Bài viết của Đông Mai (bút danh), một học viên tại tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 18-11-2009] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. 13 năm qua, tôi đã tin tưởng vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp và dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi dần đã là một học viên trưởng thành. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trong trợ Sư Chính Pháp cùng với các đồng tu. Xin từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.

Nghiệp bệnh không thể cản nổi chính niệm của người tu luyện

Gần đây, nhiều học viên trong vùng chúng tôi đã có triệu chứng nghiệp bệnh. Một số người mắc bệnh nghiêm trọng và bệnh tình của họ đã kéo dài suốt một thời gian lâu. Hậu quả là, một vài học viên đã qua đời. Cái chết của họ khiến tôi rất buồn, nhưng đồng thời những sự kiện này cũng khiến tôi phải suy ngẫm. Tôi muốn chia sẻ thể ngộ về vấn đề này từ trải nghiệm cá nhân mình.

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công. Tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện đòi công bằng cho Pháp Luân Công và đã bị bắt giữ bất hợp pháp. Tôi được thả sau hai tháng tạm giam. Sau khi tôi về nhà, tôi có vài triệu chứng nghiệp bệnh. Tôi không thể đứng hay ngồi. Mỗi lần tôi đứng, dù chỉ một lúc, tôi trở nên lo lắng, chóng mặt và cảm thấy như sắp ngất, vì vậy tôi phải nhanh chóng ngồi xuống. Nhưng mỗi khi tôi ngồi, lưng của tôi đau và bụng tôi sưng lên như sắp nổ tung. Trong một thời gian dài, tôi không thể ăn và chỉ có thể uống một chút nước. Tôi ngồi dựa vào một chiếc ghế với chiếc đệm ở sau lưng. Nó rất không thoải mái. Da tôi vàng và môi thì thâm. Tôi thường có những ý nghĩ rằng có lẽ mình bị ung thư.

Dù đau đớn bao nhiêu, tôi cũng không để tâm đến nó, bởi vì Sư phụ đã giảng rằng người tu luyện không có bệnh và tôi tin vào điều đó. Vì thế tôi coi những triệu chứng bệnh tật này không đáng là gì cả và tỏ ra bình thường trước gia đình. Nếu không, khi họ biết tôi khó chịu thế nào, họ sẽ đưa tôi đến bệnh viện và điều đó sẽ gây tổn thất cho Đại Pháp.

Khi đang phải chịu đựng sự đau đớn về thể xác, tôi cố gắng hoàn thành nghĩa vụ ở nhà. Tôi nấu ăn ngày ba bữa cho chồng, con trai và con gái tôi. Họ rất thích các món ăn và tôi ngồi cùng như thể đang ăn với họ, dù tôi không thể ăn. Khi tôi uống nước, bụng tôi phồng lên như sắp nổ tung ra.

Những triệu chứng này kéo dài một thời gian và mặc dù tôi không coi đó là bệnh tật, cơn đau và sự không thoải mái khiến tôi nhận ra có điều gì đó sai sót. Tôi biết rằng mình hẳn đã làm điều gì đó không phù hợp với Pháp mà không nhận ra. Vì vậy, các nhân tố xấu có cớ để bức hại tôi.

Tôi tĩnh tâm xuống, học Pháp và hướng nội. Cuối cùng tôi đã tìm ra nút thắt của vấn đề. Vì cuộc bức hại, tôi đã chịu đựng áp lực lớn từ bên ngoài và cả ở trong gia đình. Bởi vì tôi từ chối từ bỏ tu luyện, chồng tôi không được đi làm và các con tôi không được phép đến trường (khi đó con gái tôi 14 tuổi và con trai tôi 5 tuổi). Dưới áp lực cực đại, chồng tôi gần như suy sụp và cư xử như một người điên. Anh ấy trút hết giận dữ và thất vọng lên tôi. Anh ấy đánh tôi nhiều lần, như thể muốn giết tôi. Tôi phát triển tâm sợ hãi đối với chồng và tôi còn giận dữ oán trách anh ấy. Khi đó, tôi không học Pháp tinh tấn, vì thế những nhân tố xấu đã leo thang bức hại.

Sau khi tìm ra vấn đề, tôi đã tĩnh tâm học Pháp. Tôi cố gắng không để ý hay cảm nhận về trạng thái bệnh của mình và làm những gì nên làm. Khi tâm tôi chính lại, tôi đã bắt đầu theo con đường mà Sư phụ an bài và phủ nhận mọi sự an bài khác. Tôi liên tục hướng nội khi học Pháp, sau đó chính lại bản thân. Tôi tha thứ cho chồng và đối xử tốt với anh. Tôi đã tống khứ sự giận dữ và cảm giác bị đối xử bất công. Tôi chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để đề cao tâm tính và giữ mình theo tiêu chuẩn cao của người tu luyện. Không lâu sau nghiệp bệnh biến mất và tôi trở thành một học viên khỏe mạnh có làn da hồng hào.

Sau khi trải qua khổ nạn về thân thể, tôi ngộ ra rằng chúng ta không nên sợ nghiệp bệnh. Dù nó có thể ảnh hưởng tới con người, nó không thể cản trở chính niệm của người tu luyện. Vì thế một học viên không nên nghĩ quá nhiều về nghiệp bệnh. Thay vào đó là nên tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, kiên trì học Pháp và phủ nhận mọi hình thức bức hại của cựu thế lực. Miễn là người đó nghiêm túc hướng nội và bài trừ những thứ không phù hợp với Pháp, chính lại bản thân, nghiệp bệnh sẽ nhanh chóng biến mất.

Thay đổi quan niệm và cứu chúng sinh

Sư phụ giảng:

“một việc trọng yếu cần phải làm trước mắt chính là cứu độ thế nào cho được nhiều chúng sinh hơn nữa; đó cũng là [điều] các đệ tử Đại Pháp cần phải hoàn thành trong quá trình viên mãn hiện nay. Đó là sứ mệnh của các đệ tử Đại Pháp, là trách nhiệm không thể thoái thác, là sự việc nhất định phải làm và nhất định phải hoàn thành.”

“Là đệ tử Đại Pháp mà giảng, hiện nay mọi người nếu không thể hoàn thành sự kiện này, không thể khiến chúng sinh đắc độ, thì bản thân chư vị không hoàn thành thệ ước mà chính mình đã lập ra, đồng thời cũng sẽ mang đến tai nạn cho chỉnh thể Chính Pháp, vũ trụ và chúng sinh. Cho nên vừa rồi tôi giảng, đó là điều các đệ tử Đại Pháp nhất định phải làm tốt.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007)

Các học viên là những sinh mệnh bước ra khỏi cựu vũ trụ, và sinh mệnh mới của chúng ta được Đại Pháp tái sinh. Trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, Sư phụ đã đưa chúng ta đến vị trí cao nhất; và kể từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, tu luyện cá nhân của các học viên trở thành tu luyện trong thời Chính Pháp, đó là để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.

Một khi ngộ ra pháp lý này, tôi đã từ tu luyện cá nhân và viên mãn bước sang tu luyện để cứu độ nhiều chúng sinh hơn. Trong quá trình này, tôi dần dần buông bỏ vị tư và giữ mình theo tiêu chuẩn cao nhất của học viên. Tu tốt bản thân không phải vì mục đích nâng cao tầng thứ và viên mãn, mà là để cứu độ chúng sinh. Thông qua học Pháp tôi ngộ ra rằng nhân loại ngày nay đều đến từ cao tầng và đang đợi các học viên đến cứu họ.

Tôi đã tận dụng mọi cơ hội và biện pháp để cứu chúng sinh, từ gửi thư giảng chân tướng tới giảng chân tướng trực diện. Khi tôi nói với mọi người về Pháp Luân Công, đôi khi tôi làm việc đó một mình, có khi tôi làm cùng với hai học viên khác trong nhóm học Pháp. Hiệu quả thường là tốt. Mỗi ngày, chúng tôi đã thuyết phục 10 tới 30 người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Chúng tôi bổ sung cho nhau, khiến cho người nghe có thể hiểu hơn về chân tướng và được cứu. Khi tôi giảng chân tướng một mình, tôi làm một cách nghiêm túc và nói với mọi người một cách chân thành. Trải nghiệm của tôi cho tôi thấy rằng chúng ta có thể cứu người khi chúng ta thực sự có từ bi trong tâm.

Có lần tôi đi đến một nơi mà tôi từng sống và gặp năm người đang giặt quần áo ở giếng. Một trong số họ là người hàng xóm cạnh nhà tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy và khuyên cô ấy thoái ĐCSTQ, vì vậy tôi nói với bốn người còn lại. Tôi giải thích chân tướng một cách đầy đủ và đầy thiện chí nhưng khi đó không ai muốn thoái. Tôi rất bình tĩnh và không động tâm.

Sau khi tôi rời đi, họ đã nói chuyện với nhau và tôi được biết hai người trong số họ đã thoái từ trước, còn người thứ ba thì trở nên lo lắng và hỏi tại sao hai người đó đã không nói với họ về chuyện này. Họ đề nghị hàng xóm cũ của tôi tìm tôi và giúp họ thoái. Sau đó tôi đưa cho họ một đĩa DVD Nghệ thuật biểu diễn Shen Yun và giúp họ thoái Đảng. Điều này không chỉ cho thấy hiệu quả của việc giảng chân tướng mà còn cho thấy thế nhân đang mong đợi được cứu. Tôi cũng hiểu rằng mình có thể cứu nhiều người hơn nếu tu tốt bản thân.

Vào buổi chiều chúng tôi thường tới chợ để giảng chân tướng. Có lần chúng tôi nói với một người bán hàng rong và cô ấy hào hứng nói với chúng tôi rằng, trước khi chúng tôi tới đây, có khoảng 70-80 người đã giảng chân tướng cho cô. Cô nói rằng vì Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt, cô cũng muốn tu luyện. Sự việc này cho thấy các học viên đã làm thật tốt. Miễn là chúng ta không chấp trước vào kết quả của việc khuyên tam thoái, buông bỏ tự ngã, và giảng chân tướng một cách chú tâm, từ bi của Đại Pháp sẽ cứu độ những người đáng được cứu.

Thay đổi quan niệm và cải biến hoàn cảnh gia đình

Sư phụ giảng:

“Tâm của đệ tử Đại Pháp nếu bất ổn, sẽ khiến hoàn cảnh chung quanh chư vị phát sinh biến hoá. Khi chư vị hoảng sợ, chư vị phát hiện chúng sinh đều không đúng như bình thường nữa. Khi chư vị biến đổi thần tình trở thành tươi tỉnh thảnh thơi, tấm lòng rộng mở, lạc quan, thì chư vị phát hiện rằng hoàn cảnh chung quanh cũng khác rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Trong những năm đầu cuộc bức hại, vì thể ngộ về Pháp của tôi không đúng, tôi đã không lý trí và thiếu trí huệ. Chứng thực Pháp là một sứ mệnh thần thánh, nhưng tôi đã không làm tốt. Điều này đã gây nên hiểu lầm trong gia đình tôi và tạo ra nhiều khổ nạn ở nhà và bên ngoài. Tôi đã nghĩ rằng tu luyện là chịu khổ ải.

Sau khi học Pháp liên tục, quan niệm của tôi đã chuyển biến, và tôi đã có thể nhìn vấn đề từ phương diện chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Bỗng nhiên, tâm tôi rộng mở. Tôi ngừng tranh cãi với gia đình mình và những người khác và thiện đãi họ. Dần dần, không khí trong gia đình và ở xung quanh tôi đã thay đổi.

Tôi nhận ra rằng, để cứu chúng sinh, ngoài việc giảng chân tướng trực diện và phát tài liệu, chú ý đến hình ảnh của mình cũng quan trọng không kém. Sự hiện diện của các học viên Đại Pháp tự nó đã là “chân tướng chân thật.” Nếu chúng ta chiểu theo các Pháp lý, thì mọi người có thể hình thành những suy nghĩ tích cực về Đại Pháp và được cứu. Nếu chúng ta làm điều ngược lại, thì sẽ hủy hoại hình ảnh của Đại Pháp và đẩy mọi người ra xa. Một khi ngộ ra điều này, tôi nghiêm túc thực hiện theo các tiêu chuẩn của một học viên và đối xử tốt với mọi người. Ban đầu, chồng và con tôi không hiểu cũng như không ủng hộ tôi, nhưng giờ họ đã hiểu và ủng hộ việc tu luyện Đại Pháp của tôi.

Trong những năm qua, chúng tôi đã về thăm quê trong dịp Tết Nguyên Đán. Tôi tận dụng cơ hội này để dán các tài liệu chân tướng lên tường và các cột đèn trên những trục đường chính nối liền các làng. Chồng và con gái tôi cười và giữ yên lặng khi họ chứng kiến tôi làm việc đó. Đôi khi con gái tôi giúp tôi, và chồng tôi nhắc nhở tôi hãy cẩn thận.

Tất cả đó là biểu hiện của uy lực của Đại Pháp. Đại Pháp đã cải biến tôi và gia đình tôi, và tôi đã bước ra khỏi sự tự tư và dần trưởng thành. Theo quan điểm của tôi, nếu có điều gì đó sai trong gia đình, tôi là nguyên nhân căn bản. Miễn là tôi chính lại bản thân, mọi thứ sẽ suôn sẻ.

Thức tỉnh học viên cũ và viên dung mọi thứ theo yêu cầu của Sư phụ

Sư phụ từ bi và không muốn bỏ lại bất kỳ học viên nào phía sau. Ngài muốn chúng ta đề cao tầng và viên dung chỉnh thể. Đại Pháp đã tạo ra chúng ta và viên dung chúng ta và chúng ta nên báo đáp và viên dung Đại Pháp và hoàn thành mong muốn của Sư phụ.

Sau khi đọc các bài giảng mới nhất của Sư phụ, tôi ngộ ra rằng tìm lại các học viên đã từng tu luyện Pháp Luân Công là rất quan trọng. Liệu họ có quay lại với Đại Pháp hay không tùy thuộc vào việc các học viên đang theo Sư phụ Chính Pháp làm tốt đến mức nào. Chúng ta đang tu bỏ “vị tư” và trở thành những giác giả vĩ đại với từ bi lớn lao trong tương lai. Chúng ta không nên bỏ rơi những người đã từ bỏ tu luyện, vì chúng ta có trách nhiệm quan tâm đến họ. Chúng ta cần phải cảm thông với họ và đưa họ quay trở lại. Sư phụ sẽ vui lòng khi họ quay lại.

Hai học viên mà phối hợp với tôi đã tìm thấy những người đã bỏ tu luyện, những người đã không bước ra vì bị ngăn cản bởi vỏ bọc quan niệm của họ và những người không kiên định. Chúng tôi chia sẻ với họ từ phương diện Pháp lý và nói với họ như thể họ là người thân của chúng tôi. Chúng tôi nói với họ, chân thành từ tâm mình. Chúng tôi cho thấy rằng chúng tôi quan tâm tới họ, cảm thông và thấu hiểu họ. Chúng tôi để họ cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ và sự kỳ diệu của Đại Pháp qua chính chúng tôi. Chúng tôi mang đến cho họ sự ấm áp và hy vọng đánh thức được trái tim đã bị lạc lối và nguội lạnh của họ. Chúng tôi dĩ Pháp vi Sư và bằng mọi cách hướng họ theo chính đạo.

Chúng tôi phát hiện ra rằng những người mà vẫn đang tu luyện nhưng không muốn bước ra giảng chân tướng, gồm cả những học viên lâu năm đang trải qua nghiệp bệnh thời gian dài, có những vấn đề giống nhau. Họ chỉ đọc Chuyển Pháp Luân mà không đọc các bài giảng sau ngày 20 tháng 7 năm 1999 hoặc các bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ.

Tôi chia sẻ điều này với các học viên khác và chúng tôi đồng ý rằng sẽ là không đủ nếu chỉ đọc Chuyển Pháp Luân. Không đọc các bài giảng giai đoạn về sau, sẽ ngăn họ bắt kịp với tiến trình Chính Pháp, và sẽ cho phép các nhân tố xấu lợi dụng sơ hở. Sư phụ đã giải thích Chuyển Pháp Luân trong các bài kinh văn một cách ngôn bạch lý bạch. Sư phụ đã trực tiếp chỉ ra và hướng dẫn chúng ta, chỉ cần chúng ta làm theo thì sẽ có thể bắt kịp với tiến trình Chính Pháp của Sư phụ.

Chúng tôi khích lệ những học viên kém tinh tấn hơn, những người có máy vi tính đọc các bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ hàng ngày, bởi vì điều đó sẽ có ích cho họ. Sau khi họ hiểu ra vấn đề, chúng tôi giúp họ thành lập nhóm học Pháp. Với những người không thể tham gia nhóm học Pháp, chúng tôi khích lệ họ liên lạc và chia sẻ với các học viên khác và đề cao tầng thứ. Chúng tôi để cho những người tinh tấn hơn dẫn dắt nhóm và tạo ra môi trường có thể thúc đẩy học Pháp và đề cao. Kết quả nhìn chung là tốt. Và điều quan trọng là chúng tôi đã có ước nguyện này, dù trên bề mặt chúng tôi đang làm mọi việc, trên thực tế, mỗi từng chi tiết đều do Sư phụ an bài và thực hiện.

Cũng có những người đã rời bỏ Đại Pháp vì cuộc bức hại và chuyển sang tu luyện môn khác. Dù đưa họ quay lại là khó khăn hơn, miễn là còn Sư phụ và Đại Pháp, chúng tôi tự tin và không bỏ rơi họ. Sau cùng, họ đã từng tu luyện Pháp Luân Công, và Đại Pháp đã cắm rễ trong tâm họ. Phần biết của họ đang mong ước được quay lại.

Khi chúng tôi chia sẻ với họ, chúng tôi bình tĩnh và không động tâm bởi phản ứng của họ. Chúng tôi đối xử với họ từ bi và giúp họ mở lòng. Chúng tôi không có tâm coi thường, chỉ trích, than phiền hay muốn áp đảo họ. Chúng tôi thành tâm muốn điều tốt nhất cho họ và từ bi với họ. Chúng tôi không giữ khoảng cách mà gần gũi với họ. Chúng tôi không nghĩ tới sự can nhiễu, bởi vì chúng tôi có chính niệm và làm mọi việc theo Pháp. Ngoài ra, Sư phụ đã bảo hộ và chính lại mọi thứ quanh chúng tôi. Chúng tôi không bị xao động bởi bất kỳ thứ bất chính nào. Trong trường từ bi, mọi thứ bất chính đã được thanh lý. Đây là yêu cầu của Chính Pháp và là điều Sư phụ muốn.

Trong lúc chia sẻ, chúng tôi để họ nói trước sau đó tìm kiếm căn nguyên của vấn đề và cố gắng giải quyết nó. Nhóm học viên này đã chia sẻ quan điểm tương tự. Họ nghĩ họ đã tu luyện rất tốt, tới tầng thứ rất cao, và miễn là họ tu luyện tốt họ không cần giảng chân tướng cứu chúng sinh. Chúng tôi đã đọc cho họ nghe những bài giảng sau này của Sư phụ và giải thích với họ rằng Đại Pháp thực sự có thể cứu người, trong khi các môn khác thì không còn làm điều đó nữa. Học các môn khác chỉ là chạy theo hình thức; nó lãng phí thời gian và năng lượng, và đánh lừa chính họ. Sư phụ đã nói rõ với chúng ta rằng các học viên nên làm tốt ba việc cho đến ngày viên mãn. Người đó sẽ không thể tu thành nếu chỉ học Pháp mà không giảng chân tướng cứu chúng sinh. Miễn là Chính Pháp chưa kết thúc, mỗi học viên đều có trách nhiệm cứu chúng sinh. Những người nói không cần thiết cứu người là bị thao túng bởi những nhân tố bất hảo đang cố gắng phá hoại Pháp. Chúng tôi cũng chia sẻ với họ về thân phận thực sự của học viên Đại Pháp và sứ mệnh cứu độ chúng sinh của chúng ta khi đến thế giới này.

Trong quá trình chia sẻ, Pháp của Sư phụ liên tục giải thể các nhân tố xấu can nhiễu họ. Họ dần thay đổi và trở nên thân thiện với chúng tôi. Chúng tôi không chấp trước vào kết quả và chỉ cố gắng hết sức. Nếu lần đầu không có kết quả, chúng tôi sẽ đến thăm họ vài ngày sau đó. Chúng tôi cũng khích lệ các học viên khác tới thăm họ.

Một học viên cũ đã không phản ứng gì khi chúng tôi tới thăm cô ấy lần đầu tiên. Tuy nhiên trước khi chúng tôi rời đi, cô ấy đã mời chúng tôi tới nhà lần nữa. Vài ngày sau chúng tôi lại tới thăm cô ấy và cô ấy đã thức tỉnh sau một chia sẻ ngắn. Cô ấy rất xúc động, khóc và nói: “Sư phụ thật từ bi và không bỏ rơi một học viên đã không làm tốt như tôi. Có rất nhiều học viên quan tâm đến tôi và đang giúp đỡ tôi. Tôi không thể báo đáp ân huệ với các bạn.” Chúng tôi đáp: “Chị nên tạ ơn Sư phụ. Chính Sư phụ đã an bài cho chúng tôi tới đưa chị quay lại. Đừng vội vã làm gì, hãy đọc các bài giảng của Sư phụ nhiều lần và chị sẽ biết nên làm gì.”

Sau khi chúng tôi rời đi học viên này liên tục cảm ơn chúng tôi và rưng rưng nước mắt. Bây giờ cô ấy đang tu luyện và làm ba việc tinh tấn. Có nhiều trường hợp như vậy nữa nhưng tôi sẽ không kể ra đây. Chỉ cần chúng ta làm hết sức và không bỏ cuộc, thì sẽ có hy vọng cho những người từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp quay trở lại. Đây là điều Sư phụ mong muốn.

Các học viên ở khu vực khác đã làm rất tốt trong việc đưa các học viên cũ quay trở lại. Tôi cảm thấy xấu hổ khi so sánh với họ. Trước khi diễn ra bức hại, khu vực chúng tôi có rất nhiều học viên. Bây giờ thì chỉ còn hơn một phần ba trụ lại. Sư phụ đã liên tục kéo dài thời gian cho Chính Pháp. Tôi nhận ra rằng một trong những lý do chính là Ngài hy vọng rằng những học viên này sẽ nhanh chóng quay lại. Tôi nghĩ chúng tôi đã bắt đầu quá muộn, nhưng tôi tin rằng miễn là Sư phụ từ bi và Đại Pháp vẫn còn tại đây, chúng tôi có thể làm tốt hơn và không làm Sư phụ thất vọng. Chúng tôi sẽ làm tốt nhất để hoàn thành thệ ước tiền sử. Chúng ta hãy cùng nhau về nhà với những người đã đến đây cùng chúng ta.

Tạ ơn Sư phụ từ bi! Cảm ơn các bạn đồng tu!

Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/18/212513.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/4/112819.html

Đăng ngày 02-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share