Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 8-11-2018] Tôi sống ở nông thôn và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 20 năm. Tôi muốn kể về quá trình 16 năm chăm sóc người chồng tàn tật trong khi hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh của tôi.
Chồng tôi sống lại từ một tai nạn thập tử nhất sinh
Chỉ vì tu luyện Đại Pháp mà tháng 8 năm 2000, tôi bị giam vào trại lao động cưỡng bức ba năm. Trước khi tôi được thả, đầu năm 2003, chồng tôi bị một xe máy đâm vào. Anh bị hất lên không trung, rồi rơi trúc đầu xuống đất. Anh bị khó thở và chảy máu rất nhiều. Người qua đường chứng kiến vụ tai nạn đưa anh đến một phòng cấp cứu gần đó.
Khi người lái xe mô tô say xỉn nhận ra chuyện gì đã xảy ra, anh ta chẳng giúp gì mà còn cho ba tên côn đồ đeo mặt nạ vào bệnh viện. Họ kéo lê chồng tôi trên sàn, đánh vào đầu anh. Họ toan giết anh để khỏi phải chịu trách nhiệm. Khi một nhân viên bệnh viện nhìn thấy bọn côn đồ tấn công anh và báo cảnh sát, chúng bèn chạy trốn.
Sau khi khám cho chồng tôi, các bác sỹ gửi giấy báo cho biết anh có thể chết bất cứ lúc nào. Vì thế mà tôi đã được thả ba ngày sau đó, sau khi tôi trả 8.000 Nhân dân tệ. Tôi không phải ở trại lao động đến khi mãn hạn nữa. Thấy chồng tôi bị hôn mê và bị thương đến biến dạng, nước mắt tôi lăn dài trên má. Một học viên thấy tôi đau khổ như thế, bèn đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Cầm cuốn sách trên tay, tôi lập tức trở lại là chính mình — trong hơn hai năm bị giam giữ, tôi nhớ Sư phụ rất nhiều! Tôi biết, nhờ tín Sư tín Pháp mà tôi đã vượt qua những khổ nạn đó. Giờ đây, tôi đã minh bạch và biết tôi nên làm gì với tư cách là một đệ tử Đại Pháp.
Tôi nói với chồng tôi: “Anh phải tỉnh lại. Chưa đến lúc anh rời khỏi đây đâu.” Để anh thở được, bác sỹ phải nong khí quản cho anh. Họ khoan cho anh hai lỗ ở hai bên hộp sọ để dịch chảy ra. Túi chườm đá đặt dưới người anh phải được thay thường xuyên. Nhịp tim của anh không ổn định, anh đang cận kề cái chết. Tôi đã bật băng thu âm các bài giảng của Sư phụ cho anh nghe khoảng bốn tiếng mỗi ngày. Tôi ngồi bên cạnh anh, nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và kể chuyện cho anh nghe. Khi một bệnh nhân khác hỏi tôi: ‘“Anh ấy có nghe được cô đâu. Anh ấy bất tỉnh thế kia. Nói chuyện với anh ấy như thế thì ích gì?” Tôi trả lời: “Anh ấy nghe được tôi chứ. Tôi biết anh ấy sẽ ổn thôi.”
16 ngày nguy kịch nhất trôi qua, và chồng tôi vẫn còn sống. Một ngày nọ, một học viên mang đến một lá bùa chân tướng Đại Pháp có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Kỳ diệu thay, chồng tôi đưa tay ra, đón lấy, rồi để nó vào túi. Mọi người có mặt ở đó, ai nấy đều sững sờ và mừng cho anh. Sau đó, chồng tôi khá dần lên. Các bác sỹ và y tá vô cùng ngạc nhiên, đến vây quanh anh. Bác sỹ phẫu thuật trưởng nói: “Tôi chưa bao giờ thấy ai mà thùy não bị thương nặng đến thế mà sống được, vậy mà anh ấy lại qua khỏi. Đúng là phép lạ! Tôi muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp.”
Tôi sợ làm anh bị thương lúc ngủ thiếp đi, nên khi đêm xuống, tôi không dám ngủ trên giường; tôi hay ngủ trên ghế hoặc gối đầu lên tay mình bên thành giường. Vì chồng tôi đi lại khó khăn nên tôi cầu Sư phụ giúp. Đôi khi, anh không nuốt được, cứ ngậm mãi đồ ăn trong miệng cả ngày. Có lúc, anh hắt hơi, thức ăn trong miệng bắn hết ra chăn và người tôi. Trong ba năm đó, những lúc anh không ăn được, tôi luôn cho anh ăn xong xuôi rồi mới ăn.
Một đêm, sau khi chúng tôi từ bệnh viện về nhà, chồng tôi đột nhiên gọi to: “Sư phụ! Sư phụ! ”Tôi bật đèn lên, hỏi anh có chuyện gì. Anh trả lời: “Sư phụ vừa đến đây, bảo anh đọc sách.” Tôi lấy một cuốn Chuyển Pháp Luân rồi hỏi: “Anh xem chữ gì đây?” “Chuyển Pháp Luân”, anh trả lời. Tôi quá đỗi hạnh phúc. Vì bị chấn thương não nên anh phải học lại mọi thứ như một đứa trẻ. Anh cũng không nhớ được gì nữa. Thế mà giờ, anh lại đọc được chữ trong Chuyển Pháp Luân, mà còn nói được cả câu hoàn chỉnh. Chỉ mấy hôm trước thôi, anh phát âm một từ thôi cũng khó. Tôi biết Sư phụ đang giúp anh. Từ khi đọc sách Đại Pháp, nghe và xem các bài giảng của Sư phụ, anh đã dần dần hồi phục.
Mùa xuân năm 2005, lãnh đạo cơ quan chồng tôi đến thăm anh. Thấy anh ấy hồi phục tốt đến vậy, họ hết sức xúc động. Một vị giám đốc đứng lên nói với tôi: “Cảm ơn chị đã quên mình mà chăm lo cho anh nhà. Từ giờ, nếu chị muốn tập Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi cũng sẽ không nói gì. Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà chị tốt bụng, nhẫn nại và chịu khó đến vậy, mới giúp chồng chị vượt qua cơn hoạn nạn này.”
Tôi nói: “Cảm ơn ông. Thực ra, chồng tôi có thể sống sót được là nhờ Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý.” Rồi tôi giải thích về Pháp Luân Đại Pháp giải khai một số hiểu lầm của họ. Trước khi họ rời đi, ai nấy đều đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Vì tôi được thả về nhà để chăm sóc chồng tôi trước khi mãn hạn giam ở trại lao động nên Phòng 610 và cảnh sát địa phương yêu cầu gia đình tôi phải trông chừng tôi, không cho tôi tiếp xúc với các học viên khác hay tham gia vào các hoạt động của Pháp Luân Đại Pháp, nếu không – họ dọa – sẽ đưa tôi vào lại trại lao động.
Khi người nhà giấu sách Chuyển Pháp Luân của tôi và không để các học viên vào phòng cấp cứu gặp tôi, tôi nghiêm nghị nói với họ rằng: “Cả nhà đừng lo, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy. Xin hãy trả cho tôi cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân. Nếu mọi người giám sát tôi còn chặt hơn cả trại lao động, không để tôi tu luyện thì ngày mai, tôi sẽ rời khỏi bệnh viện.” Vì thế, người nhà đã trả lại sách cho tôi, không ai can thiệp vào việc tu luyện của tôi nữa. Tôi hỏi con trai: “Tại sao con lại phải trông chừng mẹ chứ? Nó mỉm cười, đáp lại: “Chẳng ai tốt bằng người tu luyện Đại Pháp, mẹ ạ! Con không muốn trông chừng mẹ nữa.” Rồi nó cũng làm tam thoái.
Chị chồng tôi mấy lần khuyên tôi ly dị chồng và sẽ tìm người giúp việc lo cho anh ấy. Tôi nói: “Em là đệ tử Đại Pháp. Cho dù có mệt mỏi thế nào đi nữa, em cũng không ly dị anh ấy.” Chị hay nói với mọi người: “Tôi phải công nhận Pháp Luân Đại Pháp tốt thật. Nếu không, anh tôi đã không qua khỏi.” Rồi chị cũng làm tam thoái cho cả gia đình mình.
Mọi người ở làng tôi biết chuyện, họ trầm trồ về sự hồi phục kỳ diệu của chồng tôi và sự hy sinh của tôi. Họ kính trọng Pháp Luân Đại Pháp, hầu như ai cũng thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.
Mở cửa hàng bán lẻ để cứu người
Ngẫm lại, tôi mới hiểu ngọn ngành vì đâu mà xảy ra tai họa này. Một nguyên nhân trong đó là do tôi có tình cảm mạnh mẽ với chồng. Cựu thế lực muốn mượn cớ này để can nhiễu việc tu luyện của tôi, từ đó mà hủy tôi. Tôi biết tôi không thể để mưu đồ của cựu thế lực thành công, mà phải đi theo an bài của Sư phụ. Vì vậy, tôi đã đóng cửa hàng bán buôn của mình và mở một cửa hàng bán lẻ nhỏ hơn. Như thế, tôi sẽ vẫn duy trì được sinh hoạt bình thường, lại có thể giảng chân tướng cho mọi người nữa.
Tôi thuê một cửa hàng có hai gian: mặt tiền để bán hàng, phía trong để ở. Vì tôi có mục tiêu minh xác khi mở cửa hàng nên Sư phụ cũng giúp tôi. Không lâu sau đó, tôi có một giấc mơ, thấy Sư phụ đến cửa hàng. Tôi vô cùng xúc động và quyết tâm sẽ tận dụng cửa hàng thật tốt.
Kể từ đó, cửa hàng này đã trở thành nơi tôi giảng chân tướng, cứu người. Tôi không muốn bỏ lỡ một khách hàng nào và luôn cố hết sức để cứu họ. Có những lúc tôi rất bận, không có thời gian để giảng nhiều. Khi đó, tôi sẽ đưa cho khách hàng một ít tài liệu để đọc. Tôi cũng viết trên các tờ tiền lẻ những thông điệp như: “Thoái ĐCSTQ để có một tương lai tốt đẹp hơn” hoặc “Nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo sẽ mang lại phước lành cho bạn”. Khách hàng đọc những câu này khi họ rời cửa hàng. Một số quay lại cảm ơn tôi. Nhiều khách hàng quý mến tôi vì tôi đối xử với họ như bạn thân. Có người còn gọi tôi là “chị Pháp Luân Đại Pháp”.
Công việc làm ăn của tôi lúc nào cũng thuận lợi. Một cảnh sát về hưu cũng mở một cửa hàng ở bên cạnh, nhưng chẳng có khách mấy. Rồi ông ấy phải ra đứng ở lối đi để chào mời giảm giá cho người qua đường. Chẳng hạn, mặt hàng nào tôi bán 5 tệ thì ông ấy chỉ bán có 4 tệ. Nhưng khách hàng vẫn cứ vào cửa hàng của tôi. Khi tôi hỏi lý do, một khách hàng trả lời: “Ông ấy giảm giá cho món hàng này, nhưng tôi biết ông ta sẽ tính phí cao hơn cho món khác. Như thế không đáng. Đối với tôi, đến đây cảm giác như được về nhà – cái gì cũng tiện lợi. Mà tôi còn được nghe tin về Pháp Luân Đại Pháp nữa.”
Năm 2009, một công trình xây dựng khu cư dân lớn sau cửa hàng của tôi khởi công. Nó có sức chứa hơn 800 căn hộ và là khu vực phát triển nhất trong thị trấn. Nhiều công nhân xây dựng đến mua đồ ở cửa hàng của tôi. Để cứu được nhiều người hơn, tôi đã thuê một học viên nữa. Hai chúng tôi phối hợp với nhau rất tốt, vài ngày là chúng tôi đã phát được một thùng Cửu Bình. Công nhân đến rồi đi trong hai năm đó, ai cũng được biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, và hầu hết đều đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức ĐCSTQ. Trong đó, có ba người từ miền Nam Trung Quốc rất cứng đầu, không chịu nghe tôi nói. Tôi không từ bỏ và mời họ đến một lần nữa trước khi họ rời thị trấn.
Ba người họ ghé cửa hàng tôi, bảo tôi rằng họ sẽ rời đi vào ngày hôm sau. Tôi nói: “Nhưng anh vẫn chưa thoái ĐCSTQ mà. Có rất nhiều thứ loạn đang xảy ra. Tôi rất lo cho các anh.” Một người trong họ trả lời: “Thế nên chúng tôi mới tới đây. Chị có thể giúp chúng tôi thoái được không?” Tôi thấy thật nhẹ nhõm và thực sự mừng vì họ đã lựa chọn đúng.
Cứu một cảnh sát
Năm 2010, một học viên đã mua cho tôi một chiếc điện thoại di động. Nó có chức năng gọi tự động để tôi có thể gọi điện thoại và nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Vì lý do an toàn, tôi phải thực hiện các cuộc gọi cách xa nhà. Vì chồng tôi không tự lo cho mình được nên tôi chỉ có thể ra ngoài gọi điện thoại hai giờ đồng hồ mỗi ngày.
Mùa đông năm 2015, trời mưa tuyết dày đặc, đến 4 giờ chiều mà tuyết vẫn chưa ngừng rơi. Nghĩ cứu người là quan trọng, tôi biết tôi không thể cứ ngồi ở nhà mà đợi. Vì thế, sau khi giúp chồng xong xuôi, tôi đi ra khỏi nhà.
Tuyết rơi nặng hạt, phủ đầy mặt đất đến hơn 15 phân. Đi bộ cũng khó. Tôi tự nhủ làm sao bắt được xe buýt thì tốt nhỉ! Rồi từ xa, tôi đã thấy chiếc xe buýt chạy quanh thành phố, từ từ tiến lại gần. Tôi lên xe và cảm ơn người lái xe. Người lái xe vừa chỉ vào hành khách duy nhất trên xe buýt, vừa bảo tôi: “Xe buýt ngừng hoạt động hết vì thời tiết rồi.” Anh ấy hỏi tôi đi đâu vào ngày mưa tuyết như vậy. Tôi nói anh đi đâu thì tôi đi đấy. Người lái xe tỏ ra hài lòng, rồi tôi bắt đầu thực hiện các cuộc gọi tự động. Khi người phụ nữ kia xuống xe, tài xế tính 15 tệ. Thế mà sau khi xe buýt đi quanh thị trấn rồi về đến nhà tôi, anh ấy chỉ lấy của tôi có một đồng. Tôi rất biết ơn an bài từ bi của Sư phụ.
Năm đó, tôi cũng đã học cách gửi tin nhắn văn bản và tin nhắn đa phương tiện. Như thế, tôi có thể tương tác với mọi người tốt hơn để tôi có thể giảng rõ chân tướng.
Tháng 6 năm 2016, một số học viên đến thành phố khác để phát tài liệu, họ bị bắt giam. Chúng tôi, người thì đến gặp cảnh sát đòi thả người, người thì gọi điện cho cảnh sát. Một học viên gửi một tin nhắn văn bản cho người quản lý bộ phận an ninh nội địa phụ trách vụ việc này như sau: “Nếu các học viên không được thả trong bốn ngày, tôi sẽ nộp đơn kiện các ông lên Ủy ban Thanh tra Kỷ luật Trung ương ở Bắc Kinh.” Người quản lý tức giận, liền chuyển vụ việc này lên viện kiểm soát. Ông ta tuyên bố rằng ông ta sẽ chống lại Pháp Luân Đại Pháp và các học viên.
Tôi rất buồn khi nghe vậy. Rốt cuộc thì chúng ta ở đây là để cứu người mà. Làm sao chúng tôi lại làm điều đẩy họ đứng về phía đối lập với chúng tôi? Tôi nhớ Sư phụ từng giảng:
Chư vị không ai biết được con người thế gian hôm nay đã vì sự kiện này mà phó xuất những gì trong lịch sử. Chư vị cũng chưa từng nghĩ họ đã từng là sinh mệnh vĩ đại nhường nào, mạo hiểm lớn đến mấy, đâm đầu vào đây, xuống đến nơi hiểm ác này. Riêng điều đó đã đáng giá chư vị đi cứu độ họ, kéo họ ra.” (Giảng Pháp tại hội thảo luận Đài truyền hình Tân Đường Nhân [2009], Giảng Pháp tại các nơi IX)
Thực ra Từ bi là năng lượng rất to lớn, là năng lượng của Chính Thần. Càng Từ bi thì năng lượng càng lớn, các thứ bất hảo đều bị giải thể rớt cả. Đó là điều, mà trước đây Thích Ca Mâu Ni, hoặc những người tu luyện khác cũng vậy, đều chưa từng giảng. Biểu hiện lớn nhất của Thiện chính là Từ Bi; Ông là thể hiện năng lượng to lớn. Ông có thể giải thể hết thảy những gì không đúng đắn. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009, Giảng Pháp tại các nơi IX)
Tôi biết tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng cứu người quản lý ấy. Vì vậy, tôi đã gửi cho anh ta một tin nhắn: “Chào ông, ông có chút thời gian để nói chuyện không?” Ông ấy lập tức trả lời: “Không, nếu chị là học viên Pháp Luân Đại Pháp.”
Tôi gần như khóc khi thấy câu trả lời của ông ấy, nhưng tôi vẫn nhắn lại: “Tôi có thể làm gì để ông nguôi giận?” Ông ấy trả lời: “Học viên các vị chỉ biết dọa người khác thôi.”
Sau đó, ông gửi tin nhắn của người học viên đã dọa ông ấy và hỏi: “Thế này không gọi là dọa sao?”
Tôi trả lời: “Nếu có học viên gửi tin nhắn ấy thì tôi chân thành xin lỗi ông.” Sau đó, tôi tiếp tục gửi nhiều tin nhắn nữa với hy vọng ông ấy có thể hiểu ra. Sau khi tôi nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp, về việc các học viên bị bức hại như thế nào, tôi giải thích rằng chúng tôi chỉ mong ông ấy sau này được bình an và không muốn ông ấy phạm tội. Tôi chỉ ra rằng những người theo Giang Trạch Dân — cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc — để đàn áp các học viên vô tội sẽ sớm gặp hậu quả.
Vào dịp Trung thu, tôi gửi lời chúc ông ấy và gia đình ông một kỳ nghỉ vui vẻ. Ông ấy cảm ơn tôi và nói: “Chị là người tu luyện tốt nhất mà tôi từng gặp. Nhưng vụ việc kia đã được chuyển lên viện kiểm sát rồi. Giờ thì nó đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Mong chị hiểu cho.”
Tôi trả lời: “Không sao đâu. Cuộc đàn áp vẫn chưa kết thúc, và vẫn còn cơ hội. Một cán bộ vô tư, công bằng sẽ tuân theo Hiến pháp mà thả các học viên. Tôi mong sẽ sớm nhận được hồi âm của ông.“
Ngay sau đó, có người báo một học viên với cảnh sát. Khi người quản lý đến đồn cảnh sát, ông ta đã để người học viên đi.
Trong sáu tháng đó, tôi đã liên lạc với ông ấy nhiều lần qua tin nhắn, và ông ấy đã thay đổi rất nhiều. Như Sư phụ giảng:
“Tôi thường nói, cái tâm chư vị thật sự vì tốt cho người khác, không có chút nào tâm vị tư, thì lời chư vị nói ra có thể khiến người ta rơi lệ. Đã thử chưa?” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])
Từ bi là quan trọng nhất
Đã 16 năm kể từ ngày chồng tôi gặp tai nạn. Để không ảnh hưởng đến việc học hành và công tác của con tôi, tôi tự chăm sóc chồng mình. Không biết đã bao đêm tôi không được ngủ tròn giấc. Tôi đã gục ngã nhiều lần rồi lại đứng dậy để chăm sóc người chồng khuyết tật và hoàn thành sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp. Trong suốt quá trình ấy, tôi đã hiểu sâu sắc rằng từ bi là quan trọng nhất. Từ bi giữ vai trò then chốt giúp chúng ta – các học viên – hoàn thành bất cứ việc gì. Có câu nói rằng: “Một khu vườn được chăm sóc tốt thì không có cỏ dại.” Theo thể ngộ của tôi, khi một người tràn ngập lòng từ bi thì không cái ác nào có thể len lỏi vào được. Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta phải tu xuất được tâm từ bi ấy.
Kể từ khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, đến nay đã 19 năm. Sư phụ từ bi bảo hộ chúng ta trong mỗi bước đi. Để cứu độ mọi chúng sinh, Sư phụ đã hy sinh rất nhiều. Ngôn ngữ nhân loại không có từ ngữ nào có thể tả xiết lòng biết ơn của chúng ta đối với Ngài.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/8/376572.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/11/173213.html
Đăng ngày 18-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.