Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-12-2012] Thứ ba vừa qua tôi bị một cơn đau răng, và nó không thuyên giảm sau khi tôi luyện hai bài công pháp đầu tiên.
Tôi đã hướng nội để tìm vấn đề, và nhận ra tâm oán hận, lười biếng, truy cầu thoải mái, và thích thực phẩm chua ngọt. Việc phát chính niệm cũng không diệt sạch được những thứ này. Vào ngày thứ sáu khi tôi đưa con đến trường, tôi tự hỏi rằng liệu tôi chỉ muốn được chữa lành.
Tại nhà, tôi chép lại Chuyển Pháp Luân bằng tay và nghĩ về những việc đã làm trong nhiều năm qua. Tôi luôn luyện công khi cảm thấy bị ốm, và luyện ít đi khi khỏe mạnh. Trong điều hành kinh doanh, tôi thường theo trình tự tự nhiên mà một học viên nên làm. Tôi cũng biết rằng gia đình mình sẽ được hưởng lợi từ việc tu luyện của tôi và tôi cảm thấy may mắn khi trở thành một học viên. Tại lúc này trong quá trình suy nghĩ, tôi nhận ra rằng tôi đang dùng việc tu luyện Pháp Luân Công để đạt được lợi ích trong thế gian này! Đây chính là chấp trước căn bản của tôi.
Tôi đã từng đọc một bài chia sẻ thảo luận về niềm tin vào Sư phụ và Pháp, trong đó chấp trước tương tự đã được đề cập đến. Lúc đó, tôi nghĩ rằng tôi không có chấp trước này. Lý do tôi tu luyện không phải là để chữa bệnh hay cho các mục tiêu khác. Tôi thích Pháp, thích những lời dạy trở thành một người tốt, và tôi đã loại bỏ nhiều chấp trước. Tuy nhiên, việc tu luyện của tôi là với mục đích được Sư phụ bảo hộ và được mọi lợi ích trong thế gian này.
Sau hơn mười năm tu luyện, bây giờ tôi nhận ra rằng mọi việc mà Sư phụ đã làm – gồm có tiêu trừ nghiệp lực, giải quyết những món nợ trong lịch sử, v.v – là để cho tôi trở thành một bậc giác ngộ, vị tha, chứ không phải để tận hưởng cuộc sống.
Một người đồng hóa với Pháp là như thế nào? Đó là người có niềm tin vào Sư phụ và Pháp, và tâm thì tập trung vào ba việc. Khi thân thể cải biến thì không có bất kỳ cơn đau nào liên quan đến nghiệp lực. Thân thể đã cải biến của tôi không nên dính dáng gì đến đau răng. Một khi tôi tách cơn đau răng ra khỏi bản thân, thân thể tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái.
Vào buổi tối khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy thật sự cao lớn. Tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng:
“Nếu tôi không độ được chư vị, thì không ai độ chư vị được đâu.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi cảm động đến rơi nước mắt. Tôi thật sự xấu hổ vì đã dùng nhân tâm để tu luyện hơn mười năm qua.
Đây là nhận thức hữu hạn của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/12/18/牙疼催我修正自己-266695.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/3/24/138615.html
Đăng ngày 03-05-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.