Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Đài Loan

[MINH HUỆ 1-4-2017] Thời gian gần đây, trạng thái tu luyện của tôi rất tệ. Khi hướng nội, tôi nhận ra mình có tâm an dật. Trong một vài năm qua, tôi thường có suy nghĩ: “Mệt mỏi, nghỉ ngơi chút đã!”

Thay vì bài trừ suy nghĩ đó, tôi tiếp tục thuận theo nó. Qua thời gian, cứ vào buổi sáng, tôi lại bấm nút báo lại trên đồng hồ báo thức và quay lại ngủ. Do đó, tôi không luyện công mỗi ngày.

Như thể có hai tiếng nói trong đầu tôi: một tiếng nói rằng tôi là một học viên tinh tấn và tiếng nói kia bảo tôi cần nghỉ ngơi.

Mặc dù biết trạng thái tu luyện của mình không tốt, nhưng tôi thấy mình khó có thể giải thoát khỏi nó.

Trong những tháng mùa đông, tôi không thích luyện công, đơn giản vì tôi sợ lạnh. Hướng nội, tôi nhận ra, trong những thời điểm đó, chủ ý thức của tôi đã không làm chủ được thân thể.

Sư phụ giảng:

“Có người chủ ý thức không mạnh, bèn thuận theo nghiệp tư tưởng làm điều xấu; người này vậy là kết thúc, rớt xuống rồi. Nhưng đại đa số người ta có thể lấy tư tưởng chủ quan rất mạnh (chủ ý thức mạnh) để bài trừ nó, phản đối nó. Như thế, minh chứng rằng cá nhân ấy có thể độ được, có thể phân biệt rõ tốt xấu, cũng chính là ngộ tính tốt; Pháp thân của tôi sẽ giúp đỡ họ tiêu trừ đại bộ phận loại nghiệp tư tưởng này. Tình huống này tương đối hay gặp. Một khi xuất hiện, chính là để xem bản thân có thể chiến thắng tư tưởng xấu đó không. Ai có thể kiên định, thì nghiệp có thể tiêu.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đọc những lời giảng của Sư phụ, tôi chợt thức tỉnh từ sự ngu muội của mình. Sau đó, tôi nhớ lại một cảnh tượng từ những năm tiểu học, khi tôi thức dậy lúc sáu giờ sáng để dọn dẹp khoảng sân trước cửa nhà mình. Cô tôi thường khen tôi vì việc này.

Đầu tiên, tôi không hiểu tại sao mình lại nhớ ra chuyện này. Sau đó, tôi nhận ra vì muốn cô khen mình nên tôi đã dậy sớm để giúp làm các việc vặt!

Sau đó tôi nhận ra lý do tôi dậy sớm để luyện các bài công pháp Pháp Luân Công là để hiển thị với mọi người xung quanh rằng tôi là một học viên tinh tấn.

Sư phụ giảng:

“Tu ấy là việc của bản thân mình; không ai làm thay; người làm sư phụ về bề mặt chỉ là bảo cho họ Pháp Lý. Tu tâm đoạn dục, minh huệ bất hoặc ấy là trách nhiệm của tự mình. Vì hứng thú mà đến, tâm ắt không vững, nhập thế tục liền quên mất cái gốc này. Nếu không giữ vững niệm ấy, cả đời sẽ không được [gì]. Không biết bao giờ mới có lại có cơ duyên, khó lắm thay!” (Kiên định, Chuyển Pháp Luân II)

Tôi minh bạch được thực tế là sau khi các đồng tu tán dương mình, tôi sẽ trở nên rất “tinh tấn” trong một thời gian. Nhưng được một thời gian, tôi lại buông lơi trở lại.

Tôi bắt đầu nhận ra mình có chấp trước vào danh và an dật. Tâm an dật làm lỡ việc cứu độ chúng sinh.

Sư phụ giảng:

“Nếu như đến tận bây giờ chư vị vẫn chưa rõ thế nào là đệ tử Chính Pháp, thì không thể từ trong ma nạn trước mắt này mà bước ra được, thì sẽ bị tâm [mong] cầu yên ổn của con người thế gian dẫn đến tà ngộ. Sư phụ vẫn luôn đau lòng trước những vị bị rớt xuống; đa số là bị cái tâm này làm huỷ hại mà rớt xuống.” (Đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Điều mà tôi học được qua kinh nghiệm này là chúng ta phải trân quý con đường tu luyện này, học Pháp, luyện công và giảng chân tướng.

Chúng ta phải bước đi tốt trên đoạn đường cuối cùng của chuyến hành trình này và không để Sư phụ thất vọng!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/1/344969.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/7/162762.html
Đăng ngày 5-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share