Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-05-2020] Mẹ tôi năm nay 63 tuổi. Bà luôn độc đoán, dễ nổi cáu, và tự phụ. Bà rất giỏi lôi kéo quan hệ và đi “cửa sau” để có được thứ bà muốn. Trừ những điều có liên quan đến bà, còn lại bà sẽ dửng dưng.

Năm 1996, khi 15 tuổi và đang học trung học cơ sở, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn thấm đẫm tâm hồn tôi. Năm 1998, tôi mới bắt đầu nói chuyện với mẹ tôi về Pháp Luân Đại Pháp và tu luyện. Tôi hy vọng bà sẽ cân nhắc việc tu luyện. Tôi biết tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không chỉ có lợi cho thân thể, mà còn giúp cải thiện tính khí của bà. Tuy nhiên, bà là một người vô thần và nói rằng tất cả các môn khí công và tâm linh đều là giả và những người đi theo đều bị ma ám. Vì thế bà phản đối việc tu luyện của tôi.

Vì tôi có những thay đổi rất tích cực sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên hàng xóm, thầy cô giáo và các bạn cùng lớp đều đánh giá tôi rất cao. Do vậy, bà đã không một mực ngăn cản tôi.

Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Năm 2000, tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Cảnh sát đưa tôi về nhà. Những người từ Phòng 610 và cảnh sát địa phương đã gọi điện đến công ty của mẹ tôi và yêu cầu người quản lý của bà đi cùng họ trong khi họ lục soát nhà chúng tôi. Điều này làm bà thấy xấu hổ, nhục nhã. Lúc đầu, mẹ tôi tỏ ra không vui khi thấy tôi tu luyện; Giờ thì bà còn nổi đóa lên.

Sau 15 ngày bị giữ trong trại giam, tôi được thả về nhà. Về đến nhà, mẹ tôi rất kích động, nói rằng nếu tôi tiếp tục tu luyện, bà sẽ từ tôi. Bà không muốn nghe bất kỳ điều gì về Đại Pháp. Chỉ cần nghe một từ là bà sẽ làm ầm lên. Bà tin rằng tôi đã bị “đầu độc” rất nặng.

Để có thể “giúp” tôi, bà đã hợp tác với những người từ Phòng 610 và trung tâm cộng đồng. Bà đã lừa tôi đến một trung tâm tẩy não do trại lao động cưỡng bức thiết lập. Bà cũng tin mọi lời những dối trá của ĐCSTQ, thậm chí còn nói với một phóng viên rằng con trai bà (là tôi) đã ngu muội đến mức nào sau khi tu luyện. Bà thậm chí còn đốt những cuốn sách Đại Pháp của tôi khi tôi không ở nhà. Khi cảm thấy vô vọng vì tôi không từ bỏ tu luyện, bà dọa sẽ tự tử.

Tôi cảm thấy rất buồn. Mặc dù là mẹ con, nhưng lại không có sự tin tưởng, an ủi hay động viên trong mối quan hệ của chúng tôi. Thay vào đó, bà gây sức ép cho tôi ngày càng nhiều. Tôi rất lo lắng cho bà vì tôi biết việc bà chống lại Đại Pháp đã gây ra tội nghiệp rất lớn.

Tôi có thể giảng chân tướng cho những người khác và nói chuyện với họ một cách ôn hòa và có lý trí, và dần dần chỉnh sửa những hiểu lầm của họ về Pháp Luân Đại Pháp và các học viên. Nhưng với mẹ, tôi không biết làm thế nào để giúp bà. Chỉ cần tôi bắt đầu nói, bà sẽ bắt đầu chửi rủa tôi.

Bà xem thường tôi vì cho rằng tôi đã làm bà không còn mặt mũi nào nữa. Bà cho rằng tôi là một trong những người “ngu muội” mà ĐCSTQ nói đến. Suốt tám năm qua, giữa tôi và mẹ gần như không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào.

Hồi đó, tôi đã mất đi sự tự tin. Tôi đã không làm sao để giải khai tâm của mẹ. Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là chân chính, trong khi ĐCSTQ chỉ dối lừa mẹ tôi.

Căn bệnh ung thư thức tỉnh mẹ tôi, giúp bà nhận ra sự thật

Một đêm tháng 4 năm 2008, bụng mẹ tôi bắt đầu đau. Bà đến bệnh viện để kiểm tra nhưng chỉ được kê một số loại thuốc giảm đau. Đầu tháng 9, bà cảm thấy sức khỏe ngày càng xấu đi. Sau khi có kết quả kiểm tra toàn diện, bà được chẩn đoán ung thư tử cung. Bà trải qua ba đợt hóa trị nhưng đều vô ích, và các tế bào ung thư đã di căn đến phổi cũng như các bộ phận khác trên cơ thể bà. Sau khi nghe bác sỹ nói, người mẹ mạnh mẽ của tôi đã trốn vào một căn phòng mà khóc.

Các đợt hóa trị đã làm bà kiệt sức, vô cùng đau đớn. Tóc bà rụng hết. Thân thể yếu nhược của bà cần dinh dưỡng, nhưng vừa ăn vào, bà lại lập tức nôn ra. Việc ăn uống trở thành một việc khó khăn, chậm chạp, có khi kéo dài mấy giờ đồng hồ. Bà không thể ngồi hay đi lại được. Sau mỗi lần điều trị, tôi phải cõng bà lên tầng bảy. Tòa nhà chúng tôi không có thang máy. Vì bà bị đau nhức xương, nên tôi phải cực kỳ cẩn thận.

Trong đau đớn và tuyệt vọng, bà được bác sỹ đưa cho hy vọng duy nhất: một loại thuốc vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm và có tác dụng phụ cực kỳ mạnh. Vị bác sỹ này cho rằng nếu loại thuốc này không có tác dụng, thì không còn hy vọng nào cho bà nữa. Bởi vì loại thuốc này sẽ dẫn đến nhiều tác dụng phụ hơn so với những loại thuốc khác bà đã dùng trước đó, gia đình tôi phải ký một bản thỏa thuận rằng chúng tôi phải chịu trách nhiệm về hậu quả.

Khi tôi hỏi liệu bà có muốn dùng thuốc này không, bà không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu. Tôi hiểu bà có ý là muốn được sống. Bà cũng đã đến bước đường cùng rồi. Tôi dằn vặt vì biết Đại Pháp có thể cứu bà, nhưng bà lại không để tôi nói.

Sau khi chúng tôi ký thỏa thuận, bà có một tuần trước khi bắt đầu đợt điều trị mới, vì vậy chúng tôi bắt xe buýt về nhà. Trên đường đi, tôi nghĩ cách để nói với bà về Pháp Luân Đại Pháp. Hiệu quả của đợt điều trị mới thật khó đoán, nhất là khi bà đã rất yếu.

Là một học viên, tôi đã gặp rất nhiều người khỏi bệnh ung thư sau khi họ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cần một thời điểm tốt để nói. Tôi biết bà đang khát khao được sống. Tôi không ngừng cầu xin Sư phụ Lý cấp cho mình trí huệ. Tôi hy vọng Ngài sẽ giúp mẹ tôi bình tĩnh và lắng nghe những gì tôi nói.

Tôi giúp bà ngồi xuống đi văng. Vì bà chưa ăn gì, nên tôi đã làm 10 cái bánh bao nhưng bà chỉ ăn đúng một cái rưỡi. Một lúc sau, bà lại thấy buồn nôn, nên tôi đưa bà vào phòng vệ sinh, rồi lại đưa bà trở lại đi văng.

Tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh bà và nói: “Mẹ ơi, con thực sự muốn nói chuyện với mẹ.” Bà trả lời ngay lập tức: “Con muốn nói về những thứ của Pháp Luân Đại Pháp, phải không? Mẹ không muốn nghe.”

Tôi nói từ tận đáy lòng mình: “Con là con trai của mẹ. Nhìn mẹ đau khổ thế này, chính con cũng khổ! Con hy vọng sức khỏe của mẹ sẽ tốt hơn. Mẹ đã nghe những gì bác sỹ nói rồi đấy. Con thấy mẹ khóc vì mẹ cảm thấy vô vọng với tình trạng hiện tại của bản thân. Bây giờ, con muốn nói cho mẹ một con đường sống, tại sao mẹ lại không muốn thử một lần?”

Bà biết tôi đã chăm sóc bà không mệt mỏi. Bà hơi xúc động, nói: “Được.”

Đây là lần đầu tiên tôi có một cuộc nói chuyện dài đến vậy với bà sau khi bắt đầu tu luyện. Tôi bắt đầu bằng cách nói với bà những gì tôi chứng kiến ​​- có bao nhiêu người đã được chữa khỏi bệnh. Sau đó, tôi đã nói về vụ tự thiêu dàn dựng, và người ta thực hành Đại Pháp trên toàn thế giới như thế nào. Tôi cũng nói về các nguyên lý của Pháp. Chúng tôi đã nói chuyện suốt hơn một giờ đồng hồ và tôi cảm thấy bà đã bắt đầu tiếp nhận Đại Pháp.

Tôi đã cho bà xem một đĩa DVD Shen Yun năm 2008. Sau khi xem xong, bà gần như lập tức thấy đói. Tôi hâm nóng tám cái bánh bao rưỡi còn lại. Bà đã ăn hết sạch, sau đó bà lên giường đi ngủ. Suốt sáu tuần qua, đây là lần đầu tiên tôi thấy bà ngủ ngon đến vậy. Sau đó, bà ăn một bát cơm nhỏ mà không thấy buồn nôn. Bà thậm chí còn nói: “Điều này thật sự kỳ diệu!”

Từ bi vô lượng của Sư tôn đã chữa khỏi bệnh ung thư của mẹ tôi

Tôi có niềm tin vững chắc rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được mẹ tôi. Mặc dù thái độ của bà đối với Đại Pháp đã được cải thiện, nhưng liệu bà có thể thay đổi tất cả các quan niệm của mình không? Bà đã chống đối Đại Pháp rất nhiều và đã phạm rất nhiều điều sai trái. Bà không bao giờ tin vào Phật, Đạo, Thần, vì vậy bà không muốn học các bài công pháp.

Khi đến đợt hóa trị tiếp theo, tôi đã chuẩn bị một máy nghe nhạc MP3 và tải xuống bản ghi âm các bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu. Khi tôi đưa nó cho bà, tôi nói: “Mẹ sẽ trải qua đợt hóa trị vào chiều nay. Khi cảm thấy đau đớn, mẹ hãy nghe cái này; sẽ giúp ích cho mẹ. Bà nhận máy từ tôi, nhưng tôi không chắc bà sẽ nghe nó.

Ngay sau giờ làm, tôi đến bệnh viện gặp bà. Lúc đó là 5 giờ chiều, và đợt hóa trị của bà vừa kết thúc. Ngay khi bước vào phòng bệnh, tôi thấy bà ngồi trên giường và nghe máy MP3. Khi nhìn thấy tôi, bà rất phấn khích. Bà lấy tai nghe ra và nói: “Thật sự tuyệt vời! Chắc chắn mẹ sẽ nhờ con dạy các bài công pháp!” Tôi ngạc nhiên và hỏi điều gì đã làm mẹ thay đổi.

Bà nói: “Sau khoảng 15 phút bắt đầu hóa trị, toàn bộ cơ thể và xương của mẹ bắt đầu đau nhức. Khi không thể chịu được nữa, mẹ nhớ đến chiếc máy nghe nhạc MP3 mà con đã đưa. Khi mẹ nghe máy, cơn đau lập tức ngừng lại. Càng nghe, mẹ càng cảm thấy có lý. Hơn nữa mẹ còn không cảm thấy đau. Điều này thật phi thường! Thật kỳ diệu!”

Tôi đã xúc động đến rơi nước mắt. Tôi biết rằng mẹ tôi không bao giờ tin vào bất kỳ điều gì không phục vụ cho lợi ích cá nhân của mình. Bà nhìn Đại Pháp từ quan điểm của ĐCSTQ không chỉ bởi vì tính ích kỷ và áp lực đè nặng mà còn bởi vì bà muốn theo đuổi quyền lực, điều này phù hợp với bản chất ích kỷ của ĐCSTQ. Sư tôn thực sự từ bi vì đã không bỏ sót bất kỳ ai. Mẹ tôi lập tức thay đổi quan niệm của mình. Sư phụ đã loại bỏ tất cả đau đớn của bà, dù cho đợt hóa trị này thậm chí còn độc hại hơn trước.

Trong năm ngày hóa trị tiếp theo, hành vi của bà đã hoàn toàn khác so với trước đây. Bà không giống như một bệnh nhân. Ngày bà bắt đầu nghe bản thu âm bài giảng của Sư phụ, bà thèm ăn trở lại. Sau khi đợt hóa trị kết thúc, họ hàng của chúng tôi mang đồ ăn đến cho bà. Ngồi trên giường, bà ăn tất cả mọi thứ. Bà cũng rất giàu năng lượng. Không lâu sau, thay vì nhờ người thân mang bữa ăn đến, bà đã cùng tôi đến nhà hàng gần khu nội trú để ăn. Vậy mà lúc trước, bà thậm chí còn không thể đi bộ.

Bà phải chịu đựng thêm bốn đợt hóa trị nữa, cứ hai tuần một lần. Bà về nhà học Pháp và luyện công cùng tôi. Bà ngày càng khỏe lên. Có lần, bà ngồi đối diện tôi, tôi nhìn bà; trong tích tắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy đây mới là con người thật của bà – một người tốt bụng.

Sư phụ từ bi đã liên tục trông nom bà. Suốt ba đợt hóa trị đầu, bà không cảm thấy đau. Tôi ngạc nhiên, tự hỏi những thứ độc hại đã đi đâu mất. Bác sỹ của bà đã đến gặp bà. Nhìn thấy bà đang rất khỏe mạnh, ông bàng hoàng nói: “Đây là một phép màu! Tôi đã điều trị rất nhiều bệnh nhân, không một ai giống bà! Bà thậm chí không cần bổ sung bạch cầu. Bà không giống một bệnh nhân!”

Những lời của ông đã nhắc bà rằng bà là một học viên, vì vậy bà quyết định không tiến hành đợt hóa trị thứ tư, và trở về nhà. Cuối cùng, bà đã bắt đầu vững vàng trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi quay lại bệnh viện để kiểm tra, bà đã hoàn toàn khỏe mạnh. Tất cả các tế bào ung thư của bà đã biến mất.

Trải nghiệm kỳ diệu của bà cũng đã thay đổi quan niệm của nhiều người họ hàng chúng tôi về Pháp Luân Đại Pháp bởi vì họ đã chứng kiến ​​những gì xảy ra với bà. Bà cũng đã suy nghĩ về điều này: Sau khi được điều trị bằng loại thuốc độc hại suốt ba giờ mỗi ngày, tại sao cơn đau lại chấm dứt ngay khi bà bắt đầu nghe các bản thu âm bài giảng của Sư phụ? Tôi bảo bà đó là vì Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp và các vị Phật, Đạo, Thần thực sự tồn tại.

Phần kết

Tôi đã kể câu chuyện của mẹ tôi với gia đình và bạn bè. Trong suốt 28 năm Đại Pháp hồng truyền khắp thế giới, đã có nhiều câu chuyện như của mẹ tôi, trải nghiệm của bà chỉ là một trong số đó.

Mọi người thường chỉ tin những gì họ nhìn thấy. Như mẹ tôi đã nói sau đó, nếu không phải tự mình trải qua điều đó, bà sẽ không bao giờ tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là siêu thường.

Mẹ tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 12 năm. Bà không còn tính thất thường nữa, và bà hướng nội mỗi khi có bất kỳ căng thẳng hay mâu thuẫn nào. Bà đã học Pháp và luyện công đều đặn mỗi ngày.

Trong đại dịch toàn cầu này và tất cả các loại thiên tai, tôi hy vọng rằng với những ai như mẹ tôi chỉ tin những gì họ nhìn thấy, hãy thay đổi quan niệm của mình để huyền năng của Đại Pháp cũng có thể triển hiện trong bạn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/13/404941.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/20/185109.html

Đăng ngày 28-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share