Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-11-2014]
Kính chào Sư phụ!
Xin chào các đồng tu!
Tôi là thành viên ban quản trị và là phó giám đốc điều hành một công ty mà tôi vào làm việc năm 1998, một năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Tôi muốn chia sẻ với mọi người tôi đã duy trì được một môi trường tu luyện ổn định như thế nào để có thể làm ba việc một cách trôi chảy và bền bỉ.
Tái thiết lập môi trường tu luyện sau khi bị bắt giam bất hợp pháp
Sư phụ đã nhắc chúng ta trong “Giảng Pháp vào ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới”:
“Rất nhiều người khi bắt đầu là mang một loại tư tưởng tạm thời, làm một chập và thời gian sẽ qua đi, hiện nay phát hiện rằng không phải như vậy. Đệ tử Đại Pháp làm gì cũng nhất định phải hết sức thiết thực, để tâm vào đó mà làm, đừng quan tâm thời gian, không cần suy nghĩ nhiều thế, chư vị nhất định phải tận tâm tận lực làm cho tốt những gì chư vị nên cần làm, thì toàn thể việc đó sẽ làm được tốt. Rất nhiều người dưới áp lực của bức hại cứ nghĩ là sao cho cuộc bức hại này mau mau kết thúc, [thì là] làm mạnh một chập. Không phải thế đâu. Đương nhiên, các kênh thông tin của chư vị xác thực khởi tác dụng rất to lớn trong cứu độ chúng sinh.”
Tôi nằm trong số những học viên có suy nghĩ rằng chỉ cần dồn hết nỗ lực trong thời gian ngắn và Chính Pháp sẽ qua đi trước khi kịp nhận ra. Vì thể ngộ nông cạn về “trợ Sư Chính Pháp,” tôi đã dốc toàn lực để làm các hạng mục Đại Pháp, thường xuyên lơ là trách nhiệm đối với vợ và công việc của mình.
cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi, và tôi đã bị kết án tù vào cuối năm 2002. Tôi rút ra một bài học là nhiệt tình và hứng khởi chỉ là động cơ của người thường, và “lý trí và trí huệ” là những gì mà người tu luyện Đại Pháp thực sự cần.
Tôi sẵn sàng dành trọn phần đời còn lại của mình để “trợ Sư Chính Pháp” nếu đó là những gì tôi phải làm. Tuy nhiên, từ việc bị bắt tôi nhận ra rằng “trợ Sư Chính Pháp” không phải là lời nói suông và rằng chúng ta phải có một công việc ổn định và một môi trường sống bình thường để có thể duy trì bền vững những nỗ lực giảng chân tướng của chúng ta.
Vào ngày tôi được thả, giám đốc điều hành công ty tôi (CEO) đến đón tôi và đề nghị tôi làm cấp phó của ông ấy. Trước khi bị bắt tôi mới chỉ là một giám đốc của một chi nhánh, nhưng ông ấy đã bỏ qua các nấc thang lãnh đạo công ty để đưa tôi trực tiếp lên làm phó chủ tịch điều hành. Tôi biết rằng không gì là ngẫu nhiên, và tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã ban cho tôi một cơ hội khác để tái thiết môi trường tu luyện.
Vì vậy tôi tái hôn và bắt đầu một gia đình mới. Tôi cũng nhắc nhở bản thân phải hết mình vì công ty trong vai trò là phó chủ tịch điều hành mới.
Duy trì một môi trường làm việc ổn định
Dù giám đốc điều hành của tôi đã đưa tôi lên một vị trí cao, ông ấy vẫn có thiên hướng phản đối Đại Pháp. Tôi biết đó là do những lời dối trá của ĐCSTQ, nhưng tôi cũng nhận thức được rằng việc tôi bị giam trong tù đã khiến cho công ty tôi chịu tổn thất về tài chính.
Tôi hiểu rằng ông ấy lo lắng về việc tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công. Vì vậy tôi quyết định giúp ông ấy hiểu tại sao tôi lại kiên định với niềm tin của mình.
Khi tôi biết được rằng ông ấy có kế hoạch đi Canada trong vài ngày, tôi đã gửi thư điện tử cho ông ấy một bản Chín lời bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc (Cửu Bình) trước khi tới thăm văn phòng của ông vào ngày hôm sau. Thật ngạc nhiên, ông ấy nhảy lên giận dữ khi tôi đề nghị ông ấy xem một buổi biểu diễn Thần Vận trong thời gian ở Canada.
Ông ấy thốt ra những lời lẽ khó chịu và cuối cùng thậm chí còn yêu cầu tôi rời khỏi công ty.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy thẳm sâu trong tâm mình tràn ngập lòng từ bi muốn cứu ông ấy, và những giọt nước mắt lăn trên má tôi. Tôi nói với ông ấy: “Tôi không cảm thấy có vấn đề gì khi bỏ việc. Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trước khi đi. Tôi cũng sẽ trả lại tất cả những cổ phiếu mà công ty đã cấp cho tôi.”
Dường như ông ấy bị chấn động bởi việc tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả lợi ích mà công ty đã dành cho tôi. Ông ấy trở nên an ủi tôi: “Chúng ta đã cùng nhau làm việc vất vả để xây dựng công ty được như ngày nay, nhưng anh có thể từ bỏ mọi thứ chỉ vì niềm tin của mình. Hãy quên những gì tôi vừa nói. Tôi không có ý đẩy anh ra. Tôi chỉ lo ngại là anh sẽ gặp rắc rối.”
Ông ấy kết luận cuộc đối thoại của tôi bằng câu nói: “Cảm ơn anh vì đã nỗ lực cứu tôi!”
Tôi dùng mọi cơ hội để giúp ông biết được bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Vụ việc của Bạc Hy Lai trở thành một chất xúc tác làm thay đổi thái độ của ông ấy về Đảng.
Chứng kiến sự thay đổi của người giám đốc điều hành, đến cả quản lý tài chính cũng dần dần mềm mỏng hơn trong lập trường về vấn đề Pháp Luân Công. Anh ấy đã từng lo lắng khi thấy rõ sự tà ác của ĐCSTQ trong việc bức hại Pháp Luân Công, và tôi rất vui vì hiệu ứng sóng lan của giám đốc điều hành.
Một lần tôi đi cùng với giám đốc điều hành đến một điểm chơi golf và gặp một trong số bạn bè của ông ấy, một chủ tịch hội đồng quản trị của một trường đại học tư. Ngay khi biết tên tôi, ông ấy reo lên: “Tôi biết cậu! Ông A [tên giám đốc điều hành của tôi] thường hay nhắc đến cậu. Cậu tu luyện Pháp Luân Công!”
Một số người phục vụ tại sân golf quay lại nhìn tôi, và tôi mỉm cười công nhận và nói: “Vâng, chính là tôi.” Người này đề nghị đi cùng xe trên sân golf với tôi. Suốt cả buổi chúng tôi nói về việc ĐCSTQ thối nát như thế nào. Thậm chí ông ấy cũng có hai người bạn thời đại học tu luyện Pháp Luân Công. Một đã bị bắt vì niềm tin của mình, còn người kia (phó chủ tịch của một công ty bất động sản) vẫn đang giữ vững niềm tin của mình, cũng như tôi.
Chống lại cám dỗ nhảy việc
Tôi là một trong những người kỳ cựu trong lĩnh vực công tác của mình. Thậm chí tôi còn xuất bản một cuốn sách trong lĩnh vực của mình. Nhờ có Đại Pháp khai mở trí huệ, tôi có những kỹ năng phân tích và giao tiếp tốt, và tôi cũng làm việc rất hiệu quả và năng suất so với những người khác.
Lĩnh vực của tôi đã trải qua một số thay đổi lớn trong vài năm qua, đặc biệt sau cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008. Bất chấp những điều kiện thị trường khó dự đoán, tôi vẫn có thể đưa công ty đi đúng hướng và phát triển các sản phẩm mới theo yêu cầu. Kết quả là, công ty tôi vẫn phát triển đều đặn trong nền kinh tế tăng trưởng chậm này.
Tuy nhiên, tất cả những thành tựu này, đã thu hút những nhà săn đầu người và những người như vậy, cố gắng thuyết phục tôi nhảy việc.
Một lần, một giám đốc điều hành của công ty khác đã tìm đến mời tôi làm đối tác của ông ấy. Sau khi tôi từ chối, ông ấy đề nghị tôi làm tư vấn cho ông ấy với một mức lương hậu hĩnh. Thậm chí ông ấy cũng không bỏ cuộc khi tôi từ chối lần thứ hai. Ông ấy băn khoăn liệu tôi có muốn làm một chuyên gia phân tích cho một dự án hay không. Tôi lại nói không.
Trong ngành của tôi, việc những người làm việc lâu năm lấy đi danh sách những khách hàng cũ và khởi tạo sự nghiệp của riêng mình là điều phổ biến. Một vài bạn học cũ của tôi đã điều hành công ty của riêng họ trong nhiều năm. Tôi biết rằng giám đốc điều hành của tôi cũng lo lắng, vì vậy trong nhiều lần khác nhau tôi hứa với ông ấy rằng tôi sẽ vẫn ở lại cho đến khi ông ấy muốn tôi ra đi.
Tôi hiểu rằng tất cả những cám dỗ này thực ra là cái bẫy do cựu thế lực đặt ra, nó mang đến cho học viên vài củ cà rốt trước khi đánh họ bằng gậy. Nếu thực sự tôi bỏ công việc hiện tại để tìm một hãng khác hoặc bắt đầu sự nghiệp của riêng mình, cựu thế lực có thể kết luận rằng tôi đã không trân trọng sự đề bạt đặc biệt mà người giám đốc điều hành đã dành cho tôi. Thay vì có thể mở ra được một sự nghiệp mới sáng chói, có khi tôi còn kết thúc bằng việc chật vật kiếm sống.
Tôi biết rằng là một người tu luyện, tôi không theo đuổi lợi ích vật chất trong thế giới con người. Quan trọng hơn, tôi không muốn chứng kiến môi trường làm việc ổn định của mình bị hủy hoại theo bất cứ hình thức nào. Do đó, tôi từ chối vô số cơ hội và quyết định làm việc trong công ty cũ để tôi có thể làm tốt ba việc mà không bị can nhiễu.
Một ghi chú nhỏ là, giám đốc điều hành của tôi đã nhận được phúc báo vì ủng hộ tôi và Đại Pháp. Cách đây không lâu ông ấy đã chuyển giao các hoạt động hàng ngày cho tôi và bây giờ tận hưởng cuộc sống mà không lo lắng. Con trai ông ấy học rất giỏi và là một thanh niên đối xử tốt với bố mẹ. Nhiều người ghen tỵ với cuộc sống tốt đẹp của người giám đốc điều hành. Ông ấy cũng hài lòng với những gì mình có. Tôi biết rất rõ rằng đó là vì ông ấy ủng hộ Đại Pháp.
Sử dụng tối đa năng lực để phối hợp trong các hạng mục Đại Pháp
Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp và Giải Pháp tại Pháp Hội ở trung tâm thành thị New York 2003”:
“Tức là, một bộ phận lớn trong các đệ tử Đại Pháp là đã đến theo các thiên thể đó, người người kết duyên, rồi sau ngày viên mãn quay trở về, chư vị dẫu muốn gặp lại thì cũng hầu như không thể được; do đó chư vị nên biết quý cái duyên phận này. Ngoài ra duyên phận đó của chư vị cũng là cái duyên khác nhau tương hỗ giao hoà qua nhiều đời mà kết thành; thật chẳng dễ dàng gì. Vậy nên làm điều gì cũng phải phối hợp cho tốt; sự việc của mỗi đệ tử Đại Pháp đều là sự việc của mọi người. Mỗi cá nhân cũng không nên chỉ vì vài việc nhỏ bé rồi sinh ra xa cách; thế không được, phải biết quý tiếc. Ngoài ra khi làm các việc Đại Pháp cũng cần phối hợp, cần phối hợp cho thật tốt.”
Tôi có được thể ngộ sâu sắc về đoạn Pháp trên sau khi tham gia một số hạng mục cần đến năng lực của mình.
Nhờ có môi trường làm việc ổn định và năng lực phân tích và giao tiếp, tôi có thể tìm được thời gian ở nơi làm việc để viết bài gửi cho Minh Huệ.
Tuy nhiên, dần dần tôi đã giảm việc viết lách sau khi một số bài viết của mình bị biên tập viên Minh Huệ từ chối.
Mọi thứ thay đổi khi tôi tình cờ gặp một phóng viên Minh Huệ. Anh ấy hối thúc tôi tham gia một hạng mục viết báo cáo tóm tắt về các trường hợp bức hại do Minh Huệ thu thập được. Phản ứng đầu tiên của tôi là tìm mọi cớ để thoái thác. Tôi nói với anh ấy rằng sẽ có vấn đề về an toàn nếu tôi sử dụng phần mềm chống kiểm duyệt tải quá nhiều báo cáo Minh Huệ.
Tôi miễn cưỡng đồng ý thử trước sự kiên quyết của anh ấy, nhưng tôi không liên lạc lại với anh ấy cho đến một tháng sau đó. Tôi vẫn không sẵn sàng tham gia hạng mục, nhưng tôi biết mình phải giữ lời hứa.
Anh ấy sớm phản hồi bằng cách phân cho tôi nhiệm vụ phân tích các trường hợp bức hại tại một tỉnh phía Nam. Tôi kiểm tra mọi thông tin liên quan về tỉnh đó trên Minh Huệ và thấy rằng phần lớn “các báo cáo tóm tắt” thiếu một phuơng pháp tiếp cận dữ liệu cơ sở và phân tích thống kê chuẩn. Vì vậy tôi tải về tất cả các báo cáo của Minh Huệ về tỉnh đó từ năm 1999 và bắt đầu xây dựng hệ cơ sở dữ liệu của riêng mình.
Tôi phân loại các vụ án theo tiêu chí khác nhau, bao gồm tuổi, giới tính, khu vực, thời gian và bản chất của vụ bức hại. Sắp xếp các vụ việc riêng lẻ vào những mục khác nhau là một quá trình đơn điệu, mà đôi khi đã khảo nghiệm tính kiên nhẫn của tôi.
Trong khi xử lý cơ sở dữ liệu, từ Minh Huệ tôi thấy rằng phóng viên đã bị bắt và bị kết án tù. Tôi ngộ ra rằng phối hợp với Minh Huệ để soạn ra hệ cơ sở dữ liệu là một nhiệm vụ khẩn cấp mà Sư phụ an bài cho tôi.
Tôi hoàn thành việc xây dựng cơ sở dữ liệu đó trong khoảng hai tháng, và dành khoảng một tháng nữa để viết báo cáo tóm tắt về các trường hợp bức hại. Bản thảo đầu tiên của tôi có 200.000 từ, nhưng biên tập viên Minh Huệ yêu cầu tôi cắt ngắn xuống khoảng 40.000 từ. Tôi thấy rằng mình có chấp trước làm việc gì cũng phải có quy mô lớn, do vậy tôi đã chỉnh sửa báo cáo của mình.
Khi cơ sở dữ liệu của tỉnh đó được hoàn thành, tôi đã có thể trích ra một vài báo cáo tóm tắt khác, bao gồm một báo cáo về cuộc bức hại các nữ học viên tại trại lao động nữ ở tỉnh đó.
Tôi bắt đầu một công việc khó khăn hơn khi nhận ra đó không phải là một báo cáo tổng hợp đơn lẻ, phân tích các trường hợp bị chết do tra tấn được Minh Huệ tập hợp lại.
Làm một báo cáo tổng hợp như vậy là không dễ. Tôi phải tải xuống tất cả các thông tin phù hợp và xây dựng cơ sở dữ liệu cho riêng mình. Hàng ngày ở nơi làm việc tôi tranh thủ tối đa thời gian để xử lý dữ liệu. Vào ban đêm, tôi tiếp tục làm việc với cơ sở dữ liệu sau khi gia đình đã đi ngủ. Tôi cũng hủy bỏ phần lớn các buổi giao tiếp xã hội.
Việc sử dụng bàn phím và chuột trong thời gian dài khiến hai bàn tay và chủ yếu là các ngón tay phải của tôi bị đau và tê cứng.
Tôi mất khoảng bảy tháng để xây dựng cơ sở dữ liệu. Trong quá trình đó, công ty tôi có nhiều thay đổi nhân sự khiến khách hàng của tôi không hài lòng. Tôi phải dành nhiều thời gian để xử lý việc đó, nhưng tôi đã có thể giải quyết tất cả các vấn đề một cách đúng đắn.
Ba tháng nữa trôi qua trước khi tôi viết xong loạt điều tra sáu phần về báo cáo điều tra cái chết của các học viên Pháp Luân Công do sự tra tấn của ĐCSTQ. Tôi đã không vui khi các biên tập viên Minh Huệ có vài quan điểm khác về bản thảo đầu tiên của tôi. Sau đó tôi nhớ rằng Sư phụ đã dạy chúng ta phối hợp vô điều kiện với người khác, vì vậy tôi sửa báo cáo theo đề nghị của biên tập viên.
Vào đêm tôi gửi bản cuối cùng đến Minh Huệ, tôi có một giấc mơ: Hai phóng viên Minh Huệ mang theo máy quay đến phỏng vấn tôi. Tôi biết Sư phụ đã khen tôi vì đã làm đúng.
Qua hạng mục này, tôi đã thấy được tầm quan trọng của lòng quyết tâm và kiên trì, cũng như tầm quan trọng của việc phối hợp vô điều kiện với các học viên khác.
Khi tôi đọc báo cáo về việc một nhóm luật sư ở một tỉnh miền Nam bị bắt vì bảo vệ các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ tại một trung tâm tẩy não như thế nào, tôi có ý tưởng viết một báo cáo về sự bức hại các học viên trong trung tâm tẩy não đó.
Sau đó tôi phát hiện ra rằng lợi nhuận khổng lồ mà các trung tâm tẩy não thu được là động cơ chính khiến nó tồn tại dai dẳng, vì vậy tôi viết một loạt bài bốn phần: “Cận cảnh về công nghiệp tẩy não ở Trung Quốc: Chính sách, Tài trợ và Quy mô.”
Chìa khóa của giảng chân tướng thành công là sự kiên định
Sư phụ giảng trong “Thế nào là Đệ tử Đại Pháp”:
“Còn về việc cứu độ chúng sinh, và việc giảng chân tướng, rất nhiều người làm không triệt để, giảng hai câu với người ta, thích nghe hay không, không nghe cũng kệ, lại đi tìm người khác. Làm bất kể chuyện gì, là có thuỷ có chung, hãy làm nó cho tốt, cứu người thì phải cứu họ cho xong.”
Tôi có vấn đề về “là có thủy có chung” khi giảng chân tướng. Tôi đặt ra các mục tiêu ngắn hạn nhưng nhanh chóng bỏ cuộc khi nhận ra tôi không thể cứu ngần đó người trong một thời gian nhất định. Tôi lại đặt ra một số mục tiêu mới, và lại bỏ dở lưng chừng.
Tôi đã như vậy trong nhiều năm. Tôi muốn cứu người nhưng lại khổ sở với việc duy trì mục tiêu của mình.
Sau đó tôi nhận ra mình nên tập trung vào những gì nên làm, mà không nên lo lắng đến kết quả. Khi tôi đặt tâm vào việc mình nên làm, việc giảng chân tướng của tôi hiệu quả hơn. Dưới đây tôi đưa ra ba ví dụ.
Kết nối với mọi người trong thị trấn của tôi
Thị trấn quê tôi chỉ có vài học viên, vì vậy tôi thường nghĩ về việc làm thế nào để gặp được những người dân sống ở đó. Vấn đề là một số người không biết rõ tôi, vì công việc bận rộn khiến tôi không thường xuyên về đó.
Tôi quyết định xây dựng mối quan hệ với những người thân quen trước. Bất kể khi nào về quê, tôi đều mang theo quà đến thăm những người họ hàng xa và thậm chí những người mà tôi không biết. Tôi kể với họ về công việc của mình, và họ ấn tượng với sự nghiệp thành công của tôi. Thế là họ không ngại ngần chia sẻ thông tin liên lạc của họ với tôi.
Khi về lại thành phố, tôi quay số điện thoại của họ để bật các đoạn giảng chân tướng ghi âm sẵn. Dần dần, ngày càng nhiều người trong thị trấn tôi bắt đầu hiểu cuộc bức hại Pháp Luân Công. Lần tiếp theo tôi lại về quê, tôi nghe mọi người nói về thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Giờ đây, thậm chí nhiều người già trong độ tuổi 80 biết niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” và bắt đầu nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ.
Kinh nghiệm kết nối với những người quen ở quê nhà giúp tôi nhận ra một điều: cứu độ chúng sinh là khẩn cấp, nhưng chúng ta cần để cho mọi người có thời gian hiểu Pháp Luân Công và thay đổi thái độ của họ.
Bố mẹ vợ tôi từng có quan điểm tiêu cực về Pháp Luân Công, nhưng tôi luôn nói với họ về Pháp Luân Công bất cứ khi nào có cơ hội. Giờ đây họ là những người nhiệt tình ủng hộ việc tu luyện của tôi.
Dùng tiền giảng chân tướng trong cuộc sống hàng ngày
Có lần tôi nghi ngờ về tính hiệu quả của việc sử dụng các tờ tiền có thông điệp về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Sau đó, tôi hầu như chỉ dùng thẻ tín dụng. Vậy thỉnh thoảng dùng một số tờ tiền giảng chân tướng thì có tác dụng gì?
Sau đó tôi nhận ra rằng là một người tu luyện, tôi không nên bị ám ảnh bởi số lượng tờ tiền giảng chân tướng mà tôi đã dùng. Tấm lòng của tôi quan trọng hơn số lượng.
Giờ đây tôi đã thường xuyên dùng các tờ tiền giảng chân tướng được vài năm. Khi đi ăn tối bên ngoài, đi mua sắm hoặc tham gia giao thông công cộng, tôi thường đảm báo có một ít tiền mặt trong ví. Gia đình không tu luyện của tôi, vợ và bố mẹ vợ tôi, đôi khi cũng dùng các tờ tiền giảng chân tướng. Thậm chí họ còn kiết tiệm tiền lẻ cho tôi để làm các tờ tiền giảng chân tướng.
Mở các đoạn giảng chân tướng qua điện thoại
Khi lần đầu quay số điện thoại và bật các đoạn ghi âm giảng chân tướng, tôi không thu được kết quả tốt. Vì lo lắng đến an toàn, tôi chỉ làm hạng mục này bên ngoài nơi làm việc và gia đình.
Ban đầu tôi chỉ có thể gọi được vài chục số, và rất ít người nghe hết đoạn ghi âm. Không có ai bày tỏ quan tâm đến việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Tôi muốn bỏ cuộc, nhưng lại nhận ra là tấm lòng thì quan trọng hơn số lượng cuộc gọi mà tôi thực hiện. Công việc của tôi là mang đến cơ hội được nghe chân tướng cho những người ở đầu bên kia. Họ có thể quyết định thoái ĐCSTQ lần sau, khi một học viên khác gặp họ.
Giờ đây tôi dùng thời gian trên đường đi làm để gọi điện bằng ba chiếc điện thoại. Tôi có thể gọi được hơn 300 số mỗi ngày, và khoảng một phần ba người được gọi cầm máy. Nhiều người nghe hết đoạn ghi âm, và một số muốn thoái ngay.
Trước đây tôi rất sợ tắc đường, nhưng giờ đây nó là thời gian vàng giúp tôi tiếp cận được vô số chúng sinh bằng cách gọi điện.
Nhờ kiên định làm việc này, tôi cảm nhận sâu sắc rằng làm ba việc không phải là nhiệm vụ mà là ý nghĩa căn bản của sinh mệnh.
Việc tu luyện hàng ngày đầy ý nghĩa
Bây giờ công việc thường ngày của tôi bao gồm: gọi điện thoại giảng chân tướng trên đường đi làm, tận dụng thời gian ở nơi làm việc để soạn cơ sở dữ liệu, sử dụng tiền giảng chân tướng trong cuộc sống hàng ngày, thức dậy mỗi sáng để phát chính niệm, luyện công học Pháp, tận dụng mọi thời cơ để nói với mọi người về Pháp Luân Công.
Đôi khi có can nhiễu, nhưng tôi nỗ lực đề cao tâm tính và vượt qua trở ngại.
Cuộc sống của tôi quả là tự tại, an hòa và có ý nghĩa. Tôi biết mình sẽ đi tiếp [trên con đường này] cho dù điều đó có nghĩa là dành cả đời còn lại để làm ba việc.
Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi đã vấp ngã nhiều lần và thất bại trong nhiều khảo nghiệm. Nếu không nhờ sự cứu độ từ bi của Sư phụ, tôi không thể tiến xa được như thế này. Không lời nào có thể diễn tả lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.
Tạ ơn Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/8/明慧法会-公司副总-一生的坚持-299611.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/10/146790.html
Đăng ngày 22-11-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.