[Chúc mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới] Nhớ lại thời gian năm xưa ở Đại học Thiên Tân
Bài viết của đệ tử Đại Pháp Đại lục
[MINH HUỆ 28-05-2025] Ngày 13 tháng 5 năm nay đánh dấu kỷ niệm 33 năm ngày Pháp Luân Đại Pháp được truyền ra thế giới, và là Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 26. Khi ngày 13 tháng 5 thiêng liêng đang đến gần, tôi không khỏi nghĩ về khoảng thời gian hạnh phúc và tuyệt vời, khi tôi đắc Pháp và tu luyện ở trường đại học. Giờ đây, tôi nhớ lại từng khoảnh khắc tôi đã trải qua cùng các đồng tu, chứng kiến sự vĩ đại của Sư phụ và sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp.
1. Những người có duyên lần lượt đến
Vào một buổi sáng tháng 3 năm 1997, thời tiết se lạnh nhưng nắng lại rực rỡ. Khuôn viên trường Đại học Thiên Tân nhộn nhịp sôi động. Già trẻ gái trai – những người thích tập thể dục buổi sáng, tụ tập thành nhóm ba hoặc năm người để tập thể dục. Trước Bảo tàng Khoa học và Công nghệ cạnh Cầu Anh Ngữ, một vài người dáng vẻ như giáo viên đang nghe bản nhạc hay, và thực hiện các động tác hoãn, mạn, viên, thu hút nhiều người dừng lại xem.
Tôi, người thích chạy vào buổi sáng, cũng dừng lại để xem chuyện gì đang xảy ra. Người nói chuyện với tôi là một giáo viên đã nghỉ hưu, với khuôn mặt hiền hậu và thái độ thân thiện. Ông ấy nói với tôi rằng, các động tác của Pháp Luân Công rất đơn giản và dễ học. Để tập Pháp Luân Công, cần phải tuân theo các tiêu chuẩn Chân, Thiện, Nhẫn để trở thành một người tốt, và tốt hơn nữa. Pháp Luân Công có thể chữa bệnh khỏe người, nâng cao đạo đức. Công pháp này rất tốt, nhất định phải học.
Tôi cũng thích công pháp nhẹ nhàng và êm dịu này, nhưng vì khối lượng công việc học tập quá lớn, nên tôi đã thoái thác để sau, cho đến khi có thời gian để luyện tập sau. Tôi vẫn kiên trì dậy sớm mỗi ngày để chạy, nhưng tôi đã thêm một điều nữa, đó là dừng lại trước Bảo tàng Khoa học & Công nghệ một lúc và ngắm nhìn. Giống như có một lực từ trường mạnh mẽ đang thu hút tôi chặt chẽ. Sau này, khi tôi học Pháp, tôi nhận ra rằng đó là Sư phụ vĩ đại và từ bi đang liên tục gọi tôi, một đứa con lạc lối trong cõi hồng trần.
Mặc dù tôi không tập Pháp Luân Công ngay, nhưng sau khi tôi bắt đầu nghĩ về việc tập Pháp Luân Công, chứng đau nửa đầu nghiêm trọng của tôi đã biến mất, tâm trạng của tôi không còn nóng nảy nữa, và tính khí của tôi trở nên điềm tĩnh. Giống như một người hoàn toàn khác. Tôi cảm thấy Pháp Luân Công thật kỳ diệu. Chứng đau nửa đầu đã hành hạ tôi đến chết vì tìm kiếm sự điều trị y tế và thuốc men đã được chữa khỏi trong chớp mắt. Đây là điều mà y học hiện đại không thể giải thích được.
Vì vậy, tôi đã tranh thủ thời gian và bắt đầu luyện Pháp Luân Công. Từ đó trở đi, ở điểm luyện công trước Bảo tàng Khoa học và Công nghệ đã có bóng dáng tôi, đã có thêm một nữ sinh viên đại học hoạt bát, vui vẻ, tích cực và lạc quan. Tôi đã tham gia luyện công buổi sáng mỗi ngày, bất kể mưa hay nắng, và học cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Tôi đã bắt đầu bước trên con đường phản bổn quy chân thông qua việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Chỉ trong vòng hai, ba tháng, số người đến luyện công tăng lên như nấm sau mưa xuân, từ một chục đến vài chục, rồi đến hơn một trăm, và cuối cùng là ba, bốn trăm. Số người tăng lên từng ngày, và ngày càng có nhiều người trẻ tuổi, bao gồm cả sinh viên đại học, nghiên cứu sinh và nghiên cứu sinh tiến sĩ có độ tuổi xấp xỉ tôi. Không gian mở trước Bảo tàng Khoa học và Công nghệ không còn đủ chỗ cho số lượng người luyện công ngày càng tăng. Khi có quá nhiều người, họ phải đứng ở lề đường, hoặc thậm chí là bên bờ hồ nhỏ bên kia đường.
Những người đang luyện khí công và Thái cực quyền khác vẫn là năm, sáu người như cũ. Họ đều kinh ngạc trước sự phát triển nhanh chóng của Pháp Luân Công. Một số người thậm chí còn từ bỏ môn tập ban đầu của mình và chuyển sang Pháp Luân Công. Điều này cho thấy Pháp Luân Công đã được hoan nghênh như thế nào vào thời điểm đó.
Để tạo điều kiện cho mọi người luyện công, ngoài buổi sáng, còn có thêm buổi tối để tạo điều kiện cho những người đi làm ban ngày không có thời gian luyện tập buổi sáng. Phụ đạo viên tình nguyện của Pháp Luân Công đã làm việc không biết mệt mỏi vì mọi người, mỗi ngày đều mang theo đài cassette của mình đến các điểm luyện công để phát nhạc luyện công cho mọi người. Họ cũng mang theo các gói sách quý Chuyển Pháp Luân, băng thu âm bài giảng của Sư phụ, băng hình và các sách giảng Pháp khác của Sư phụ đến cho các học viên cần, và không bao giờ kêu khổ kêu mệt.
Thấy số người luyện công ngày càng tăng, phụ đạo viên quyết định lập thêm một điểm luyện công nữa, để không ảnh hưởng đến việc đi lại của người qua đường. Họ cũng khuyên các học viên mới ở ngoài trường tìm một nơi tốt hơn gần nhà để luyện công. Điều này cũng có lợi cho việc truyền bá Đại Pháp, và cho phép nhiều người có duyên hơn biết đến Đại Pháp.
Địa điểm luyện công được thiết lập trong khuôn viên trường nằm trong một khu rừng nhỏ ở Lục Lý Đài, nơi sinh viên là những người tham gia chính. Một nghiên cứu sinh tiến sĩ chịu trách nhiệm mang theo đài cassette và hướng dẫn mọi người luyện công. Ở đây, những chiếc lá rụng vào mùa thu và tuyết tích tụ vào mùa đông đã được những học viên đến sớm dọn sạch, tạo ra một môi trường sạch sẽ để mọi người luyện công.
Điểm luyện công này cũng có hai thời gian luyện công, sáng và tối. Tôi sống ở Thất Lý Đài, và thường tham gia luyện công buổi tối ở đây. Để hồng Pháp, bất kể thời tiết lạnh như thế nào, chúng tôi, những học viên trẻ, vẫn kiên trì cởi áo khoác, để các học viên khác có thể nhìn thấy các động tác luyện công chuẩn mực của chúng tôi, và tinh thần chịu khổ không sợ lạnh của chúng tôi, để khơi dậy sự ngưỡng mộ và yêu mến của mọi người đối với Đại Pháp. Hầu hết thời gian chúng tôi không cảm thấy lạnh, mà ấm áp toàn thân.
Một ngày nọ, trời rất lạnh và gió thổi mạnh, nhưng chúng tôi vẫn cởi áo khoác. Trong suốt quá trình tập luyện, cơ thể chúng tôi lạnh cóng, tay tê cóng và chúng tôi đã mất cảm giác. Chúng tôi trở về ký túc xá và dùng nước nóng để làm ấm cơ thể. Phải mất một thời gian dài chúng tôi mới lấy lại được cảm giác. Mặc dù vậy, không ai trong chúng tôi phàn nàn. Ngược lại, chúng tôi cảm thấy ấm áp trong lòng và vui mừng vì mình đang chịu khổ tiêu nghiệp.
Ngày 17 tháng 1 năm 1994, Sư phụ đã có buổi giảng Pháp truyền công đầu tiên tại Hội trường Nhân dân ở đường Kiến Thiết, quận Hòa Bình, Thiên Tân. Lịch trình của Sư phụ trong năm vốn ban đầu đã kín, nhưng do nhiều lần được Thiên Tân mời, Sư phụ đã tranh thủ thời gian để tổ chức buổi giảng Pháp truyền công thứ hai tại Hội trường Bát Nhất Thiên Tân vào ngày 14 tháng 3 năm 1994. Thật không may, tôi đã không thể tham dự vì mùa hè năm 1994 tôi mới đến Thiên Tân nhập học. Đây là điều tôi rất tiếc.
Nhưng tôi đã may mắn. Tôi đã có vinh dự được tham gia hoạt động luyện công quy mô lớn để kỷ niệm chuyến viếng thăm Thiên Tân của Sư phụ để giảng Pháp truyền công. Cảnh tượng hùng vĩ và ngoạn mục sẽ là điều không thể nào quên đối với tôi. Cảnh tượng rất nhiều người luyện công đã thu hút rất nhiều người đến xem. Đây cũng là hoạt động hồng Pháp hiếm có, giúp nhiều người có duyên được đắc Pháp và tu luyện.
Đôi khi, chúng tôi cũng ra khỏi trường để tổ chức một số hoạt động hồng Pháp và luyện công. Mỗi ngày, rất nhiều người tham gia tu luyện Pháp Luân Công, khắp nơi trong trường và công viên đều có thể thấy điểm luyện công.
2. Đại Pháp dung luyện mỗi người
Luyện công ngoài trời là phương pháp chính để chúng tôi hồng Pháp. Nhiều người có duyên thấy chúng tôi luyện công và tham gia cùng chúng tôi. Đồng thời, luyện công cũng thay đổi bản thể của chúng tôi. Chúng tôi đều tràn đầy tinh thần, gương mặt hòa ái, và nước da trắng hồng. Chúng tôi thực sự trông trẻ hơn vài tuổi.
Pháp Luân Công chú trọng hơn vào việc tu tâm tính, nên việc đọc sách và học Pháp rất quan trọng. Để giúp những người học luyện công hiểu sâu hơn về Pháp Luân Công, và dùng Đại Pháp để chỉ đạo tu luyện, các phụ đạo viên đã tổ chức mọi người cùng nhau học Pháp tập thể. Tại Thất Lý Đài, một nghiên cứu sinh đã liên lạc với quản lý ký túc xá và xin phép được học Pháp và luyện công cùng nhau trong phòng hoạt động của sinh viên sau đại học. Chúng tôi đã học và học thuộc Pháp ở đây. Chúng tôi đã học thuộc “Luận ngữ”, “Hồng Ngâm” và “Tinh tấn yếu chỉ” trong một thời gian rất ngắn, và dùng Pháp để chỉ đạo mọi ý nghĩ, mọi lời nói và mọi hành động của chúng tôi, để chúng tôi có thể trở thành người tốt và tốt hơn nữa.
Một số chị em chúng tôi gặp khó khăn khi ngồi song bàn và bị đau chân nghiêm trọng, trong môi trường tỉ học tỉ tu này, từng chút một đã có những đột phá trong đả tọa. Chân tôi cứng đến nỗi tôi không thể xếp bằng được, và nó vểnh lên rất cao. Một đồng tu nói: “Tôi nghĩ bạn có thể làm được, bạn có thể làm được!” Cô ấy yêu cầu tôi tự ấn chân phải đang trên chân trái của mình xuống, và cô ấy nâng chân trái cứng như que củi của tôi lên, và chỉ với một chút nỗ lực, tôi đã có thể ngồi song bàn.
Lúc đầu tôi không thấy đau, nhưng sau nửa tiếng, tôi thấy đau kinh khủng. Tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ: “Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân). Vì tôi đã quyết tâm tu luyện, tôi phải nghe lời Sư phụ. Tôi kiên định làm theo lời của Sư phụ. Theo cách này, tôi đã lần đầu tiên ngồi ở tư thế song bàn một cách kỳ diệu trong một giờ.
Nhưng ngày hôm sau, tôi không thể bắt chéo chân được nữa. Cơn đau dữ dội đến nỗi tôi không thể chịu đựng được dù chỉ một giây. Tôi không thể diễn tả được. Ngay khi tôi nhấc chân lên, tôi phải đẩy chúng xuống. Nhưng tôi có đủ tự tin để nhấc chúng lên. Tôi tự nhủ: Dù đau đớn đến đâu, tôi cũng phải giữ vững, vì tôi đã song bàn trong một giờ, và tôi không thể lùi bước được. Dù đau đớn đến mức nào, chân tôi chuyển từ tím sang đen, tôi cũng không hạ xuống.
Nước mắt lưng tròng, tôi nhìn đồng hồ ở phía đối diện. Một phút, năm phút, mười phút, mười lăm phút… Nhìn thấy các đồng tu chân tím bầm, cũng đang chịu đau đớn dữ dội, không chịu bỏ chân xuống, tôi thầm động viên mình: “Kiên trì đến cùng, kiên trì đến cùng”. Sau khi nghiến răng chịu đựng một tiếng đồng hồ, chân tôi đã mất hết cảm giác. Tôi từ từ trượt chân xuống, nửa tiếng sau, tôi mới đứng dậy và đi lại được.
Trước khi luyện công, ba người chúng tôi đến sớm hơn nửa tiếng, đầu tiên là duỗi chân, xoa bóp chân, di chuyển qua lại, và giữ nguyên tư thế xếp bằng trong từng phút từng giây. Đả tọa xong, phải sau nửa tiếng chúng tôi mới rời đi. Sau nửa tháng kiên trì, cuối cùng tôi đã có thể ngồi song bàn trong một giờ một cách dễ dàng. Và thời gian tôi ngồi song bàn cũng tăng dần từng chút một. Sau đó, tôi có thể ngồi song bàn trong hơn ba giờ mà không đau nhiều. Con cảm ơn Sư phụ từ tận đáy lòng! Cảm ơn các đồng tu.
Chúng tôi chủ yếu đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi ngồi xếp bằng trên đệm ngồi, hai tay cầm sách, tập trung, sợ đọc sai. Các học viên khác cũng rất nghiêm túc và tập trung. Khi trao đổi ý kiến, mọi người nói về mình đã làm như thế nào, đã đề cao tâm tính như thế nào; khi xảy ra mâu thuẫn, thì mình đã không đúng ở chỗ nào, điều gì không phù hợp với Pháp, và điều gì không nghĩ đến người khác mà chỉ nghĩ đến bản thân. Mọi người đều tìm kiếm khuyết điểm của bản thân và những chỗ mà họ không làm tốt theo yêu cầu của Đại Pháp. Khi thấy đồng tu có chỗ không phù hợp với Pháp, mọi người đều chỉ ra với thiện ý, và giúp đồng tu đề cao. Môi trường tu luyện thuần khiết này đang dung luyện mỗi một người.
Cuối tuần là ngày mà chúng tôi, những người tu luyện, mong đợi nhất, vì chúng tôi có thể nhìn thấy Sư phụ từ bi và vĩ đại. Tất nhiên, chúng tôi nhìn thấy Ngài thông qua các video bài giảng Pháp của Ngài, nhưng chúng tôi cũng vô cùng hạnh phúc và may mắn.
Các nam nghiên cứu sinh sau đại học tại Lục Lý Đài đã mua một chiếc TV và một đầu video VHS bằng tiền của mình để phát các bài giảng của Sư phụ. Họ dọn dẹp ký túc xá trước và đặt những chiếc ghế đẩu, phần lớn là mượn từ ký túc xá bên cạnh. Những học viên đến sớm ngồi trên ghế đẩu, và những người đến sau đứng ở phía sau. Ngay khi TV được bật lên, mắt chúng tôi mở to, và chúng tôi không thể rời mắt khỏi TV. Tai chúng tôi dựng lên, vì sợ bỏ lỡ một từ nào, và chúng tôi muốn nhìn thấy Sư phụ nhiều hơn nữa.
Các đồng tu giúp đỡ lẫn nhau, khích lệ lẫn nhau, trân quý Pháp duyên này. Trong tu luyện hay trong cuộc sống, họ đều quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau, tôi hiểu rất rõ điều này. Khi biết gia đình tôi gặp khó khăn về kinh tế, họ nhiệt tình giúp đỡ, bảo tôi cố gắng học tập, sống tốt, tu luyện tốt, không nên có gánh nặng hay áp lực tâm lý, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Điều này khiến tôi cảm thấy ấm áp chưa từng có.
Để tôi có thể học Pháp và hồng Pháp tốt sau khi trở về nhà, các đồng tu đã mua cho tôi một đầu video. Sau nhiều lần chuyển nhà, đầu video vẫn còn nguyên vẹn. Đó là trách nhiệm và là kỷ niệm. Khi tôi nhìn thấy nó, tôi nghĩ đến các đồng tu và những việc nhỏ mà chúng tôi đã cùng nhau làm.
Tất cả những điều này, cảnh tượng, nụ cười và giọng nói của các đồng tu tại điểm luyện công, cảnh tượng yên bình khi cùng nhau luyện công, sự nghiêm túc khi học Pháp và giao lưu chia sẻ, sự bao dung và trách nhiệm giữa mọi người, dường như đang ở ngay trước mắt tôi. Hơn 20 năm đã trôi qua, chúng tôi đã mất liên lạc, nhưng trái tim chúng tôi vẫn kết nối, và chúng ta đều là đệ tử của Sư phụ.
Mong chúng ta chúc nhau những điều tốt đẹp, trân trọng khoảng thời gian tươi đẹp và hạnh phúc mà chúng ta đã có với nhau, trân trọng con đường tu luyện mà chúng ta đã đi; mong chúng ta tiếp tục tu luyện tốt, và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho tất cả những người có duyên biết; mong chúng ta đi thật chính trên con đường tu luyện Chính Pháp.
(Bài viết mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2025 được chọn đăng trên Minh Huệ Net)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/28/495259.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/29/228270.html