Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-01-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 72 tuổi ở Trung Quốc. Tôi may mắn được biết đến Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 2010 và bắt đầu tu luyện kể từ đó. Sau đây là những trải nghiệm của tôi trong lúc bị giam giữ tại một trại tạm giam vì nói chuyện với mọi người về cuộc đàn áp Pháp Luân Công.

Vào mùa hè năm 2017, khi tôi đang nói chuyện với mọi người về Đại Pháp trong một công viên thì có người báo cáo tôi với cảnh sát. Tôi đã bị bắt và bị giam trong 20 ngày. Một cảnh sát đã đe dọa con trai tôi, họ nói rằng tôi sẽ bị tuyên án khoảng ba đến bảy năm tù. Các con tôi đã rất lo lắng cho tôi và chúng đã phải mất rất nhiều tiền để tôi được thả ra.

Một người bảo vệ ở nơi tôi ở được lệnh phải giám sát tôi cả ngày lẫn đêm và ghi biên bản tất cả những lần tôi ra vào tòa nhà. Đồn cảnh sát đã thuê người theo dõi tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với mọi người và dán những thông điệp về Pháp Luân Công trên phố.

Mười lăm ngày sau khi được thả, tôi lại bị bắt tại nhà riêng. Tôi đã viết ngay một lá thư gửi cho con trai từ trại tạm giam. Tôi nói với con rằng không được hối lộ bất cứ ai và tôi mong rằng con sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường của mình. Tôi nói với con rằng tôi sẽ giữ vững đức tin của mình cho dù có chuyện gì xảy ra.

Thoạt đầu, tôi bị giam ở một phòng tạm giam. Hầu hết mọi người ở trong phòng này đều là người mới. Ngày càng có nhiều người bị chuyển tới căn phòng này, nên những người tới trước đó sẽ được chuyển đi. Tôi tranh thủ thời gian để nói với họ sự thật về Pháp Luân Công. Mọi người bị tống vào nhà giam đều rất buồn. Tôi đã cố hết sức để an ủi họ và nói cho họ biết sự thật về Đại Pháp. Trong số bốn người tôi nói chuyện, thì có ba người đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Khi tôi đang nói chuyện với người thứ năm, trưởng buồng chỉ vào tôi và nói: “Không được nói chuyện với người mới! Tôi sẽ báo với lính canh nếu bà tiếp tục nói.” Tôi đã không hề tranh cãi với bà ấy.

Vài ngày sau, trưởng buồng nhận được quyết định của tòa án với hình phạt hai năm tù. Bà ấy suy sụp và không còn để tâm tới việc quản chế tôi nữa. Tôi dành toàn bộ thời gian để nói chuyện với người mới, giúp họ ổn định tinh thần và nói với họ về Đại Pháp. Họ rất biết ơn tôi. Một vài người nói với tôi rằng tôi đã giúp họ bớt căng thẳng. Một vài người nói tôi là một người tư vấn tâm lý tuyệt vời. Một vài người khác thì bảo việc được gặp tôi là bước ngoặt lớn trong cuộc đời họ. Tôi nói với họ rằng tất cả những điều tôi làm là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Một trong những tù nhân của phòng tạm giam lúc đầu bị tuyên án tù chung thân. Bà ấy kháng án lên tòa phúc thẩm của thành phố. Vụ án của bà đã bị kéo dài gần ba năm. Lính canh và trưởng buồng đã nói chuyện với bà ấy đôi lần vì lo sợ bà ấy suy sụp tinh thần.

Bà ấy có vẻ thích nói chuyện với tôi. Tôi nói cho bà ấy biết lợi ích của Pháp Luân Đại Pháp và dặn bà ấy thường xuyên nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Bà ấy thích nghe những câu này và nhẩm thuộc nó hàng ngày. Không lâu sau, bà đã được trải nghiệm sự mầu nhiệm của Đại Pháp: bệnh tật của bà ấy biến mất, bà ấy trông trẻ hơn trước đây, và bà ấy không còn chửi rủa những người khác. Lãnh đạo nhà tù và lính canh đã rất ngạc nhiên trước những thay đổi ở bà và hỏi có phải bà đã học Pháp Luân Công từ tôi. Tất cả những tù nhân khác cũng bị chấn động bởi sự thay đổi của bà ấy. Trong phiên xét xử, bà ấy đã không ngừng nhẩm chín chữ bảo an trong tâm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Sau đó, bà đã kể lại với tôi rằng lúc đó tâm trí của bà rất thanh tỉnh, và bà có thể trả lời tất cả các câu hỏi một cách tốt nhất. Bà ấy đã rất phấn khởi khi biết kỳ hạn tù của mình đã giảm từ chung thân xuống bốn năm. Kết quả tốt hơn nhiều so với bà ấy mong đợi. Bà ấy nói rằng đó là do bà được hưởng phúc báo từ Pháp Luân Đại Pháp.

Một nữ doanh nhân cũng bị tống vào phòng giam của chúng tôi trong một ngày. Bà ấy có tài sản hàng trăm triệu tệ. Bà ấy bị giam vì liên quan tới việc đền bù cho việc di dời nhà. Các quan chức địa phương quan tâm đặc biệt đến bà bởi vì bà biết nhiều thông tin nội bộ liên quan đến việc tham nhũng của họ. Họ gửi cho bà quần áo, đồ ăn, tiền và thỉnh thoảng nói chuyện với bà ấy. Người phụ nữ đó nhìn tôi với vẻ khinh thường khi biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi bà ấy ốm, tôi đã tìm cách thăm hỏi bà, nhưng bà ấy không muốn nói chuyện với tôi.

Tuy nhiên, bà ấy đã chứng kiến việc tôi luôn cố gắng hành xử theo các nguyên lý của Đại Pháp. Nhà vệ sinh của chúng tôi thường bị tắc. Không có ai sẵn lòng thông tắc hoặc làm sạch nó ngoài tôi. Một tù nhân mới bị táo bón nghiêm trọng. Bà ấy không thể đi vệ sinh sau khi đã cố hàng giờ đồng hồ. Bà ấy đau đến phát khóc. Tôi đã không ngần ngại giúp bà ấy lấy phân ra bằng tay của mình. Mọi người ở trong tù đều rất sốc trước sự việc này.

Tôi không có thẻ nhận nhu yếu phẩm khi lần đầu tiên vào phòng giam. Một người phụ nữ tốt bụng đã đưa cho tôi một cái bánh và một quả táo. Tôi đã đưa chúng cho người cần chúng hơn. Sau khi tôi có thẻ nhu yếu phẩm, tôi mua một chút đồ ăn rồi chia sẻ với người khác. Họ đã rất cảm động. Trong một buồng giam chưa đầy 20 mét vuông, nơi mà đồ ăn khan hiếm, mọi người sẽ luôn ghi nhớ bất kỳ sự hào phóng nào mà họ nhận được.

Mùa đông trong buồng giam rất lạnh. Hầu hết mọi người phải mặc ba cái quần dài và đi ba đôi tất. Người phụ nữ là doanh nhân đã mặc hai cái áo khoác, bên trong còn có một chiếc áo len dày, cùng với một chiếc quần bông có lót bên trong. Tuy nhiên, tôi chỉ mặc có ba cái áo mỏng, hai chiếc quần mỏng và không có tất. Tôi đã cho người khác mượn quần áo của mình. Tôi kiên quyết tập bài tĩnh công trong một giờ đồng hồ mỗi ngày bất kể trời lạnh thế nào.

Một buổi tối, một người phụ nữ than phiền rằng bà ấy không thể ngủ được vì quá lạnh. Người phụ nữ là doanh nhân nói: “Nếu bà muốn người ấm áp, thì hãy học Pháp Luân Công từ dì Đặng. Bà ấy không sợ lạnh hay sợ khổ. Bà ấy khỏe mạnh và quan tâm tới người khác. Thật kỳ diệu!” Bà ấy nói thêm: “Khi tôi mới vào đây, trưởng cai ngục có nói với tôi rằng tôi sẽ thấy những người tu bên Phật giáo, Công giáo, và cả Pháp Luân Công nữa. Tôi đã hỏi Pháp Luân Công là gì. Ông ấy đã lặp đi lặp lại những điều dối trá về Pháp Luân Công được tuyên truyền trên các phương tiện truyền thông. Giờ đây, tôi biết rằng những tuyên truyền đó đều là dối trá. Tôi đã bị lừa.” Mọi người đồng ý với bà rằng Pháp Luân Công thật tuyệt vời. Họ đều muốn học Pháp Luân Công từ tôi sau khi họ ra khỏi tù. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì họ đã có thái độ đúng đắn với Pháp Luân Công!

Khi tôi bị tống vào nhà giam, tôi phát hiện ra đồ ăn ở đây thật kinh khủng. Tôi phải quẳng nó đi sau khi nuốt vài thìa. Những người khác cũng làm điều tương tự. Tôi cảm thấy thật tệ vì đã lãng phí đồ ăn. Một ngày, tôi nhẩm bài “Luận ngữ” thì đột nhiên ngộ ra rằng:

“Nhân loại đối với biểu hiện của Đại Pháp tại thế gian có thể thể hiện ra sự thành kính và tôn trọng thích đáng, thì sẽ mang đến hạnh phúc hay vinh diệu cho người, dân tộc hoặc quốc gia.” (“Luận ngữ”, Chuyển Pháp Luân)

Tôi chợt ngộ ra rằng lãng phí đồ ăn hàng ngày là không thể hiện sự thành kính và tôn trọng với Đại Pháp bởi vì nó đang biểu hiện ở đây trên thế gian này. Kỳ thật, việc lãng phí này là đi ngược lại với các nguyên lý của Đại Pháp, nhưng làm sao tôi có thể ăn những đồ ăn tệ thế này?

Tôi phát chính niệm hướng tới những người làm việc trong nhà bếp của trại giam, và nói rằng: “Sinh mệnh của chúng ta và mọi thứ trên thế gian này là nhờ sự ban phúc của chư Phật và chư Thần. Hãy trân quý đồ ăn và mọi thứ khác. Xin hãy làm tốt việc nấu nướng và giảm bớt rác thải. Xin cảm ơn!” Tôi phát ra niệm này vào lúc 5h sáng. Vào bữa trưa, trưởng buồng của chúng tôi nói: “Hôm nay, bữa trưa có vẻ ngon hơn.” Tôi đã thử một miếng và cảm thấy đồ ăn khá hơn. Mọi người đều nói bữa trưa hôm nay thật ngon. Kể từ đó, tôi đã ăn tất cả đồ ăn mà không để thừa một chút gì. Những người khác cũng hiếm khi vứt đi hoặc bỏ thừa thức ăn.

Do những quan niệm người thường dưỡng thành trong tôi qua hàng thập kỷ qua, nên tôi nghĩ rằng cơ thể tôi mang tính hàn. Tôi tránh ăn một số loại rau, đặc biệt là cải bắp. Tôi không ăn cải bắp trong nhiều thập kỷ bởi những quan niệm người thường của mình. Một buổi sáng, tôi nhẩm đọc bài thơ của Sư phụ, trong đó viết:

Phật ân hóa thiên địa(“Sư đồ ân”, Hồng Ngâm II)

Nó làm tôi nhận ra rằng Sư phụ đã ban phúc cho chúng ta với đủ loại thức ăn tươi và những thứ này có ích cho tất cả chúng sinh. Kỳ thật, tất cả các loại rau đều bổ ích cho cơ thể của chúng ta. Tôi nên trân quý tất cả các loại. Tình cờ vào bữa trưa hôm đó, tôi được phát lượng rau bắp cải nhiều gấp đôi bình thường. Tôi ăn thử một miếng và cảm thấy nó rất ngon. Tôi ăn tất cả số bắp cải trong bát của mình và cảm thấy thật tuyệt sau đó. Tôi ngừng kiêng tất cả các loại rau khác và cảm thấy nó rất tuyệt. Con xin cảm tạ Sư phụ! Tôi cảm thấy như được tiếp thêm năng lượng cho mỗi đồ ăn mà tôi ăn. Tôi có thể ngộ sâu sắc rằng Sư phụ đã đặt tất cả tâm huyết của Ngài vào từng miếng ăn mà Ngài ban phúc cho chúng ta. Tất cả những gì tôi được ban cho là rất trân quý!

Tôi bị giam trong bảy tháng và bị tuyên án 18 tháng tù với hai năm quản thúc. Trong 210 ngày ở trại tạm giam, Sư phụ đã ban cho tôi nhiều cơ hội để đề cao bản thân. Tôi đã vấp phải một số khảo nghiệm và chưa làm được tốt. Tôi cầu xin Sư phụ tha thứ cho những lỗi lầm của mình.

Tôi hiểu rằng không có một điều gì có thể ngăn được sự thăng hoa của một đệ tử Đại Pháp miễn là chúng ta biết nghĩ cho người khác trước trong mọi hoàn cảnh. Đây là một điều tốt đẹp của đệ tử Đại Pháp mà Sư phụ muốn chúng ta làm. Con xin tạ ơn Sư phụ tôn kính!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/17/359717.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/31/167777.html

Đăng ngày 22-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share