[MINH HUỆ 11-12-2007] Tên tôi là An, và tôi 63 tuổi làm nghề trông trẻ và làm ruộng tại Thành thị Guangming trong thành phố Trường Xuân. Trong đêm 31 tháng chín vào khoảng 8 giờ tối, tôi bị một trận nhức đầu ghê gớm, và mắt tôi trở thành mờ. Cơn đau trong đầu tôi càng lúc càng nhiều, và ánh sáng từ nơi ngọn đèn trở nên càng lúc càng bớt đi. Đến một lúc, tôi không còn thấy ánh sáng gì nữa cả, cho dù ngọn đèn vẫn cháy sáng. Tôi chịu đựng cơn đau trong đầu suốt cả đêm và không nói với ai về nó. Sáng hôm sau, bà mẹ của gia đình mà tôi đang chăm sóc nói với tôi, “Này bà, tôi gọi con gái của bà đêm qua và cho cô ta biết tình trạng của bà; cô đang đi xe búyt đến đây.” Vào trưa, con gái tôi đến. Nó cùng với chủ tôi mang tôi đến một nhà thương tại Trường Xuân. Nhà thương chụp máy CT , khám mắt và chụp óc tôi, và nói rằng tôi bị mù mắt. Con gái lớn của tôi là một bác sĩ, vì vậy chúng tôi rời Trường Xuân và đi đến nhà của nó. Tôi tức thời được cho thuốc uống, nhưng sau một ngày không có tiến triển gì.

Con gái tôi nghe một người bác sĩ khác nói rằng có một bác sĩ mắt tên là Xie mà chúng tôi nên đi khám. Con trai và con gái tôi mượn một chiếc xe và chúng tôi đi đến vị bác sĩ đó. Ông nói với chúng tôi là bệnh tôi chỉ có thể trị được nếu làm giải phẫu trong vòng tám tiếng đồng hồ kể từ khi bắt đầu phát bệnh và bây giờ đã quá trễ. Đó có nghĩa là tôi sẽ bị mù lòa từ giờ trở đi. Tôi mất hết hy vọng.

Con trai tôi ngồi bên cạnh tôi an ủi. Nó nói với tôi rằng nếu tôi tin vào ‘Chân, Thiện, Nhẫn là tốt’ và ‘Pháp Luân Đại pháp là tốt’, mắt tôi chắc chắn sẽ được lành.

Khi chúng tôi trở về nhà con gái tôi, tôi tiếp tục dùng thuốc mà vị bác sĩ Xie viết toa, nhưng mắt của tôi không khá hơn. Các con gái tôi không chấp nhận là tôi mãi sẽ mù lòa, vì vậy chúng mang tôi đến một nhà thương khác. Kết quả đau thương cho thấy rằng tôi sẽ vẫn mù lòa và mắt tôi có một cái bệnh khác mà không thể nào trị dứt bằng giải phẫu.

Tôi thình lình nhớ lại lời của con trai tôi đã nói. Tôi tiếp tục nghĩ “Pháp Luân Đại Pháp tốt’ và ‘Chân, Thiện, Nhẫn tốt’. Tôi buông bỏ chấp trước của tôi về muốn hết bệnh và Sư phụ của chúng ta tiêu trừ nguyên do của các bệnh nơi không gian khác. Tôi tiếp tục giữ chính niệm và không ngừng nói với chính mình “Pháp Luân Đại Pháp tốt; Chân, Thiện, Nhẫn tốt”. Tôi tin vào lời của con trai tôi. Tôi niệm các lời đó trong tâm trí tôi. Mỗi giây phút rảnh, tôi nghĩ về nó, vì tôi không buông bỏ nó. Tôi tiếp tục như vậy cho đến khi tôi cuối cùng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, con gái lớn của tôi kêu tôi thức dậy và hỏi tôi có muốn ở lại nhà thương không. Tôi trả lời: “Không, cám ơn. Mẹ không muốn.” Người chuyên gia về nhãn khoa khuyên tôi nên ở lại. Nhưng tôi nói với ông ta là không cần thiết và tôi phải về nhà.

Sau khi rời nhà thương, chúng tôi trở về nhà. Chúng tôi bước vào trong nhà và tôi cảm thấy hạnh phúc hơn. Khi tôi bước vào phòng của tôi, tôi cảm thấy hai mắt sáng hơn. Con trai tôi bật nhạc Pháp Luân Đại Pháp (Phổ Độ và Tế Thế) cho tôi nghe. Sau đó, nó cho chạy máy các bài giảng của Sư phụ. Đến giờ cơm tối, tôi có thể nhìn thấy ánh sáng và tự mình dùng đũa mà không cần người khác giúp.

Theo cách đó, tôi nghe Pháp và thăng tiến Tâm Tính. Từ đó, mắt tôi tiến bộ rất nhiều, và tôi có thể lại đi làm việc. Việc đọc sách cũng dễ dàng hơn nhiều. Tôi thật biết ơn Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/12/11/168195.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/12/26/92486.html
Đăng ngày 25-5-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share