Từ Pháp Hội Chia sẻ Kinh nghiệm trên Internet lần thứ VIII cho học viên ở Trung Quốc

Một đồng tu biên soạn và thuật lại theo lời kể của Lanlan từ vùng Đông Bắc Trung Quốc!

[MINH HUỆ 10-11-2011]

Con xin kính chào Sư phụ!
Kính chào các bạn đồng tu!

Tôi là một người phụ nữ 60 tuổi sống ở vùng Đông Bắc. Tôi đã tu luyện 15 năm nay. Hồi tưởng lại con đường tu luyện của bản thân, tôi biết rằng Sư phụ đã dẫn dắt tôi suốt thời gian đó. Tu luyện là nghiêm túc và thiêng liêng, và những gì chúng ta đang tu luyện là chân tâm của chúng ta. Đại Pháp là vô biên, Đại Đạo là vô hình. Sư phụ chỉ cần lòng tin của chúng ta.

I. Hồng truyền Đại Pháp cho tất cả các vùng nông thôn lân cận

Vào cuối năm 1996, con gái của tôi đã dành hơn 12 ngày ở nhà bạn bè của cháu ở thành phố, nơi cháu xem video bài giảng trong chín ngày của Sư Phụ và học các bài công pháp. Cháu mang về cho tôi một cuốn sách sáng bóng màu vàng, Chuyển Pháp Luân. Con trai tôi nói với tôi rằng cháu đã nhìn thấy cuốn sách này ở nhà người bạn mình và cuốn sách rất hay. Tôi cầm lấy cuốn sách bằng cả hai tay, nhìn thấy Sư Phụ, và cảm thấy rằng Ngài có vẻ khá quen thuộc, như gia đình. Tôi nhanh chóng đọc Luận Ngữvà cảm nhận cuối cùng tôi đã tìm thấy Nó! Tôi đã đọc toàn bộ cuốn sách mà không nghĩ đến việc nấu ăn hoặc ngủ, cơ thể của tôi cảm thấy rất ấm áp. Chồng và các con của tôi không ngắt lời tôi, mặc dù tôi cư xử như một đứa trẻ.

Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất! Gia đình tôi rất hạnh phúc. Chồng tôi nghĩ ông ấy sẽ không thể bỏ hút thuốc hoặc uống rượu, con trai tôi vừa mới tốt nghiệp và muốn học sửa chữa thiết bị, do đó, họ đã không tu luyện, nhưng họ ủng hộ con gái tôi và tôi tu luyện. Chúng tôi thành lập một nhóm học Pháp và một điểm tập công trong nhà. Chúng tôi đã có một cửa hàng thợ may ở mặt phố. Vào buổi sáng sớm, chúng tôi tập các bài công pháp cùng nhau, trong ngày, chúng tôi nghe ghi âm các bài giảng Pháp trong khi làm việc, sau đó đọc vào buổi tối. Hai trong số nhân viên của chúng tôi nhanh chóng trở thành các học viên. Ngay sau đó, nhóm của chúng tôi tăng lên đến gần chục người.

Ví dụ, một cặp vợ chồng trẻ cùng làm việc trong một nhà máy ở thị trấn. Họ làm việc trong ngày, nhưng đã tham gia tập công vào sáng sớm và buổi tối học Pháp theo nhóm. Con gái tôi cũng liên hệ với bạn học của mình tại các làng gần đó, nơi chúng tôi đến thực hành các bài tập để hồng Pháp. Chúng tôi đã làm một biểu ngữ nói rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và thành lập một nhóm xe đạp thứ bảy. Chúng tôi đi tới mỗi làng và treo các biểu ngữ và áp phích trong sân nhà của bạn bè chúng tôi. Trong vòng hai năm Đại Pháp đã được thực hành trong tất cả các làng lân cận và thị trấn, với những phụ đạo viên riêng của mỗi làng.

Con gái tôi tự nhiên trở thành phụ đạo viên chung cho toàn vùng. Các đồng tu thường đến cửa hàng của chúng tôi để chia sẻ kinh nghiệm và nhận được các bài kinh văn mới của Sư phụ và các tài liệu khác. Con gái tôi cũng đã giúp thành lập trạm phụ đạo ở khu vực. Mỗi nhóm làng sẽ kết nối trực tiếp với trạm ở làng đó, nơi mà các trung tâm tài liệu được thành lập. Cùng với con gái, tôi đã tham dự một hội nghị chia sẻ kinh nghiệm của 10.000 người trong thành phố. Sự kiện đó là rất lớn và thiêng liêng, không thể diễn tả!

II. Tín Sư tín Pháp, Chống lại cuộc bức hại

Giống như sấm sét vào một ngày nắng, cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 07 năm 1999. Nhiều phụ đạo viên bị bắt giữ trên quy mô lớn. Cảnh sát đã bắt giữ con gái tôi nhiều lần, nhưng cháu hoàn toàn từ chối hợp tác với họ và trốn thoát. Cảnh sát đã nhiều lần phá các buổi học Pháp nhóm và tập công nhóm của chúng tôi. Con gái tôi đã bị tố cáo khi cô treo biểu ngữ và bị kết án lên đến 12 năm tù giam. Cháu đã bị giam ở nhà tù tỉnh kể từ đó. Cháu chưa bao giờ đầu hàng việc tẩy não và chưa bao giờ bị dao động, cho dù cháu bị tra tấn kinh khủng đến mức nào đi chăng nữa.

Tôi đã chủ động liên kết với các đồng tu gần đó để học Pháp và giảng chân tướng cho họ. Tôi đã bị bắt vào cuối năm 2001 và bị gửi đến một trại lao động cưỡng bức trong hai năm. Tôi không bao giờ tuân thủ việc lao động cưỡng bức cũng như đầu hàng việc tẩy não. Tất cả các ngày tôi đọc Luận Ngữ và Hồng Ngâm. Tôi sẽ không mở miệng, trừ khi giảng chân tướng. Từ trong tâm mình tôi đã cầu xin “Con cầu xin Sư Phụ, cứu con. Giúp con thoát khỏi đây! Con không thuộc về nơi này. Con cần phải giảng thanh chân tướng.” Tôi đã nói với lính canh, “Tôi không phải là một tù nhân, tôi không bao giờ phạm bất cứ tội nào. Nếu tôi ngừng tập công, sức khỏe của tôi sẽ giảm sút.

Họ không tin tôi và cho một bác sĩ kiểm tra huyết áp của tôi, hóa ra là hơn 220. Họ không dám để cho tôi làm việc. Trên thực tế, huyết áp của tôi luôn luôn ở mức thấp, vì vậy chắc hẳn Sư Phụ đã cứu giúp tôi. Trong tháng bảy năm 2002, sức khỏe của tôi đột nhiên trở nên tồi tệ. Tôi không thể đi lại được, hoặc có thể ăn hoặc ngủ. Như thể tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Các nhà chức trách trại đã sợ hãi và thả tôi ra.

III. Chồng tôi qua đời do bức hại

Khi trở về nhà, ngôi nhà của tôi là một mớ hỗn độn. Chồng tôi đang nằm úp mặt trên giường, rất vui mừng khi thấy tôi về nhà, nhưng ông không thể nói, nước mắt chỉ lăn dài trên má. Con trai tôi nói với tôi rằng ông đã bị đột quỵ, nhưng họ không có tiền để đưa cha đi chữa trị. Ông không thể chăm sóc bản thân. Con dâu tôi thấy tình cảnh gia đình tôi, nên cô đã ly dị con trai tôi, bán căn nhà lớn hơn, và lấy tiền.

Khi tôi tự hỏi làm thế nào gia đình tôi có thể có kết cục như thế này, đột nhiên tôi nhìn thấy hình ảnh của Sư Phụ. Sư Phụ mỉm cười với tôi với một hào quang vàng rạng rỡ. (Chồng và con trai của tôi đã giấu tấm hình khi cuộc đàn áp bắt đầu). Ngay lập tức tôi nhận ra rằng, “Sư Phụ ở đây, Đại Pháp là đây, tôi chẳng sợ gì hết!” Tôi đã “hợp thập” để cảm tạ Sư Phụ, không tìm được gì ăn trong bếp, sau đó gọi điện cho anh trai tôi, anh ấy đã mang đến cho chúng tôi một chút gạo và rau.

Anh em của tôi lái xe qua sáu dặm đường trên một chiếc máy kéo cùng với gia đình của họ. Tất cả chị em dâu đã khóc khi nhìn thấy những gì đã ập xuống đầu chúng tôi. Anh trai tôi nói rằng ông đã gọi là nhiều lần, nhưng không bao giờ có thể liên lạc được. Điện thoại của chúng tôi đã được bao phủ bởi bụi, bởi vì không có ai trả tiền các hóa đơn, và nó đã bị cắt liên lạc dài hạn. Tôi sửng sốt: Làm thế nào tôi có thể gọi anh trai tôi vào khoảnh khắc trước đó mà không có bất kỳ vấn đề gì? Nó phải là kết quả của quyền năng vĩ đại của Sư phụ!

Anh tôi nói: “Em, nhìn em rất khỏe – má của em ửng hồng!” Tôi nhận ra rằng Sư Phụ đã cho tôi trở lại để cứu gia đình này để tà ác không thể sử dụng tình huống này nhằm vu khống Đại Pháp. Tôi phải thực hiện nhiệm vụ này. Tôi cảm thấy một dòng điện ấm áp chạy qua cơ thể của tôi. Tôi nói với anh em của tôi rằng sự việc đã ổn rồi cho họ trở về và tôi có thể đảm đương được mọi việc. Tôi mất 15 ngày dọn dẹp nhà cửa. Tôi nhẩm đi nhẩm lại, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” với chồng tôi và đọc sách Chuyển Pháp Luân cho ông ấy nghe. Ông phục hồi  khả năng tự chăm sóc bản thân và giúp tôi một số việc vặt.

Tuy nhiên, ông bắt đầu hút thuốc và uống rượu không lâu sau khi ông lấy lại sức. Ông nói, “Tu luyện thật quá khó. Phát chính niệm vào lúc nửa đêm, tập công vào sáng sớm tôi không thể chịu đựng được, tôi không thể tu luyện.” Ông ngừng tham gia lại nhóm học Pháp, và ông đã bị một trận đột quỵ khác. Ông đã hối tiếc và nói rằng, “Tôi thật sự xin lỗi …” Tôi nói với ông ấy rằng hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời, khi đi đầu thai, và đắc Pháp. Ông nói, “Lần này tôi sẽ nghe lời bà!

Chúng tôi không dám nói với con gái tôi đang ở trong tù rằng cha cháu đã chết. Con trai tôi đã khóc rất nhiều. Tôi nhìn thấy bức hình của Sư phụ tỏa ánh hào quang. Tôi thắp một vài nén hương, hợp thập và nói to, “Con xin Sư Phụ hãy yên tâm. Vì ngài tin tưởng con rằng con có thể cứu gia đình này, con có thể làm tốt. Trong khi vượt qua tà ác và tuyên truyền Đại Pháp, con sẽ không bao giờ để Sư Phụ thất vọng.” Tôi quay sang con trai của tôi và nói, “Chúng ta phải ngẩng cao đầu. Có Sư Phụ và Đại Pháp ở đây, chúng ta không sợ gì hết! Chúng ta chắc chắn có thể vượt qua những khó khăn này.

IV. Liên tục tinh tấn đề cao trong Đại Pháp

Gia đình tôi không có trang trại. Bởi vì chồng tôi làm nghề thợ xây, con gái tôi và tôi là thợ may, chúng tôi đã có một thu nhập tốt. Bây giờ, cửa hàng may của chúng tôi đã không còn, chồng tôi đã chết, và con trai tôi vẫn chưa học xong nghề sửa chữa thiết bị. Tôi gửi nó đi học, và tôi đã giúp dân làng làm việc lặt vặt để kiếm sống. Tôi bình tĩnh lại, học Pháp, tập công, phát chính niệm, và giảng thanh chân tướng.

Tôi đã mất liên lạc với tất cả các phụ đạo viên và đã làm ba việc một mình. Tại thời điểm đó, cha mẹ người bạn của con gái tôi mang lại cho tôi những bài kinh văn của Sư Phụ kể từ 20 tháng 07 năm 1999, và một số tài liệu. Nó như thể là gia đình của tôi đã đến thăm tôi! Tôi xin cảm tạ Sư Phụ đã an bài cho tôi một cách cẩn thận như vậy. Con gái của họ cũng ở trong tù của tỉnh, và cặp vợ chồng già này đã bị ngược đãi tàn nhẫn nhiều lần. Việc họ đến đã khích lệ tôi rất nhiều, và họ hứa sẽ đưa tôi nhiều tài liệu hàng tháng, cho đến khi tôi liên lạc được với các đồng tu trong vùng. Đó là cặp vợ chồng già cả gần 80 tuổi, hàng tháng đi mất 60 dặm để mang lại cho tôi tài liệu.

Tôi ham học Pháp và hiểu rõ hơn tầm quan trọng của tu luyện. Chỉ khi chúng ta tu luyện vững chắc cùng với quyết tâm loại bỏ đi chấp trước con người, chúng ta có thể loại bỏ được cái tình. Chúng ta phải học Pháp thật tốt, làm tốt ba việc, và cứu nhiều chúng sinh hơn. Tôi coi mọi thống khổ và niềm vui là các thử thách và khảo nghiệm do Sư phụ an bài cho tôi.

Tết Âm lịch đầu tiên thật là khó để vượt qua. Con trai tôi thấy tôi ngồi trên giường, trông rất khổ sở. Tôi nói với con: “Mẹ đã không tu luyện tốt. Mẹ không thể cứu cha của con hoặc ngăn con và vợ con chia tay. Mẹ đã làm cho Sư Phụ phải lo lắng. Không chỉ gia đình chúng ta, rất nhiều gia đình không thể đoàn tụ trong kỳ nghỉ này. Chúng ta đều là sinh mệnh của Ngài, Sư Phụ hẳn phải rất buồn! Mẹ nhớ em gái con rất nhiều. Hãy tưởng tượng Sư phụ đang phải gánh chịu thêm rất nhiều khổ nạn! Tất cả điều này là do chúng ta tu luyện không tốt!

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng một chiếc xe bên ngoài. Một cặp vợ chồng trẻ, các đồng tu, đã mang cho chúng tôi một túi bột mì, một thùng lớn đựng thịt, dầu, rau, và hoa quả, cộng với 500 nhân dân tệ. Họ nói, “Sư Phụ cho phép chúng tôi mang những thứ này cho chị. Chúng tôi đều có công ăn việc làm, nhưng chị không có bất kỳ thu nhập nào. Đây là Tết Âm Lịch đầu tiên chị ở một mình. Chúc chị có một cái Tết vui vẻ! Chúng tôi không muốn tà ác cười nhạo chúng tôi, chúng tôi muốn Sư Phụ cảm thấy thoải mái! “Tôi đã khóc, “Cảm tạ Sư Phụ!” cảm ơn họ vì lòng từ bi của Sư Phụ! Họ đi về sau khi làm bánh bao với chúng tôi.

Sau nhiều năm nỗ lực, Sư Phụ dẫn dắt và giúp tôi vượt qua rất nhiều khảo nghiệm, tôi cảm thấy hài lòng mặc dù tôi đã trải qua rất nhiều khổ nạn. Chúng tôi gặp hai đồng tu và liên lạc với trung tâm sản xuất tài liệu địa phương, hàng tuần chúng tôi nhận các tài liệu. Chúng tôi có thể chia sẻ vài tuần một lần, và đôi khi các bạn học viên ghé thăm chúng tôi.

Con trai tôi sửa chữa rất giỏi. Nó dường như làm chủ một số kỹ năng một cách dễ dàng, mặc dù gần như không được dạy. Cháu tiết kiệm tiền và sửa lại ngôi nhà của chúng tôi. Cháu tự nguyện sửa chữa những đồ đạc của dân làng. Cách cư xử của chúng tôi đã có ảnh hưởng đến nhiều người và cứu được nhiều chúng sinh. Chúng tôi có danh tiếng tốt trong vùng. Mọi người hỗ trợ và chăm sóc chúng tôi, và bây giờ chúng tôi có một môi trường tương đối dễ dàng để tu luyện.

Con xin cảm tạ Sư Phụ!

Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/10/明慧法会–突破魔难走神路-坚修大法-248914.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/12/129406.html
Đăng ngày 27-11-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share