Bài viết của một học viên ở Trung Quốc, được một đồng tu ghi chép lại
[MINH HUỆ13-07-2013] Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, sức khỏe của mẹ tôi rất yếu và mắc nhiều chứng bệnh. Các anh chị em của tôi đều còn nhỏ và miếng ăn của cả nhà tôi đều dựa vào việc làm nông của cha tôi. Chúng tôi phải vật lộn với cuộc sống. Tôi bắt đầu đi làm đồng như người lớn từ khi tôi 10 tuổi. Ở làng của tôi, nhiều gia đình có họ là Lư. Gia đình tôi và một số gia đình khác có họ là Vương. Gia đình tôi thường hay bị bắt nạt. Khi tôi 16 tuổi, cha tôi đã bị tai nạn và ông bị gãy chân. Bởi vì mẹ tôi bị bệnh và không thể đi làm nên cả gia đình tôi mất hết cả nguồn thu nhập.
Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi phải cưới một người họ Lư trong làng và sinh được hai cô con gái. Chồng tôi thường xuyên đánh đập tôi, thậm chí anh ta còn dọa bẻ gãy chân tôi. Anh ta cũng dọa dẫm cả bố mẹ tôi. Tôi đã quá chán nản và thù ghét anh ta. Tôi luôn luôn nghĩ rằng tôi sẽ trả thù anh ta. Sau nhiều khó khăn và mệt mỏi, cuối cùng chúng tôi ly dị. Anh ta giành lấy con cái và mọi thứ chúng tôi có.
Sau đó, tôi cưới người chồng hiện tại và chúng tôi có một bé trai. Mặc dù chúng tôi nghèo nhưng chúng tôi làm lụng cùng nhau để điều hành một cơ sở kinh doanh nhỏ. Qua thời gian, chúng tôi để dành được một ít tiền. Chúng tôi xây nhà và con trai tôi dần trưởng thành. Trong thời gian đó, khao khát trả thù chồng cũ lại bùng lên trong tôi. Tôi quyết định sẽ làm việc chăm chỉ và tiết kiệm tiền với một mục đích rốt ráo là trả thù chồng cũ của mình.
Tuy nhiên, mọi chuyện không như mong đợi của tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy mình bị bệnh và các xét nghiệm y khoa cho thấy tôi mắc chứng ung thư phổi. Tôi và cả gia đình tôi đều bị sốc bởi kết quả chẩn đoán. Chúng tôi đều chìm trong đau khổ và tuyệt vọng. Sau đó, một người tốt giới thiệu với tôi đến một phòng khám tư nhân và nói rằng giá thuốc ở đó phải chăng. Phòng khám đó là của ông Chen – một bác sĩ cổ truyền Trung Quốc và ông rất tốt bụng. Mỗi lần tôi đến chữa bệnh ông đều an ủi tôi rằng: “Đừng lo. Bệnh tật có thể được chữa hết”. Ông cũng nói rằng có ba từ ông muốn tôi nhớ là: Chân – Thiện – Nhẫn. Ông nói rằng: “Nếu cô nhớ ba từ đó và tin vào ba từ đó, đảm bảo rằng cô sẽ đắc phúc báo trong cuộc đời.”
Có lẽ đó không phải là thời điểm để tôi đắc Pháp bởi vì tôi không lưu tâm gì tới lời khuyên của người lương y. Tuy nhiên, năm 2004 khi dì tôi đến thăm tôi bà đã đưa cho tôi một băng cát-sét có bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu. Nghe lời khuyên của bà, tôi bắt đầu nghe băng thu. Càng nghe tôi càng cảm thấy thích và càng nghe, tôi càng cảm thấy những bài giảng của Sư phụ chạm đến tâm trí tôi. Trong các bài giảng, Sư phụ dạy chúng ta làm người tốt và tốt hơn nữa. Điều này không giống với những điều mà báo chí, tivi và radio đưa tin; tôi nhận ra ĐCSTQ đã sử dụng truyền thông để lừa dối mọi người và vu oan cho Pháp Luân Đại Pháp. Đó là khi tôi bắt đầu hành trình tu luyện phản bổn quy chân của mình. Không lâu sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, những căn bệnh nặng của tôi bao gồm ung thư phổi, cao huyết áp, tê tay và một số bệnh khác nữa đều biến mất. Tôi cảm thấy đúng như Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“… như đi trên gió vậy. Trước đây đi mấy bước là mệt, hiện nay đi xa bộ xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc cầu thang cao mấy cũng không mệt.” (Bài giảng thứ Tám)
Không còn bệnh tật, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và thật nhẹ nhàng suốt cả ngày. Tôi làm việc một cách chăm chỉ, hân hoan nghe Pháp và luyện công và còn giới thiệu Pháp với mọi người xung quanh mình. Tâm tôi ngập tràn niềm vui.
Vượt qua hết rào cản này đến rào cản khác, tôi kiên định tu luyện Đại Pháp
Tôi không biết đọc nên tôi nghe Pháp từ băng hoặc xem Sư phụ giảng Pháp trên đầu video. Tôi là một lao công trong trường phổ thông. Công việc của tôi bao gồm chùi dọn các lớp học, văn phòng, phòng hội thảo, nhà vệ sinh và cả các sân tập thể thao. Tôi làm việc hơn 10 tiếng mỗi ngày và tôi thường giúp các giáo viên và học sinh thu thập và bán sách và tạp chí. Để học Pháp và luyện công, tôi dùng bất kể thời gian nào có thể, kể cả thời gian trước và sau khi ăn và tôi giảm thời gian ngủ của mình.
Tư tưởng của chồng tôi bị đầu độc nặng nề bởi Đảng tà ác. Anh ta sợ sự tàn ác của ĐCSTQ và sợ bị mất việc. Chồng tôi phản đối việc tôi tập Pháp Luân Công. Một ngày nọ, khi tôi đang luyện công thì anh lấy một chiếc ghế đẩu rồi đập vào đầu tôi. Tôi cúi đầu xuống và nói với anh ta: “Em quyết tâm tập Pháp Luân Công và không ai có thể ngăn cản em được hết. Không kể là anh đánh đập em hay la mắng em, anh cũng không thể ngăn em tập Pháp Luân Công được.” Anh ta càng giận dữ hơn. Anh ta nhặt chiếc ghế lên và ném vào người tôi. Tôi nói: “Em không sợ, em không phải người thường và anh không thể đánh em được.” Sau đó tôi hỏi: “Sao anh có thể nhẫn tâm như thế chứ? Anh thật sự muốn giết em à? Tại sao anh lại ngăn cản em tập Pháp Luân Công? Cả hai chúng ta chỉ kiếm được có một ít tiền và chỉ đủ cho em đi bệnh viện có vài lần. Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho em và dạy em làm người tốt. Việc tu luyện của em không ảnh hưởng gì đến công việc của em và việc nhà của em. Em vẫn kiếm tiền cho gia đình, lau giặt, nấu ăn và vẫn chăm sóc anh…” Anh ta vẫn quyết liệt: “Tôi chỉ muốn giết chết cô. Tôi không cần tiền của cô và tôi cũng không cần cô quan tâm.” Tôi cảm thấy rất đau lòng và cảm thấy có gì đó không ổn. Nước mắt cứ lăn dài trên má tôi. Tôi quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ và nói: “Thưa Sư phụ, con đã làm gì sai? Tại sao anh ta lại đối xử với con như thế?” Tôi cứ khóc mãi…Vào giây phút đó, tôi nghe được giọng nói từ bi của Sư phụ trong tai mình:
“Nhẫn là chìa khóa để đề cao tâm tính, Nhẫn mà uất hận, ủy khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy ủy khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi đứng dậy và thì thầm với Sư phụ: “Cảm tạ Sư phụ, con hiểu rồi.”
Trưa ngày hôm sau, chồng tôi (hành xử như chưa có chuyện gì xảy ra) nói với tôi: “Em à, cha của chúng ta đang học về Cơ đốc giáo còn chúng ta học Pháp Luân Đại Pháp phải không?”. Tôi cười và cảm tạ Sư phụ. Chồng tôi đã thức tỉnh.
Một đợt sóng còn chưa lắng xuống thì đợt sóng khác lại dâng lên. Một ngày, một giáo viên nói với chồng tôi: “Vợ của anh tập Pháp Luân Công. Các lãnh đạo trường đã biết và rất tức giận. Hiệu trưởng nói trong buổi họp rằng: ‘Có một người đã làm trong trường chúng ta nhiều năm và cô ấy làm rất tốt. Tất cả giáo viên và học sinh đều tôn trọng cô ấy. Bây giờ cô ta tập Pháp Luân Công. Chúng ta không cho phép điều như thế. Nếu cô ta tiếp tục tập Pháp Luân Công, chúng ta sẽ phải để cô ta rời khỏi trường.”
Chồng tôi sợ tôi sẽ mất việc nên lại bắt đầu cố gắng ngăn cản tôi tập Pháp Luân Công. Tôi hiểu rằng những điều này xảy ra là do tôi học Pháp chưa tốt và tôi cũng chưa làm tốt ba việc. Tà ác đã lợi dụng tình huống này. Tôi hướng nội để tìm lý do. Tôi nhận ra rằng tôi đã không học Pháp siêng năng như lúc trước và tôi không tập trung tinh thần vào việc giảng thanh chân tướng.
Sư phụ giảng rằng:
“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân; đó chính là đang kiến lập uy đức của các Giác Giả.” (Lý tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ 2)
Tôi quyết tâm ghi nhớ những bài giảng của Sư phụ, học Pháp thật tốt, cứu nhiều người hơn nữa để làm tròn thệ ước lịch sử và tu luyện Pháp Luân Công đến cùng.
Bí thư Đảng ủy của Sở giáo dục: “Đó thật là một ý kiến tốt!”
Sư phụ nói với chúng ta rất nhiều lần rằng cứu độ chúng sinh là nghĩa vụ và trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp. Tôi ghi nhớ lời giảng của Sư phụ trong tâm. Từ việc học Pháp, tôi hiểu rằng Chính Pháp đang đi đến kết thúc tối hậu và hiểu rằng cứu độ chúng sinh là việc cấp bách. Tôi cũng hiểu rằng là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp, chúng ta phải nắm bắt lấy từng phút để giảng rõ chân tướng và cứu chúng sinh. Ở nhà, ở nơi làm việc, khi gặp gỡ bạn bè và người thân, khi tham dự các sự kiện của gia đình, khi nói chuyện với mọi người và khi du lịch, tôi đều phát tài liệu giảng rõ sự thật cho những người tôi gặp và giải thích sự thật cho họ. Tôi khuyên họ hãy thoái Đảng và các tổ chức liên đới để cứu chính bản thân mình.
Ở nhà tôi giảng rõ chân tướng cho chồng tôi, con trai tôi, mẹ tôi, anh chị em tôi và gia đình của họ. Tôi nói họ rằng ai có thể nghe sự thật đều là những người may mắn và bất kỳ ai tin vào sự thật cũng sẽ được nhận phước lành. Giờ đây cả nhà tôi đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Họ đã đắc hết phúc lành này đến phúc lành khác. Con trai tôi bỏ ra khỏi nhà sau một cuộc tranh cãi với cha nó. Thằng bé về nhà chỉ trước kỳ thi đại học có 12 ngày. Tuy nhiên nó vẫn được điểm cao và được nhận vào một trường đại học. Tất cả giáo viên và học sinh trong trường của nó đều hoan nghênh nó. Chồng tôi bị chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường. Tuy nhiên, bệnh tiểu đường của anh ấy biến mất sau đó ít lâu. Mẹ tôi, anh trai tôi và các chị em gái của tôi đều rất khỏe mạnh. Cả nhà tôi đều tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Có những người từ chối nghe sự thật. Họ còn báo cáo quản lý của trường về tôi, nói với các thành viên gia đình về tôi và tạo cho tôi nhiều khó khăn. Tôi giữ vững tâm tính của mình và kiên nhẫn trả lời những câu hỏi của họ với tâm chân thành và trung thực. Một lần, một giáo viên hỏi tôi: “Chị tập Pháp Luân Công à?”, tôi trả lời: “Đúng. Pháp Luân Công là tốt nhất và là môn tu luyện chân chính của Phật gia. Tôi chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để làm một người tốt và luôn nghĩ đến người khác trước.” Tôi giải thích sự thật cho anh ấy (đối ngược với sự truyền bá của ĐCSTQ) và giúp anh ấy thoái đảng và các tổ chức liên đới. Một lần khác, tôi đã giảng rõ chân tướng cho một đồng nghiệp mới khi chúng tôi đang làm việc cùng nhau. Tuy nhiên, cô ấy lại đi báo với trường về tôi. Quản lý của trường nói chuyện với tôi và yêu cầu tôi không nói về vấn đề này nữa. Tôi nói: “Đừng lo. Tôi không làm gì sai cả, tôi biết tôi đang làm gì.” Buổi tối tôi đã mua ít trái cây đến thăm cô ấy và giảng rõ sự thật cho cô ấy lần nữa. Dù cô không thoái đảng nhưng hiển nhiên những điều tôi nói đã động đến tâm can cô ấy. Cô ấy nói: “Chị là một người tốt. Cảm ơn chị. Hãy cho tôi thời gian.” Ngày hôm sau cô ta rời khởi trường và đi làm ở chỗ khác. Tôi hiểu là Sư phụ đã giúp tôi có môi trường tu luyện tốt hơn.
Tôi đắc Pháp muộn. Công việc của tôi dày đặc và tôi không có nhiều thời gian để học Pháp và luyện công. Tôi đã rất lo lắng về điều đó. Tôi đã từng nghĩ tôi phải sắp xếp thời gian tốt hơn và không muốn bị bỏ lại phía sau. Tôi cũng biết rằng tôi phải làm ba việc thật tốt. Tôi giảm thời gian ngủ của mình, đơn giản hóa việc nấu ăn và sắp xếp hợp lý việc nhà của mình. Tôi dùng tất cả thời gian mình có để đọc Pháp và luyện công. Tôi kết hợp việc giảng chân tướng với công việc và cuộc sống hàng ngày của mình. Bất kể gặp ai, làm gì, tôi đều tranh thủ mọi cơ hội để cứu chúng sinh. Nhiều giáo viên và học sinh đã hiểu được sự thật và thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Họ nói những điều tốt đẹp về việc tôi đã cư xử tốt thế nào và họ đều đối xử rất tốt với tôi. Họ thường nói rằng: “Chị làm việc chăm chỉ cả ngày và còn giúp chúng tôi mà không màng đến bản thân mình. Pháp Luân Công thật là tốt. Sư phụ của chị dạy mọi người làm người tốt như chị. Ông ấy thật tuyệt vời!”
Vào dịp nọ, tôi đang giúp một giáo viên bán phế liệu với giá 50 Nhân dân tệ. Tôi đưa tiền cho anh ta. Một lúc sau, anh ta nói với tôi rằng tiền tôi đưa là tiền giả. Tôi không xem xét xem là lỗi của ai và tôi chỉ đổi tiền cho anh ta. Sau đó, anh ta tìm ra rằng là một người khác đã đưa tiền giả cho anh ta. Anh ta tiến đến chỗ tôi và xin lỗi. Tôi nói: “Anh không cần xin lỗi. Tôi chỉ là một công nhân bình thường và tôi không biết được tiền là thật hay giả. Lúc anh nói tiền giả, tôi chỉ đổi nó thôi. Tôi không thể để tiền giả đến tay những người khác được.” Anh ta rất xúc động. Sau đó tôi giảng chân tướng cho anh ta và giúp anh ta thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Một sinh mệnh nữa đã được đắc cứu.
Một lần, bí thư Đảng ủy Sở giáo dục đến trường tôi. Trong khi ông ấy đang chơi bóng tennis, tôi bưng nước cho ông ấy. Trong giờ nghỉ giải lao, ông ta nói chuyện với tôi. Ông ta nói mọi người nói về tôi rất tốt và tôi làm việc chăm chỉ mà không nghĩ đến bản thân. Tôi nói: “Những giáo viên và học sinh trong trường đều đối xử rất tốt với tôi và họ tin tưởng tôi. Họ cho phép tôi được chùi dọn những nơi quan trọng, quản lý nhà trường cũng quan tâm đến tôi. Ông cũng rất tốt với tôi. Tôi không thể làm được gì nhiều để trả ơn ông. Tuy nhiên, hôm nay tôi muốn làm cho ông một việc. Có câu nói rằng “Trời diệt Trung Cộng. Thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó có thể bảo đảm một tương lai an toàn là điều đang phổ biến trong xã hội và ông có thể đã nghe nói đến việc đó rồi. Đó là sự thật. Có thể ông cũng đã nghe đến tảng tự thạch ở Quý Châu. Đây là thiên ý. Ông phải tin vào nó. Một người không nên làm trái thiên ý. Tôi là một người theo Phật gia. Nếu ông tin tôi, tôi sẽ tìm cho ông một cái tên may mắn và khi tôi đi kính Phật, tôi sẽ giúp ông thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó trước Phật.” Ông ta cười, gật đầu và nói: “Thật là một ý kiến hay.”
Sư phụ nắm tay và dẫn dắt tôi đi về phía trước.
Từ năm 2004 đến nay, tôi đã tu luyện được chín năm. Bởi vì tôi ít học và bắt đầu đắc Pháp muộn và tôi cũng không học Pháp tốt, tôi không làm tốt ba việc. Vào những lúc tâm sợ hãi của tôi đến và ngăn cản việc tôi giảng rõ sự thật, tôi thấy mình không xứng đáng với ơn cứu độ của Sư phụ và tôi không tinh tấn. Sư phụ không bỏ rơi tôi. Sư phụ thường động viên tôi, cho phép tôi được thấy nhiều thứ ở các không gian khác và điểm hóa cho tôi thường xuyên. Sư phụ luôn ở cạnh tôi, khích lệ tôi và dẫn dắt tôi trên con đường phản bổn quy chân gian khổ.
Thiên mục của tôi khai mở. Nhiều lần trong trường, trong phòng học và cả trong văn phòng giáo viên, tôi thấy một số học sinh nửa người thì tối, nửa người thì sáng, một số thì cả cơ thể đều là khối đen, một số thì có cơ thể trong suốt, và một số thì có thân thể như ngọc bích. Khi tôi luyện công, tôi thường thấy có nhiều người đứng trước tôi. Ngay khi tôi phát ý nghĩ muốn họ xếp hàng, họ lập tức xếp hàng thẳng và luyện công cùng tôi. Một lần khác khi đang ngồi đả tọa tôi thấy có một người giống như cảnh sát đang bảo vệ tôi.
Một lần, dì tôi và tôi đi thăm một người họ hàng (cũng là đồng tu). Khi chúng tôi phát chính niệm vào buổi trưa, tôi thấy mọi thứ trong phòng dì, bao gồm cả đồ dùng và nội thất đều là một màu vàng sáng bóng. Tôi nghĩ: “Nhà của một học viên là mảnh đất thật quý giá.”
Ít lâu sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, con trai tôi và tôi đến tỉnh Hà Nam. Chúng tôi phân phát những tài liệu giảng chân tướng trên tàu và giải thích sự thật cho những hành khách. Vào một dịp khác, khi tôi nhìn lên, tôi thấy Sư phụ đang lướt đi trong trong thế hoa sen, cùng với con tàu. Hình ảnh này tồn tại một lúc. Vào lúc đó, tôi không biết rằng tôi đã thấy Pháp thân của Sư phụ. Tôi đã rất hạnh phúc và cảm thấy thật may mắn!
Một ngày khi tôi đang ngồi xuống đả tọa. Vào thời điểm đó, tôi chưa biết ngồi đả tọa là thế nào và không biết thế đơn bàn là gì, song bàn là gì. Tôi chỉ theo thế ngồi của tượng Phật trong chùa mà tôi nhớ, với hai tay ở thế hợp thập và mắt nhắm lại. Tôi cứ ngồi như thế và sau đó tôi cảm thấy nguyên thần của tôi rời khỏi thân thể. Tôi cảm thấy rằng tôi đang nhẹ nhàng bay trong không trung và cảm thấy thực sự rất thoải mái. Khi tôi nghĩ đến việc tôi muốn quay trở lại mặt đất để đả tọa, tôi đã quay trở lại mặt đất. Điều này kéo dài được khoảng 5 phút.
Khi tôi luyện bài Pháp Luân Trang Pháp, tôi thấy rất nhiều Pháp Luân (bánh xe Pháp) xung quanh tôi. Một thời gian dài sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, tôi luôn luôn cảm thấy Pháp Luân quay ở vị trí bụng dưới và cảm giác đó rất thoải mái. Khi tôi đọc Luận ngữ, nhiều lần tôi thấy từng từ trong Luận ngữ hiện rõ trước mắt tôi, bao gồm cả những từ mà tôi không biết. Tôi cũng nhiều lần thấy ở bụng dưới của tôi có một nguyên anh mỗi khi tôi đọc Pháp và luyện công. Tuy nhiên, khi trạng thái tu luyện của tôi không tốt và nếu chính niệm của tôi không mạnh, tôi sẽ không nhìn thấy nó được.
Cũng như thế, khi tôi phát chính niệm, tôi thường thấy nhiều tà ác xếp hàng, chúng chuyển động định tấn công tôi. Tôi lập tức đưa tay lên trước ngực và mặc niệm khẩu quyết Chính Pháp của Sư phụ: “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt.” Những lúc không thể diệt được tà ác, tôi kêu lên: “Sư phụ ơi, xin hãy giúp con!” Ngay khi tôi xin Sư phụ giúp đỡ, toàn thể tà ác đều bị diệt trừ ngay tức khắc.
Tôi thường ngồi tĩnh lặng một mình và suy nghĩ về những điều đó. Nước mắt sẽ lăn dài trên mặt tôi mà tôi không nhận ra. Sâu thẳm trong tim tôi biết rằng trong chín năm tu luyện của tôi, Sư phụ đã giúp tôi rất nhiều. Sư phụ cứu giúp cuộc đời tôi và cả gia đình tôi. Nếu tôi không luyện Pháp Luân Công, tôi có thể đã làm những việc rất sai trái để trả thù và bệnh ung thư phổi của tôi chắc hẳn đã lấy đi mạng sống của tôi. Không có từ nào có thể diễn tả hết được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp. Tôi phải tu luyện tinh tấn, cứu nhiều người nhất có thể và theo Sư phụ quay về quê nhà đích thực của mình.
Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/11/22/143340.html
Đăng ngày 23-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.