họ thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) mà họ từng gia nhập.

Tôi chăm sóc chu đáo cho mỗi bệnh nhân của mình. Tôi thu thập các mẫu xét nghiệm và đưa đồ ăn cho họ. Tôi biết Sư phụ đang bảo hộ tôi, vì vậy tôi không sợ tiếp xúc trực tiếp với họ. Tôi đã giúp các bệnh nhân lớn tuổi sử dụng phòng tắm và giúp người khuyết tật ra vào xe lăn. Lòng tốt của tôi đã khiến nhiều người cảm động, và vì thế tôi được họ tin tưởng. Điều này cũng giúp tôi trong việc giảng chân tướng cho họ.

Bởi vì người nhà bệnh nhân không thể vào thăm họ, nên hầu hết các bệnh nhân đều buồn chán và sợ hãi. Tôi an ủi, động viên họ. Tôi chỉ ra rằng sự lan rộng của đại dịch này có nguyên nhân là do đạo đức bại hoại của Đảng và việc nó che đậy sự bùng phát của dịch. Tôi nói rằng xã hội Trung Quốc đầy rẫy các sản phẩm giả, gồm cả thuốc giả và thực phẩm giả; mọi người đều vì tiền mà làm đủ mọi thủ đoạn xấu xa, môi trường thì bị hủy hoại do các quan chức chính phủ theo đuổi tăng trưởng kinh tế mà bất chấp vấn đề sức khỏe của người dân.

Tôi nói rằng Đảng còn hủy hoại các giá trị truyền thống của Trung Quốc và công kích các tín ngưỡng tâm linh như Pháp Luân Đại Pháp, vốn dạy con người sống theo Chân-Thiện-Nhẫn. Thay vào đó, ĐCSTQ cổ xúy bạo lực và coi thường mạng sống con người, vì thế mà dẫn đến nhiều thảm họa. Tôi nói với họ rằng chỉ bằng cách hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và ly khai khỏi Đảng thì họ mới có một tương lai tươi sáng và bình an.

Hầu hết bệnh nhân đều tiếp nhận những điều tôi nói, nhưng trong đó một số người cần nghe thêm. Mặc dù việc cởi bộ đồ bảo hộ ra rồi lại mặc vào mỗi khi ra vào phòng cách ly rất mất thời gian, nhưng tôi vẫn đến đó. Tôi dặn họ ghi nhớ: ”Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi cũng phát chính niệm để thanh trừ bất cứ nhân tố nào ngăn cản họ tiếp nhận những điều tôi nói.

Tôi cũng giảng chân tướng cho các đồng nghiệp của mình. Tôi tình nguyện đảm nhận nhiều việc và nhận được sự tin tưởng và đánh giá cao của cấp quản lý bệnh viện và đồng nghiệp. Nhiều người đã lắng nghe tôi và thoái Đảng.

Tôi thường không cầm được nước mắt mỗi khi nhìn tất cả các bệnh nhân xếp hàng dọc hành lang. Tôi thực sự hy vọng rằng mình có thể giảng chân tướng cho tất cả họ và cứu họ. Mỗi một sinh mệnh đều rất trân quý. Sẽ thật đáng tiếc nếu họ bị hủy diệt cùng với ĐCSTQ.

Sau đó tôi được phân công vào làm việc tại Bộ phận Chăm sóc Đặc biệt (ICU). Khối lượng công việc ở đó thậm chí còn nặng nề hơn. Ở bộ phận đó, chúng tôi đã phải sử dụng đến từng phút và có đủ loại biện pháp bảo vệ. Một lần nữa, tôi đã tình nguyện làm rất nhiều việc. Tôi viết báo cáo về các trường hợp, giúp bệnh nhân lên xuống giường và giúp người già đi vệ sinh.

Một phụ nữ lớn tuổi mà tôi đã giúp đỡ khi bà còn ở phòng theo dõi các ca nghi nhiễm, sau đó đã được chuyển đến Bộ phận chăm sóc đặc biệt. Bà rất vui khi gặp lại tôi. Bà nói: “Chúng ta thực sự có nhân duyên với nhau đó”. Tôi thường trò chuyện với bà. Tôi nhắc bà niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Bà đã hồi phục rất tốt.

Anh/Em rể của bà bị nhiễm virus và bị rất nặng. Sau một tháng điều trị tích cực, ông đã qua đời. Ca trực của tôi đúng vào ngày ông mất. Dù tôi đã làm hồi sức tim phổi cho ông nhưng vẫn không thể cứu được ông. Tất cả người nhà ông đều bị cách ly. Các y tá và tôi đã đặt xác ông vào túi. Tôi cảm thấy buồn vì đã không có cơ hội giảng chân tướng cho ông ấy. Sinh mệnh thật trân quý. Việc này đã cảnh báo tôi không được vì tâm lười biếng và sợ hãi của bản thân mà buông lơi giảng chân tướng.

Bạn của anh/em rể tôi đã được đưa đến Bộ phận chăm sóc đặc biệt. Bệnh viện đã cố gắng tìm ra những người mà ông đã liên lạc trong ba tuần trước khi nhập viện. Bệnh viện hứa rằng thông tin cá nhân của ông sẽ không bị rò rỉ, nhưng họ đã không giữ lời hứa. Số điện thoại của ông được đưa lên các trang web, gây ra áp lực cực lớn đối với ông và gia đình. Gia đình ông cảm thấy bị mất mặt, và công việc của ông cũng bị ảnh hưởng. Anh/em rể tôi đã nhờ tôi trấn an họ.

Cả gia đình ông bị cách ly trong bệnh viện. Khi tôi đến thăm họ, họ đang đánh các bác sĩ – vì bị rò rỉ thông tin cá nhân mà họ từ chối điều trị. Họ yêu cầu được nói chuyện với chủ tịch thành phố. Các bác sỹ đã yêu cầu tôi giúp thuyết phục họ.

Khi các bác sỹ rời đi, chúng tôi chỉ còn lại một mình. Tôi bắt đầu bằng việc nói cho họ biết ĐCSTQ đã cố gắng che đậy dịch bệnh như thế nào. Sau đó tôi yêu cầu họ ghi nhớ: ”Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi đã giúp họ thoái Đảng. Họ đánh giá cao sự chân thành của tôi và cảm nhận được lòng tốt và tâm thiện của tôi. Một trong số họ đã nói: “Hầu hết mọi người đều tránh chúng tôi, nhưng riêng bác sỹ lại mạo hiểm nói chuyện với chúng tôi. Chúng tôi rất biết ơn và chúng tôi tin tưởng bác sỹ”.

Tôi rất vui khi có cơ hội giảng chân tướng trong giai đoạn đặc biệt này. Sau đó, họ đối xử với tôi như một người bạn tin cậy và chúng tôi thường nói chuyện qua điện thoại với nhau. Hiện tại cả gia đình họ đều an toàn. Thông tin cá nhân của họ cũng đã được gỡ khỏi Internet.

Nhiều bác sỹ và y tá từ các bệnh viện khác cũng được điều động tạm thời đến làm việc tại bệnh viện chúng tôi. Bệnh viện đã thu xếp cho chúng tôi một khu vực nghỉ ngơi đặc biệt và mọi người nghỉ giải lao giữa các ca ở đó. Tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho nhiều đồng nghiệp. Tôi đảm bảo mình học Pháp, luyện công và phát chính niệm mỗi ngày. Tôi có thể thuyết phục được nhiều đồng nghiệp thoái Đảng và minh bạch chân tướng.

Khi các cơ sở chăm sóc sức khỏe bị cách ly, chúng tôi đã ở tại một khách sạn. Tôi gọi điện để giảng chân tướng cho bất cứ ai mà mình có thể nghĩ đến. Một người tôi biết cần nói chuyện là bí thư Đảng ủy ở khoa tôi. Tôi đã không biết phải nói gì. Một ngày nọ, cô ấy gửi một tin nhắn cho tất cả mọi người trong khoa của tôi, bệnh viện yêu cầu chúng tôi giữ bí mật về số ca nhiễm và số ca tử vong được xác nhận vì chính quyền thành phố đã nói dối chính quyền cấp cao hơn về các con số này. Chúng tôi phải giúp thành phố che đậy sự dối trá của họ.

Tôi đã nhân cơ hội này gọi cho cô ấy. Tôi bắt đầu bằng việc nói về những dối trá của ĐCSTQ trong đại dịch này. Sau đó tôi nói với cô ấy rằng tôi đã được hưởng lợi như thế nào khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và Đảng đã dùng dối trá để vu khống Pháp Luân Đại Pháp thế nào. Tôi nói với cô ấy rằng nhiều người cảm thấy được phúc báo và bình an sau khi thoái Đảng. Thật ngạc nhiên là cô ấy đã tiếp nhận những điều tôi nói và đồng ý thoái Đảng.

Mọi người đều có phía minh bạch của mình mà không thể bị tuyên truyền của ĐCSTQ lừa dối. Miễn là chúng ta thành tâm cố gắng cứu họ, họ sẽ cảm nhận được thiện tâm của chúng ta và từ đó có được lựa chọn đúng đắn.

Tôi sợ rằng tôi sẽ bỏ lỡ cơ hội giảng chân tướng cho một số bạn bè và người thân của mình, và lo sợ họ có thể qua đời vì dịch bệnh. Nếu là vậy thì đó sẽ là hối tiếc lớn nhất của tôi.

Công việc tập trung trong 50 ngày đã kết thúc và tôi đã trở về nhà an toàn.

Nhiều nhân viên chăm sóc sức khỏe đã bị nhiễm virus, và nhiều người đã qua đời. ĐCSTQ đã nói dối, con số thực tế cao hơn nhiều so với con số mà họ báo cáo với thế giới.

ĐCSTQ đã hứa sẽ giải quyết chế độ lương và thưởng cho mọi người trong giai đoạn đầu làm việc chuyên sâu, nhưng họ đã thất hứa. Nhiều bác sỹ và y tá trẻ chỉ nhận được 2.000 nhân dân tệ mỗi tháng (khoảng 300 đô la Mỹ). Họ vẫn chưa nhận được bất cứ thứ gì. Ngay cả khi họ đã liên tục gửi tài liệu trong đại dịch nhưng ĐCSTQ vẫn yêu cầu phải có các văn bản tài liệu và bằng chứng như ảnh chụp chẳng hạn, để chứng minh rằng họ đã làm việc trong các phòng bệnh COVID-19.

Một số nhân viên chăm sóc cho bệnh nhân đã bất bình khi họ phải mạo hiểm rất lớn để làm việc với các trường hợp COVID-19. Động lực của họ không phải là tiền, nhưng họ nói rằng ĐCSTQ đang xúc phạm họ. Họ nói: “Chúng tôi không có hình ảnh để chứng minh chúng tôi đã làm việc ở đó. Chúng tôi không còn trông chờ gì đối với lương và thưởng nữa”.

Tôi hy vọng rằng mọi người sẽ thức tỉnh và nhận ra bản chất tà ác thực sự của ĐCSTQ để có một tương lai tốt đẹp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/17/405078.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/27/185240.html

Đăng ngày 02-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share