Bài viết của Minh Chính,học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-12-2017] Mùa hè năm 1998 tôi đã được xem các video hướng dẫn luyện công của Sư phụ Lý Hồng Chí. Ngay khi trông thấy Sư phụ, tôi cảm thấy Ngài như một người thân của mình, và tôi rất muốn học các bài công pháp. Tôi nhanh chóng cảm thấy có gì đó đang xoay nhanh ở bụng dưới của mình và cơ thể tôi cảm thấy rất dễ chịu. Tôi không biết lý do tại sao tôi lại có cảm giác đó.

Ngừng tu luyện, đau khổ rồi sau đó bắt đầu lại từ đầu

Sáng hôm sau, tôi biết rằng cơ thể mình đã được tịnh hóa và các bệnh phụ khoa của tôi đã được chữa lành. Ngày hôm đó, khi từ điểm luyện công trở về nhà, cơn đau bụng dưới của tôi cũng biến mất, và tôi thấy cơ thể nhẹ nhàng. Trước đây tôi đã không thoải mái và dễ dàng trở nên mệt mỏi sau khi đi bộ dù chỉ một quãng ngắn.

Tuy nhiên, chồng tôi dọa sẽ ly dị nếu tôi tiếp tục tới điểm luyện công. Để ngăn tôi đi, anh ấy cởi quần áo của tôi, xé rách và bắt đầu khóc. Tôi bị sốc và cảm thấy bị ép phải dừng tu luyện ngay cả khi tôi chưa đọc hết một lần cuốn Chuyển Pháp Luân. Bạn của chồng tôi lấy đi cuốn Chuyển Pháp Luân của tôi.

Trong 5 năm sau đó, bệnh phụ khoa, suy nhược thần kinh và các vấn đề sức khỏe khác khiến tôi chịu nhiều đau khổ. Tổng cộng chi phí y tế của tôi đã hơn 30.000 Nhân dân Tệ. Tôi tiêm tĩnh mạch nhiều đến mức không còn chỗ nào để lấy ven trên tay. Sau đó tôi phải lấy ven trên chân để tiêm tĩnh mạch. Tôi thường gặp ác mộng và có ý nghĩ tự tử để chấm dứt sự đau đớn triền miên.

Sư phụ giảng:

“Đã không làm theo yêu cầu của Pháp, [chư vị] không là người của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi; thân thể của chư vị sẽ lùi lại trở về vị trí người thường, những thứ không tốt cũng quay trở lại chư vị, bởi vì chư vị muốn làm người thường.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Hai)

Tôi rất đau khổ và chán nản. Một buổi sáng, khi tôi ra ngoài tập thể dục, một học viên Pháp Luân Đại Pháp đang luyện bài công pháp thứ Tư đã nói: “Hãy nhìn những động tác này. Cái này tốt cho sức khỏe của chị.” Tôi đột nhiên ngộ ra và nhớ đến môn tu luyện mà tôi đã từ bỏ. Tôi cảm ơn người học viên đó và nói rằng từ hôm đó trở đi tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau khi về nhà, tôi đã vứt tất cả các thuốc và thiết bị tiêm tĩnh mạch. Sau đó tôi nói với chồng mình rằng tôi sẽ học Pháp Luân Đại Pháp và không gì có thể ngăn được tôi bởi vì tôi đã chịu đựng đủ với bệnh tật của mình.

Chồng tôi thấy quyết tâm của tôi và nói: “Em có thể học âm thầm tại nhà nếu môn đó thực sự chữa được bệnh của em, nhưng không được để cho người khác biết. Em có thể học và anh không có cách nào để ngăn cản em.”

Ngay lập tức tôi liên lạc với người bạn của chồng tôi, người đã lấy sách Đại Pháp của tôi. Anh ấy trả lại sách Chuyển Pháp Luân cho tôi và cũng mang cho tôi ba cuốn sách Đại Pháp khác mà tôi chưa có trước đây, gồm có Đại Viên Mãn Pháp, Tinh tấn yếu chỉ và các bài giảng tại Mỹ quốc.

Người bạn này cũng nói với tôi rằng anh ấy đã bị điều chuyển tới làm việc cho Phòng 610, nơi có cả một kho toàn các sách Đại Pháp. Anh ấy mang ba quyển đến cho tôi. Anh ấy cũng nói rằng những quyển sách đó là những vật báu cần được cất giữ. Anh nói anh đã giúp đỡ các học viên trong khi làm việc ở đó, nhưng công việc trái với lương tâm của anh. Vài ngày sau đó, anh ấy đã nghỉ việc tại Phòng 610.

Tôi biết rằng tôi đã tụt hậu quá nhiều và thời gian đang trôi qua rất nhanh. Tôi biết tôi phải chuyên tâm học Pháp và luyện công. Tôi cắn răng hoàn thành bài công pháp thứ Năm và toàn bộ cơ thể tôi đổ mồ hôi vì cơn đau. Một tuần sau đó, tất cả bệnh tật của tôi đều khỏi.

Quan nghiệp bệnh

Với nhận thức sâu hơn về các pháp lý, tôi rất vui mỗi lần trải qua quan nghiệp bệnh. Tôi cảm kích cách mà Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và tiêu nghiệp cho tôi hết lần này đến lần khác.

Một ngày nọ tôi có triệu chứng cảm lạnh, và hai ngày sau đó, tôi hoàn toàn mất giọng. Sau đó tôi có một giấc mơ về một người đang dùng nhíp để lấy ra thứ gì đó khỏi cơ thể tôi. Khi tôi tỉnh giấc, tôi hét lên với chồng tôi nhưng nó không đủ to để anh ấy nghe thấy.

Khi chồng tôi nhìn tôi, anh ấy trở nên hoảng sợ và yêu cầu tôi đến bệnh viện ngay lập tức. Anh ấy gọi cho mẹ tôi, chị gái và em trai tôi và nói với họ rằng tôi không chịu đến bệnh viện, vì thế nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, họ không nên trách cứ anh ấy.

Tôi biết rằng khổ nạn này là để tịnh hóa thân thể tôi và rằng tôi sẽ nhanh chóng bình phục. Tôi học Pháp và phát chính niệm. Tôi không hề lo lắng. Tôi tín Sư tín Pháp và 12 ngày sau tôi đã bình phục.

Chồng tôi đã chứng kiến tôi bình phục như thế nào mà không cần uống một viên thuốc. Anh ấy nói với mọi người rằng anh ấy biết sự phục hồi sức khỏe nhanh chóng của tôi là nhờ Pháp Luân Đại Pháp.

Một đêm, một người bạn mời vợ chồng tôi ra ngoài ăn tối. Sau bữa tối, ngay sau khi người bạn ra về, tôi đột nhiên bị hôn mê. Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong bệnh viện với một ống thở oxy trong lỗ mũi. Tôi đã bất tỉnh trong hơn 2 giờ và được xe cứu thương đưa tới bệnh viện. Tôi ngồi dậy và bắt chéo chân trong tư thế song bàn để phát chính niệm trong một giờ. Tôi đã nôn nhiều và sau đó cảm thấy thoải mái.

Sáng hôm sau, khi bác sỹ tới và muốn khám cho tôi, tôi nói rằng không cần thiết vì tôi đã khỏe.

Qua quan nghiệp bệnh này, tôi đã nhận ra được một lô các chấp trước của mình như hám lợi, tranh đấu, oán hận đối với chồng, tâm lo lắng và tàn nhẫn. Nhìn chung, tôi đã không hành xử như Sư phụ đã dạy chúng ta.

Sư phụ đã giảng:

“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân;” (Tinh tấn yếu chỉ II – Lý tính)

Giảng chân tướng

Tôi ngày càng trở nên tín Sư tín Pháp. Vì vậy, miễn là bất kỳ người nào có mối quan hệ tiền duyên đến với tôi, tôi đều cung cấp thông tin Pháp Luân Đại Pháp cho họ. Tất cả những người trong quan hệ xã hội của tôi đã nghe tôi giảng chân tướng đều chấp nhận những gì tôi nói và thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Họ gồm có cảnh sát, nhân viên tòa án và nông dân. Một số người chỉ nghe tôi nói một lần và quyết định thoái ĐCSTQ, nhưng một số người cần nghe tôi nói nhiều lần. Tôi đã nói chuyện với một hiệu trưởng trường học hơn cả chục lần trước khi ông ấy thoái ĐCSTQ.

Một giáo viên đã báo cáo tôi với hiệu trưởng trường của anh ấy. Vị hiệu trưởng này sau đó đã nói chuyện với tôi trong khi chồng tôi đang ở đó: “Chị sẽ dừng tu luyện Pháp Luân Công có phải không?”

Tôi trả lời: “Điều đó là không thể”

Hiệu trưởng nói: “Vậy thì chị sẽ dừng nói chuyện với những người khác về môn tu luyện chứ? Chị có thể chỉ nói với tôi không? Nếu người khác báo cáo chị với cảnh sát thì sao?”

Tôi đáp: “Nếu tôi bị báo cáo thì điều đó có nghĩa là tôi đã không làm tốt. Nếu tôi hoàn toàn làm điều này vì người khác, làm sao họ có thể báo cáo tôi? Điều đó là không thể.”

Vị Hiệu trưởng hỏi tôi một câu khác: “Chị chọn chồng con hay Pháp Luân Đại Pháp?”

“Tôi chọn Pháp Luân Đại Pháp.”

Sau khi vị hiệu trưởng đi khỏi, chồng tôi đã ngất sau khi nghe những gì tôi nói. Chúng tôi ngay lập tức gọi bác sỹ đến khám cho anh ấy. Con trai thứ hai của tôi gọi cho con trai cả của tôi, vợ chồng chị gái tôi và họ đến và bắt đầu chỉ trích tôi. Sau đó vị Hiệu trưởng quay lại và cũng chỉ trích.

Trong khi họ đang nói, tôi giữ im lặng và hướng nội tìm thiếu sót của bản thân. Tôi nhận ra rằng lời lẽ của mình quá hung hăng. Không từ bi và cũng không nghĩ cho người khác, tôi đã bị các quan niệm và tâm tranh đấu can nhiễu, và tôi cũng không nghĩ tới khả năng tiếp nhận của người khác đối với những gì tôi nói.

Kiểu thái độ đó đến từ các nhân tố trong văn hóa Đảng vốn vẫn còn ẩn sâu trong tôi. Nếu tôi nói với người thân của mình theo cách phù hợp với pháp lý mà Sư phụ đã giảng, liệu tôi có tạo ra một tình huống tiêu cực như vậy hay không?

Sư phụ đã giảng:

“Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Tư)

Tôi phát chính niệm để bài trừ can nhiễu, chính lại bản thân và bình tĩnh mô tả những thay đổi trong tôi khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Với tâm tính liên tục được đề cao, tôi đã cố gắng hết sức để làm tốt những gì Sư phụ yêu cầu trong khi giảng chân tướng. Chồng tôi không còn phản đối việc tôi nói chuyện về Đại Pháp. Thỉnh thoảng anh ấy lái xe đưa tôi và các đồng tu tới những vùng khác để dựng băng rôn và dán hoặc phát thông tin. Đôi khi anh ấy thậm chí còn giúp chúng tôi nói chuyện với mọi người về việc thoái ĐCSTQ.

Chính Pháp đang tăng tốc, và còn lại ít thời gian để các đệ tử Đại Pháp cứu người. Đúng như Sư phụ đã nói với chúng ta:

“Vậy mà các đệ tử Đại Pháp —[những người] được Đại Pháp cứu độ đến quả vị sinh mệnh— trong tu luyện cũng lại là pháp môn tu luyện tiện lợi nhất, vào thời điểm vinh diệu vĩ đại nhất của tu luyện chứng thực Pháp —thời gian tu luyện mà chỉ trong nháy mắt là trôi qua— lại có thể không tinh tấn hơn?” (Càng về cuối càng tinh tấn)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/12/ 357771.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/21/172942.html

Đăng ngày 05-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share