Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-02-2020]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997, và được tự mình trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp hết lần này đến lần khác.

Bệnh tật hành hạ từ khi còn nhỏ

Từ nhỏ, tôi đã mắc bệnh di truyền của gia đình, nó sẽ khiến tôi đột nhiên khó thở, tim đập nhanh và sau đó bất tỉnh. Mỗi năm tôi phát bệnh một đến hai lần, mỗi lần như vậy gia đình tôi rất căng thẳng và sợ hãi. Trong một lần bệnh tái phát, tôi bất tỉnh và đập đầu vào vại dưa chua. Thậm chí đến giờ, tôi vẫn cảm thấy ngón tay của tôi bị yếu do lần ngã đó. Các bác sỹ không thể chẩn đoán ra bệnh cũng không tìm ra phương pháp chữa trị và tôi chỉ còn cách sống chung với căn bệnh này.

Ngoài ra, tôi còn bị viêm đốt sống cổ nghiêm trọng, đau dạ dày, viêm mũi họng mãn tính từ khi còn đi học. Nhiều lần đau bụng dữ dội đến mức tôi chỉ có thể dựa vào bàn, đau đến tím tái và toát mồ hôi lạnh. Tôi đã thử nhiều loại thuốc khác nhau nhưng không có hiệu quả.

Bước vào tu luyện Đại Pháp

Vào dịp Tết Nguyên Đán năm 1997, tôi đến chơi nhà dì và gia đình dì. Dì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Thông qua dì, tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là pháp môn tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, dạy người ta làm điều tốt, không tranh danh đoạt lợi, và luôn suy nghĩ cho người khác. Các bài công pháp rất đơn giản dễ học dễ luyện, không kể thời gian, địa điểm, và hơn thế nữa còn có thể nâng cao sức khỏe.

Tối hôm đó, hai dì cháu tôi đã xem video giảng Pháp của Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Công) và năm bộ công pháp. Ngay sau khi xem video được một lần, tôi học bốn bài công pháp đầu tiên một cách nhanh chóng và trong bài công pháp thứ năm, tôi có thể ngồi song bàn trong gần 40 phút ngay trong lần đầu tiên đả tọa.

Tôi từng bị đau vai và cánh tay nghiêm trọng do bệnh thoái hóa đốt sống cổ mãn tính. Trong khi luyện bài công pháp thứ hai, vai và cánh tay tôi rất đau nhưng tôi nghiến chặt răng và cố hết sức để luyện xong.

Sau đó, tôi đã có một trải nghiệm thần kỳ. Tôi cảm giác như có một bàn tay vô hình khổng lồ, ấm áp, nhẹ nhàng nâng cánh tay tôi lên đến tư thế đúng. Và càng thần kỳ hơn là, cơn đau ở vai và cánh tay biến mất, thậm chí còn không cảm giác thấy tay tồn tại. Một cảm giác thoải mái chưa từng có, và tôi có thể luyện xong bài công pháp một cách dễ dàng. Tôi nghe nhạc luyện công, tĩnh tĩnh tâm, trong não không hề có tạp niệm.

Sau này học Pháp tôi mới hiểu ra rằng chính trong lần đầu luyện công đó Sư phụ đã thanh lý thân thể và loại bỏ căn bệnh thoái hóa đốt sống cổ đã đeo bám tôi bao nhiêu năm. Từ đó về sau căn bệnh đó đã hoàn toàn biến mất. Tôi cũng hiểu rằng trạng thái nhập tĩnh mà tôi có được trong lần đầu tiên luyện bài tĩnh công cũng là Sư phụ khích lệ tôi. Sư phụ để tôi cảm nhận được rằng Đại Pháp không giống với bất kỳ điều gì mà tôi từng trải qua, điểm hóa tôi rằng Đại Pháp chính là điều mà tôi đã chờ đợi đời này qua đời khác.

Tối hôm sau, tôi ngồi đả tọa trên giường của dì thì thấy tim mình đập mạnh như trống. Sau đó, tim tôi đập nhanh trong khoảng 30 phút và tôi cảm thấy khó thở. Nghĩ rằng bệnh cũ tái phát nên tôi nằm xuống giường. Tuy nhiên, tôi chỉ khó chịu trong thời gian rất ngắn, sau đó các triệu chứng biến mất và mọi thứ trở lại bình thường. Thấy dì lo lắng, tôi nói với dì có lẽ bệnh lại tái phát nhưng các triệu chứng nhẹ hơn trước rất nhiều. Dì trấn an tôi rằng đây là dấu hiệu tốt, là Sư phụ đang điều chỉnh thân thể cho tôi. Kể từ đó căn bệnh di truyền này không bao giờ tái phát nữa.

Toàn thể gia đình thụ ích từ tu luyện Đại Pháp

Sau khi trở về nhà, tôi tiếp tục đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng với mẹ và anh trai. Mỗi buổi sáng, mẹ tôi đến công viên gần nhà để luyện công tập thể.

Mẹ tôi từng bị bệnh tim, cao huyết áp, xuất huyết não, viêm thận, viêm khớp dạng thấp, viêm dạ dày và nhiều bệnh khác. Thuốc của mẹ nhiều đến nỗi được cất trong các tủ, ngăn kéo khác nhau, và thậm chí cả dưới gầm giường. Bố tôi cũng bị loét dạ dày nặng. Mỗi khi bệnh dạ dày tái phát, chỉ có duy nhất một loại thuốc có thể làm giảm cơn đau của ông, thuốc này của Nhật Bản và rất đắt tiền. Mỗi hộp bảy viên có giá 270 Nhân dân tệ. Căn bệnh di truyền của tôi cũng khiến gia đình phải chi một khoản tiền lớn cho thuốc men và điều trị y tế mỗi tháng. Là những người công nhân bình thường có thu nhập thấp, bố mẹ tôi hầu như không thể trang trải các khoản chi tiêu của gia đình.

Sau khi đắc Pháp, mẹ tôi chăm chỉ luyện công và chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân trong cuộc sống hàng ngày, thực tu tâm tính. Tôi thấy mẹ thay đổi rất nhiều. Mẹ trở nên hạnh phúc và cởi mở. Không những thế, sức khỏe của mẹ được cải thiện. Trước khi tu luyện, môi mẹ thường tím tái, nước da xỉn và nhợt nhạt. Mẹ tôi không thể cúi xuống, cũng không thể tự mình đứng dậy. Chỉ sau vài tháng tu luyện, da của mẹ trở nên hồng hào và có thể leo ​​cầu thang một cách dễ dàng. Mẹ tôi vứt bỏ tất cả thuốc thang và không còn dùng bất kỳ một viên thuốc nào nữa.

Hàng xóm của chúng tôi chứng kiến ​​sự thay đổi to lớn của mẹ, nên hiếu kỳ và bắt đầu hỏi về việc sức khỏe của bà đã cải thiện như thế nào. Mẹ tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và một số người hàng xóm rất ấn tượng và cũng muốn học Đại Pháp

Thời gian đó cha tôi bị chẩn đoán mắc bệnh xơ gan cổ trướng nặng. Sau khi thấy sức khỏe của mẹ tôi được cải thiện, bố tôi cũng quyết định bước vào tu luyện. Sau đó không chỉ bệnh xơ gan mà cả bệnh dạ dày của cha cũng biến mất. Trước đây mặc dù cao 1,75 m nhưng cha tôi chỉ nặng khoảng 50kg do bị bệnh dạ dày khiến ông không thể ăn nhiều. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ông đã tăng gần 20 kg, da dẻ trở nên hồng hào và và sức khỏe được cải thiện rất nhiều.

Tháng 5 năm 1997, sau khi được mẹ và anh trai động viên, tôi bắt đầu tham gia luyện công tập thể tại công viên vào mỗi buổi sáng. Mặc dù các học viên ở đây không biết nhiều về nhau, nhưng họ rất tốt bụng và hòa ái, dễ gần. Sau mỗi buổi luyện công, chúng tôi sẽ cùng nhau học Pháp, giao lưu. Mọi người cùng chia sẻ về nhận thức dựa trên Pháp lý, tu bỏ chấp trước. Môi trường đó thực sự thanh tịnh, không có tư tâm, không có tranh danh trục lợi, không có chút danh lợi, không có bất kỳ nhân tố bất hảo nào của xã hội. Là một học viên Đại Pháp, mỗi ngày tôi đều nhắc nhở bản thân phải lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm tiêu chuẩn [đo lường] mỗi lời nói và hành động của mình.

Cứ như vậy, sau khi tu luyện, không chỉ sức khỏe của tôi được cải thiện mà tâm tôi còn trở nên rộng mở hơn. Tôi không còn màng tới sự được mất của lợi ích vật chất nữa. Trong công việc tôi luôn tận tụy và làm tròn trách nhiệm, không so bì rằng bản thân phải làm nhiều hơn người khác, tâm thái tốt và luôn mỉm cười vui vẻ. Do đó, tôi được đồng nghiệp và lãnh đạo khen ngợi. Nhờ có Pháp Luân Đại Pháp, cuộc sống của cả gia đình chúng tôi đã trở nên tốt hơn rất nhiều.

Khỏi bệnh động kinh sau khi thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”

Một đêm mùa đông năm 2009, một bạn thân cùng lớp đã gọi cho tôi, nói rằng đang cảm thấy tuyệt vọng.

Chuyện là vài ngày trước, con trai của cô đột nhiên lên cơn co giật, sùi bọt mép, chân tay co quắp mất kiểm soát. Vài ngày sau, cậu bé lại lên cơn co giật và nặng hơn nhiều. Bác sỹ đã chẩn đoán cậu bé bị bệnh động kinh, đồng thời nói với cô rằng các triệu chứng rất nghiêm trọng và sẽ thường xuyên phát tác, nên cháu sẽ phải uống thuốc suốt quãng đời còn lại. Bác sỹ cũng nói, chỉ một cơn sốt cũng có thể dễ dàng gây ra một cơn động kinh và căn bệnh này sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cậu bé.

Các bạn cùng lớp của tôi đã tìm kiếm thông tin liên quan trên internet và tìm thấy một nhóm của các trẻ em bị bệnh động kinh. Cha mẹ của những đứa trẻ bị động kinh trong nhóm chia sẻ rằng việc sử dụng lâu dài thuốc điều trị động kinh sẽ gây tổn hại cho não và dây thần kinh của trẻ, và lâu dài sẽ làm chậm sự phát triển của trẻ, nhưng lại vẫn chưa có cách nào đặc trị bệnh động kinh này.

Bạn cùng lớp tôi đã thật sự tuyệt vọng vì đứa con là tất cả của cô ấy. Trong tình huống đó cô ấy nghĩ đến tôi, bởi cô ấy biết rất rõ quá trình bị bệnh và điều trị y tế của tôi, và hiểu sự thật đằng sau việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, và cũng đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Sau khi nhận được cuộc gọi của cô ấy, tôi biết đây là cơ hội để tôi giảng chân tướng và cứu gia đình cô ấy. Chồng cô ấy là một sỹ quan cảnh sát, anh ấy phản đối vợ giao thiệp với các học viên Đại Pháp. Con trai bảy tuổi của cô ấy theo học tại một trường do ĐCSTQ điều hành từ khi còn nhỏ và bị tẩy não từ khi còn nhỏ, trong đầu bị rót đầy những lời dối trá của ĐCSTQ về Pháp Luân Đại Pháp.

Chúng tôi hẹn gặp tại nhà cô ấy, và tôi đã mang một số tài liệu giảng chân tướng, bùa hộ mệnh và một cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi nói với cháu bé: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp dạy người ta hướng thiện. Đừng nghe, đừng tin những lời dối trá mà đảng tuyên truyền, thay vào đó, hãy thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Cháu sẽ có sức khỏe tốt, thành tích học tập tốt và được phúc báo. Cháu bé làm theo lời khuyên của tôi và bắt đầu học các bài công pháp. Tôi khuyên bạn tôi kiên trì học Pháp và luyện công cùng với con cô ấy. Khi chuẩn bị rời đi, tôi đã thuyết phục chồng cô ấy dùng hóa danh để thoái xuất ĐCSTQ, và anh ấy nhanh chóng đồng ý. Con trai của họ cũng đồng ý thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong.

Sau đó, tôi ghé qua nhà cô ấy thêm vài lần để dạy và chỉnh các động tác luyện công. Một ngày nọ, cô ấy gọi cho tôi báo tin vui rằng con của cô từ hôm đó vẫn luôn khỏe mạnh, không phát bệnh. Hơn nữa, trước đây cậu bé rất dễ nổi nóng, thì nay đã trở nên kiên nhẫn hơn khi gặp phải những mâu thuẫn ở trường. Cậu bé nói với mẹ đó là vì cháu nhớ mình phải chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn trong mọi tình huống khó khăn. Nghe thấy vậy tôi cũng vô cùng vui sướng.

Một thời gian sau, cô ấy gọi điện cho tôi và nói rằng cô ấy đang rất lo lắng vì con cô ấy đang bị sốt. Họ hiện đang ở trong bệnh viện, chờ xếp hàng truyền dịch tĩnh mạch. Có khoảng một trăm đứa trẻ đang xếp trước đó, không biết đến khi nào mới tới lượt, nên cô ấy lo lắng rằng cơn sốt sẽ gây ra một cơn động kinh khác cho cậu bé. Tôi khuyên cô ấy và cậu bé nên thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” và tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Mười phút sau, cô bạn hào hứng gọi cho tôi báo tin vui. Cô và con thành tâm niệm trong vài phút và cậu bé đã toát mồ hôi. Cơn sốt hạ xuống và thân nhiệt của cậu bé trở lại bình thường. Vì không cần truyền tĩnh mạch nữa, nên hai mẹ con vui vẻ chuẩn bị về nhà.

Mười năm đã trôi qua, và cậu bé đã trở thành một thanh niên thông minh và khỏe mạnh. Bệnh động kinh của cháu chưa bao giờ tái phát. Pháp Luân Đại Pháp đã cứu gia đình họ khỏi vực sâu và ban cho họ hết thảy những gì tốt đẹp nhất. Do đó tôi tin rằng sự thần thánh và vẻ đẹp của Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tâm họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/5/399828.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/13/183620.html

Đăng ngày 08-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share