[MINH HUỆ 09-10-2007] Mỗi khi tôi cầm lên tấm hình quí giá mà chúng tôi chụp với Sư phụ tại Khóa giảng Binzhou năm 1994, tôi nhớ Sư phụ lắm lắm! Tôi cảm thấy một luồng khí ấm chạy qua cả cơ thể tôi. Đã mười ba năm qua, nhưng hình dáng cao lớn của Sư phụ, cử chỉ hiền từ của Ông, nụ cười từ bi của Ông, tất cả các kỷ niệm lại trở về. Đó là thời hạnh phúc nhất trong đời tôi. Đại Pháp đã ban cho tôi sự may mắn lớn lao nhất và khuyến khích tôi bước đi trên con đường tu luyện và trở về nơi bản ngã của tôi.

Trước kia tôi có nhiều bệnh tật ở vào cái tuổi hai mươi. Tôi không thể đi làm. Tôi đã đi gặp nhiều bác sĩ Trung quốc khắp nước. Tôi tiêu dùng một số lượng lớn thuốc, đi gặp nhiều thầy khí công và sau này qui y với Phật giáo; nhưng bất kể tôi làm điều gì, các bác sĩ nói rằng tôi chỉ có thể sống thêm tám chín năm nữa thôi. Trong mười năm kế tiếp, tôi luôn hỏi trời, “Tại sao số phận tàn nhẫn với tôi như vậy?” Tôi luôn có mơ ước: “Thật là tuyệt diệu biết bao nhiêu nếu tôi có thể tìm được một vị Thầy mà có thể chữa trị cho tôi!”

Một đêm vào khoảng 10 giờ đêm, tôi buồn ngủ và đi vào giường ngủ, khi tôi nhìn thấy một ánh sáng chói lòa từ trời tiến thẳng về phía cửa sổ của tôi. Ánh sáng đến trước chiếc giường ngủ của tôi, và vị Lão thần xuất hiện trong chiếc áo dài bằng lụa. Mái tóc trắng của ông được chải ngược lên trên và hàm râu trắng của ông dài chục thước. Ông mang một cây phất trần và phẩy nó lên xuống về phía tôi: “Nầy cô, cô sẽ không chết đâu.” Ông nói xong liền biến mất. Tôi chạy lẹ để xem cái ngôi sao vừa rời nhà tôi. Vị thần tiên đó là ai? Tại sao Ông biết tôi? Tôi mang trong tôi câu hỏi đó trong nhiều năm cho đến khi tôi đắc được Pháp.

Năm 1989, Tôi bị bệnh viêm cơ tim nặng và trong hoàn cảnh nguy hiểm. Gia đình tôi đã chuẩn bị áo quan cho tôi, nhưng mọi người đều ngạc nhiên, tôi không sao cả. Các bác sĩ của tôi nói rằng đó có lẽ là do khả năng cầu sống mạnh mẽ của tôi, nhưng tôi nhớ ra điều mà vị thần tiên đến thăm đã nói với tôi.

Vào tháng bảy 1994, gia đình tôi nói với tôi về một khóa học khí công mới tại Binzhou mà rất được hoan nghênh. Tôi đầu tiên không định đi, nhưng gia đình tôi cố ép, vì vậy tôi đi. Khách sạn của chúng tôi được Hội Khí Công sắp xếp, và nhiều học viên đến từ khắp Trung quốc, nhiều người trong họ là những học viên lâu năm mà đã tham gia nhiều khóa như vậy. Tôi nghe nhiều người nói rằng Sư phụ đến để Chính Pháp, và ông không phải là một thầy khí công thường, tôi thật may mắn đã quyết định đến.

Khi tôi lần đầu nhìn thấy Sư phụ, ông đang bước lên bực giảng, và Ông chào chúng tôi với một bàn tay dơ thẳng trước ngực. Sư phụ rất khác, Ông có một cá tánh vượt bực thế gian. Khi Sư phụ nói về Pháp Luân Đại Pháp và ý nghĩa sâu xa của nó, tâm tôi rất cảm động; tôi cảm thấy như tôi vừa tỉnh thức từ một giấc mộng, bí mật về sự sống và số mệnh mà đã làm tôi thắc mắc từ nhiều năm đã được vén mở: mục đích chính của chúng ta nơi thế giới này là phản bổn quy chân, trở về bản ngã nguyên thuỷ của mình.

Trong khóa học, Sư phụ dạy Pháp mỗi ngày và điều chỉnh cơ thể của các học viên với công của Ông. Mỗi người trong chúng tôi đều được thanh lọc từ cơ thể đến tâm linh và chúng tôi có những phản ứng khác nhau. Trong một số ngày đầu của khóa học, các bệnh tật của tôi đều biến mất, kể cả bệnh viêm cơ và sưng tim, phù mặt và chân, chóng mặt, đau nơi khớp xương, kinh nguyệt không đều, và thường bị lạnh hoặc cúm. Lần đầu tiên trong đời tôi, tôi cảm thấy thế nào là không bệnh, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, mãn nguyện.

Đến đêm thứ năm, với sự hướng dẫn của Sư phụ, chúng tôi ngồi thiền định. Sư phụ bước đến bên tôi và ngừng lại. Tôi thậm chí không ngồi bán già được nữa; tôi cảm thấy xấu hổ và muốn tréo đôi chân, và tôi làm được nó! Sau khi Sư phụ thấy như vậy, Ông quay đi và tiếp tục bài dạy của Ông. Sư phụ đã tiêu trừ nhiều nghiệp cho tôi.

Tháng bẩy, thời tiết rất nóng. Nhiều học viên dùng quạt. Sư phụ nói, “Xin hãy bỏ quạt xuống để xem chư vị có thể cảm thấy gió không.” Tôi bỏ quạt của tôi xuống và tức thời cảm thấy một luồng gió mát thổi đến từ phía sau lưng. Trong tám ngày khóa học, tôi không bao giờ nhìn thấy Sư phụ uống một hớp nước; thức ăn của Ông chỉ là mì gói và rau.

Năm 1994, tôi đi Quảng Châu cho khóa dạy thứ năm. Trong năm ngày đầu, tôi cảm thấy buồn ngủ ngay khi khóa dạy vừa bắt đầu. Cả cho dù tôi ngủ say, tôi vẫn nghe rõ mỗi lời dạy của Sư phụ. Sư phụ thanh lý cơ thể cho hàng nghìn người chúng tôi. Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh ra khỏi cơ thể của tôi. Cơ thể của tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn và trí óc của tôi sáng suốt hơn. Trong tám ngày tại Quảng Châu, mỗi ngày tôi đứng bên cạnh Sư phụ và nhìn Ông rời đi cho đến khi Ông đi khỏi tầm nhìn của tôi. Sư phụ có một sắc diện đẹp đẽ tràn đầy sức khỏe. Ông luôn mỉm cười, với một cung cách hiền từ.

Để cứu độ chúng sinh trong vũ trụ, Sư phụ đã cứu chúng ta từ địa ngục, tắm rữa sạch sẽ cho chúng ta, gánh nghiệp lực mà chúng ta mang theo từ nhiều kiếp. Tà ác vẫn còn đầu độc chúng sinh. Là học viên Đại Pháp chúng ta chỉ có thể tinh tấn, làm sáng tỏ sự thật, làm ba điều cho tốt, và đừng phụ lòng của Sư phụ. Xin từ bi chỉ điểm cho những điều thiếu sót.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/10/9/164169.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/11/7/91150.html
Đăng ngày 4-5-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share