Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-05-2019] Tôi năm nay 71 tuổi và đã nghỉ hưu. Do hoàn cảnh gia đình, tôi đã phải chịu cảnh khốn khổ dưới chế độ cộng sản ngay từ khi còn nhỏ. Cách đây 23 năm, trong khi đang phải vật lộn với căn bệnh nan y, tôi đã vô cùng may mắn khi được bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau đó, tôi đã khỏi hết các bệnh tật và tôi tiếp tục đề cao tâm tính của mình. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) vì sự từ bi vô hạn của Ngài và vì niềm hạnh phúc tôi vừa tìm được.

Tôi sống bên bờ sông Sa Hà ở tỉnh Hà Nam. Ông tôi từng làm nghề kéo thuyền trong những năm đầu đời. Sau đó, ông và gia đình đã tiết kiệm đủ tiền để mua một chiếc tàu chở hàng với hy vọng cải thiện cuộc sống.

Nhưng thật không may, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên nắm quyền và chiếc thuyền đó đã trở thành nguồn gốc của sự khốn khổ của chúng tôi. Ông tôi đã bị dán nhãn “tư bản” và tất cả chúng tôi đều trở thành “những kẻ đáng khinh”.

Tình cảnh khốn khổ

Khi tôi đủ tuổi kết hôn, những người có triển vọng đều từ chối tôi với lý do “hoàn cảnh gia đình phức tạp”. Một vài năm sau, tôi gặp một người sẵn sàng kết hôn với tôi. Sau đó, anh ấy rất hạnh phúc với sự lựa chọn của mình vì tôi làm việc chăm chỉ và là một người nội trợ biết tiết kiệm. Sau này, tôi chuyển việc và có cuộc sống khá hạnh phúc.

Tuy nhiên, hạnh phúc của tôi không kéo dài được bao lâu. Chồng tôi nghe tin đồn rằng vì anh cưới một người vợ xuất thân từ một gia đình tư bản nên anh ấy sẽ phải gánh chịu hậu quả. Khi các con anh lớn lên, chúng thậm chí sẽ không được nhập ngũ.

Những tin đồn ấy đã kích động chồng tôi, khiến anh ghét bỏ tôi. Sau đó, hàng ngày anh bắt đầu đánh đập và ngược đãi tôi. Người tôi thường đầy những vết bầm tím. Có lần, anh ấy đã làm gẫy xương đòn của tôi vì một chuyện rất bình thường. Tôi chỉ biết đau khổ và thương xót cho chính mình. Thời gian trôi qua, tôi càng ngày càng trở nên oán hận anh.

Mặc dù anh ngược đãi tôi nhưng tôi tự an ủi bản thân rằng dù sao anh cũng không ly dị tôi. Tôi nghĩ: “Vì các con, tôi sẽ vượt qua.”

Vật lộn trước cửa tử

Thật không may, cuộc sống của tôi lại trở nên tệ hơn vào năm 1988. Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt nhưng không nghĩ nhiều về nó. Tình trạng này càng ngày càng tệ, và một hôm tôi đã bị ngất. Các đồng nghiệp của tôi đã đưa tôi đến một bệnh viện để kiểm tra, nhưng các bác sỹ cũng không chẩn đoán được bệnh tình của tôi.

Chồng tôi đã đưa tôi đến hai bệnh viện lớn ở Bắc Kinh. Tại đó, tôi được chẩn đoán bị “dị tật mạch máu não kèm theo chảy máu bất thường”, một căn bệnh hiếm gặp, vô phương cứu chữa. Các bác sỹ mới chỉ thấy ba trường hợp như vậy ở bệnh viện của họ, trong đó có tôi, còn hai bệnh nhân khác đều đã qua đời.

Trong nỗi thống khổ, tôi nghĩ: “Tôi sẽ không sống lâu hơn được nữa, mà hai con trai vẫn còn quá nhỏ. Ai sẽ chăm sóc cho chúng đây? Nhưng tôi có thể làm được gì khi mà những bệnh viện tốt nhất cũng không thể cứu được tôi? Có lẽ tôi nên về nhà chờ chết.”

Ở nhà, tình trạng của tôi xấu đi. Tôi còn xuất hiện bệnh khí phế thũng, bệnh tim, động kinh và viêm phế quản. Không bệnh nào có hy vọng hồi phục hoàn toàn.

Thấy tình trạng của tôi, chồng tôi đã tỏ ra tốt bụng như hồi đầu chúng tôi mới kết hôn. Anh ấy không đánh đập tôi nữa mà đưa tôi đến bệnh viện địa phương để chữa trị. Tôi đã về nhà khi cảm thấy khá hơn một chút nhưng chẳng bao lâu sau lại phải nhập viện. Tôi đã phải nằm ít nhất 300 ngày trong bệnh viện.

Sau đó, chúng tôi nghe nói có bệnh viện quân đội nhập khẩu dao gamma và bác sỹ phẫu thuật não ở đó là một chuyên gia nổi tiếng. Nhưng ca phẫu thuật cũng đã không cải thiện được tình trạng của tôi, mà tôi còn bị các tác dụng phụ như: buồn nôn, nôn mửa, phù nề toàn thân và đau đầu không sao chịu nổi, khiến tôi phải rên lên. Các chuyên gia đã không thể làm gì, đành thuyết phục tôi về nhà.

Tôi quay lại bệnh viện địa phương để tiêm và truyền tĩnh mạnh để giảm đau nhưng không có tác dụng. Tôi rên xiết cả ngày cả đêm. Bệnh viện địa phương thúc giục chồng tôi chuyển tôi đến một bệnh viện lớn hơn.

Chồng tôi đã đưa tôi trở lại bệnh viện quân y và cầu xin họ tiếp nhận điều trị cho tôi. Họ đã thử mọi cách nhưng không biện pháp nào có tác dụng, mà tình trạng của tôi còn xấu đi.

Chi phí y tế khổng lồ của tôi tạo gánh nặng cho cơ quan của tôi và làm cạn kiệt tiền tiết kiệm của gia đình chúng tôi. Tôi và chồng đã quyết định về nhà.

Ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, một bác sỹ nói rằng ông ấy sẽ tham dự một hội thảo quốc tế ở Quảng Châu và sẽ đưa trường hợp của tôi ra để tham khảo ý kiến của các chuyên gia nước ngoài nổi tiếng.

Với hy vọng cuối cùng này, chúng tôi đã quyết định chờ đợi. Vị bác sỹ này quay trở lại sau hai tuần và nói với chúng tôi rằng các chuyên gia đã có một thảo luận đặc biệt về trường hợp của tôi nhưng không thể tìm được biện pháp cứu chữa nào bởi vì họ không có cách nào có thể tách não và dịch tràn trong hộp sọ. Hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ, tôi về nhà vào tháng 10 năm 1996 và chờ đợi cái chết.

Được ban cuộc sống mới

Năm đó, một số người trong thành phố tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hai ngày sau khi tôi về nhà, một đồng nghiệp trẻ đã đến gặp tôi và nói với tôi về khả năng chữa bệnh của Pháp Luân Đại Pháp và trải nghiệm của bản thân cậu ấy.

Cậu ấy từng phẫu thuật ghép sọ ở Bắc Kinh một năm trước đó vì u não. Hóa trị sau phẫu thuật khiến cậu vô cùng yếu. Cậu ấy đã bị rụng gần hết tóc và rất gầy, da vàng vọt. Ngoài ra, cậu còn bị hụt hơi khi đi bộ.

Tuy nhiên, sau khi cậu bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tóc cậu đã mọc trở lại và cậu ấy đã tăng cân. Trông cậu thật khỏe mạnh.

Tôi cảm động vì câu chuyện của cậu ấy. Tôi không nghĩ nhiều về tình trạng của bản thân mình nhưng trong tâm tôi cảm nhận được điều gì đó tôi mong đợi từ rất lâu cuối cùng đã đến với tôi.

Tối hôm đó, tôi đã đề nghị con trai đưa tôi đến nhóm học Đại Pháp gần đó. Tôi rất yếu và mặt tôi phù khủng khiếp. Tôi không đi được, đầu óc choáng váng. Nhóm học Pháp được tổ chức ở một không gian rộng mở trong sân của đơn vị làm việc.

Tôi ngồi xuống bên cạnh và lắng nghe mọi người đọc. Mặc dù tôi không nghe được rõ ràng lắm nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái khi ngồi ở đó. Sau khi về nhà, tôi đã ngủ rất ngon. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy đói và đã có một bữa sáng ngon miệng. Sau nhiều năm dằn vặt vì bệnh tật, tôi cảm thấy mình như một người mới và có thể đứng dậy, bước đi!

Vào buổi tối, tôi lại đến nhóm học Pháp đó. Con trai tôi đã đưa tôi đến đó bằng xe đạp của cháu, nhưng cuối cùng tôi đã có thể tự đi được. Tôi không còn đau đầu hay chóng mặt nữa. Tôi thậm chí còn không bị hụt hơi. Tôi cảm thấy lâng lâng hạnh phúc và không thể diễn tả được lòng biết ơn đối với Sư phụ.

Vào buổi sáng ngày thứ ba, tôi đến điểm luyện công để học các bài công pháp của Đại Pháp. Khi tôi quay trở lại, tôi thấy chiếc xe đạp của con trai để ở bên ngoài tòa nhà. Nghĩ rằng khu phố của chúng tôi không an toàn nên tôi đã vác xe đạp trên vai và vác lên tận tầng 5. Con trai tôi và một người bạn của cháu nghe thấy tiếng động, bèn chạy ra ngoài. Cháu đã hỏi tôi một cách ngạc nhiên: “Mẹ, làm thế nào mà mẹ lại có thể vác chiếc xe đó lên được vậy?!”

Bạn của cháu tròn mắt nhìn tôi. Chỉ vài ngày trước đó, cậu bạn này đã chứng kiến con trai tôi phải dắt tôi lên cầu thang như thế nào. Thậm chí sau đó, cứ hết một tầng, tôi còn phải dừng lại để nghỉ.

Chỉ khi đó tôi mới nhận ra những gì tôi vừa làm. Tôi đã được cứu! Tôi bật khóc, quỳ xuống và nói: “Sư phụ, Ngài đã cứu con khỏi đau khổ và ban cho con một cuộc đời mới. Con sẽ tu luyện Đại Pháp thật tốt.”

Khi tôi kể với các học viên khác về những gì đã xảy ra, họ vỗ tay và cảm thấy vui cho tôi. Một lần nữa, chúng tôi đã được chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Câu chuyện của tôi đã nhanh chóng được lan truyền.

Trong khu vực của chúng tôi có một cán bộ cấp cao, ông rất tốt bụng và đĩnh đạc. Khi cấp dưới nói với ông về khả năng chữa bệnh của Pháp Luân Đại Pháp, ông đã nghĩ rằng Đại Pháp là tốt và đã đích thân đến gặp hơn chục học viên, trong đó có tôi. Sau đó, ông cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, ông tích cực chống lại áp lực to lớn với niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp. Ông nói với mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại, sau đó ông đã đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân vì đã chỉ đạo cuộc bức hại nhắm vào Đại Pháp.

Tu luyện vững chắc

Sư phụ đã khích lệ tôi ngay từ những ngày đầu. Một hôm, trong khi đang học Pháp ở nhà, tôi thấy một người ngoài 40 tuổi phía trên đầu tôi. Người ấy rất hiền từ và mỉm cười nhìn tôi rất lâu rồi mới biến mất. Tôi ngạc nhiên và hỏi một học viên khác về những gì đang xảy ra. “Đó hẳn là Sư phụ rồi”, cô ấy nói và chỉ cho tôi xem bức ảnh Sư phụ trong một cuốn sách Đại Pháp. Tôi hào hứng nói: “Tôi đã được thấy Sư phụ! Tôi bây giờ là một đệ tử Đại Pháp. Tôi là người hạnh phúc nhất trên thế gian!”

Các đồng tu nói rằng tôi có duyên phận lớn với Đại Pháp và có căn cơ tốt. Họ động viên khích lệ tôi tu luyện tinh tấn.

Trình độ học vấn của tôi rất thấp, vì vậy đối với tôi, việc đọc các sách Đại Pháp có chút khó khăn. Nhưng tôi không sợ những khó khăn đó và tôi đã học từng chữ tiếng Trung một. Khi gặp từ mới, tôi liền hỏi người khác hoặc tra trong từ điển. Tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân bất cứ khi nào có thời gian.

Vài tháng sau, tôi đã có thể đọc cuốn Chuyển Pháp LuânChuyển Pháp Luân quyển IITinh tấn Yếu Chỉ và Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải. Đại Pháp thực sự vượt xa khoa học thông thường và thực sự có thể khai mở trí huệ của con người.

Thụ ích từ tu luyện Đại Pháp

Thông qua học Pháp, tôi đã hiểu được ý nghĩa chân chính của cuộc đời, tại sao con người phải trải qua bệnh tật và đau khổ, và rất nhiều điều nữa mà trước đây tôi không hiểu được.

Tất cả những oán hận tôi chất chứa trong tâm với những người đã làm hại tôi đã biến mất không còn dấu vết bởi vì tôi hiểu rằng tất cả những đau khổ của tôi là do nghiệp lực của chính bản thân mình gây ra từ những đời trước. Những người làm tổn hại tôi đã giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực và cấp đức cho tôi. Họ đã giúp mở đường cho việc tu luyện của tôi ngày hôm nay.

Tôi không còn phàn nàn hay ôm giữ bất kỳ sự thương hại bản thân nào nữa. Tôi vui vẻ và tự hào được là đệ tử của Sư phụ và có thể tu luyện trong Đại Pháp, một cơ hội mà hàng triệu năm mới xuất hiện. Tôi biết được ngôi nhà thực sự của tôi là ở thiên thượng và tôi sẽ trở về nhà thông qua tu luyện vững chắc.

Hàng ngày, tôi tràn đầy năng lượng và khuôn mặt luôn nở nụ cười. Để nói với nhiều người hơn nữa về Đại Pháp, tôi đến gặp tất cả bạn bè và người thân của mình. Tôi cũng đến các thị trấn và vùng nông thôn cùng với các học viên khác. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi mọi người biết đến Đại Pháp, khi tôi đề cao trong tu luyện, khi tôi vượt qua một khảo nghiệm tâm tính hay khi tôi nghe mọi người ca ngợi Đại Pháp và các học viên Đại Pháp.

Mọi người thân trong gia đình tôi đã chứng kiến sự thay đổi của tôi, từ một người sắp chết trở thành một người khỏe mạnh, cởi mở và tốt bụng. Tất cả họ đều ủng hộ tôi tu luyện, đặc biệt là chồng tôi.

Khi tôi ốm, anh ấy đã dành tất cả những gì chúng tôi có để chữa trị cho tôi và trải qua khó khăn cùng cực nhất. Sự hồi phục nhanh chóng của tôi đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc to lớn và anh cũng vô cùng biết ơn Đại Pháp và Sư phụ.

Để dành thời gian cho tôi học Pháp, hàng ngày anh giúp tôi việc nhà. Ngay cả khi Đại Pháp bị ĐCSTQ bức hại, anh ấy vẫn không ngại ngần bước ra bảo vệ Đại Pháp.

Các đồng nghiệp của tôi cũng tin vào sự tốt lành của Đại Pháp, họ đã chứng kiến sự hồi phục kỳ diệu của tôi. Người phụ trách phúc lợi của các cán bộ đã nghỉ hưu nơi tôi làm việc đã từng nói với tôi rằng: “Bây giờ, chị đã khỏe mạnh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, hàng năm chúng tôi có thể tiết kiệm đủ tiền để mua một căn hộ. Chị đã được thụ ích từ Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi cũng vậy. Chị hãy tiếp tục tu luyện nhé.”

Khoảng thời gian từ tháng 11 năm 1996 đến tháng 7 năm 1999 trước khi cuộc bức hại bắt đầu là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi được đắm chìm trong sự từ bi vô hạn của Sư phụ, nhẹ nhàng buông bỏ chấp trước của con người, sự kỳ diệu của việc hướng nội tìm thiếu sót để đề cao bản thân và niềm vui vì Đại Pháp được truyền rộng khắp muôn nơi.

Không gì có thể lay động được tín tâm của tôi

Sau đêm dài mòn mỏi chờ đợi, cuối cùng tôi đã thấy được ánh bình minh xuyên qua một biển mây. Sau nhiều lần chuyển sinh, tôi đã thức tỉnh sau một giấc mơ dài. Tôi có thể thấy một ánh vàng kim từ sâu nơi vũ trụ, thật tuyệt vời và rực rỡ. Đó là ngôi nhà mà tôi đã rời đi từ rất lâu rồi, nơi mà sinh mệnh của tôi được sinh ra. Giờ đây, tôi đã có duyên phận thần thánh, tôi sẽ theo sát Sư phụ, đồng hóa với Chân – Thiện – Nhẫn và trở về ngôi nhà đã mong đợi từ lâu.

Trong cuộc bức hại kéo dài 20 năm qua, tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp, bị đưa vào các trại lao động và nhiều lần bị cầm tù. Tôi đã từng bị xích bằng chiếc xiềng nặng gần 20 kg. Tôi bị theo dõi 24/7 tại nơi làm việc và bị treo lương. Song, không gì có thể lay động nổi tín tâm của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi chưa bao giờ buông lơi tu luyện. Thay vào đó, tôi được tôi luyện và trở nên mạnh mẽ hơn, giống như viên kim cương vậy. Tôi thậm chí còn trở nên minh bạch và lý trí hơn và tâm tính của tôi tiếp tục được đề cao.

Với sự bảo hộ của Sư phụ, sự chỉ đạo của Đại Pháp cùng sự hỗ trợ của các đồng tu, mỗi trở ngại và khổ nạn trên con đường thần thánh của tôi đã tạo cho tôi những nấc thang để tiếp tục đề cao lên. Tôi sẽ không để Sư phụ thất vọng và sẽ tiếp tục làm tốt ba việc để hoàn thành thệ ước của mình và trở về nhà với Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/9/385979.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/13/177303.html

Đăng ngày 18-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share